Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 739: Hàn Thiên Thiên.




Người ta đều nói quan tâm quá sẽ chỉ làm mọi chuyện loạn hơn, nếu như đổi lại là chuyện khác thì Từ Ninh cũng sẽ không bao giờ để mắt đến trò đùa này của Từ Quân Nhiên
Nhưng lần này lại có quan hệ tới chuyện chung thân đại sự của anh ta, anh ta thật sự là đã bị Từ Quân Nhiên dọa cho một phen khiếp sợ, lo lắng nhìn về phía Từ Quân Nhiên, lo lắng bố mình cùng Từ Quân Nhiên đàm phán không thành
- Từ Quân Nhiên, có phải là cháu chán sống rồi không
Ngay trong lúc Từ Ninh đang vô cùng lo lắng thì lại nghe thấy tiếng nói đầy tức giận của Đoạn Vân
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vẻ mặt đau khổ của Từ Quân Nhiên khi bị Đoạn Vân xách tai giáo huấn
Từ Ninh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn kĩ lại thì có thể thấy được vẻ mặt kia của Từ Quân Nhiên đều là đùa cợt, liền biết mình nhất định là đã bị tên nhóc này lừa cho một vố rồi
- Cậu
Anh ta bất đắc dĩ nhìn Từ Quân Nhiên, Từ Ninh thật sự không thể không điên lên, tên này gan lớn thật vào lúc này mà còn có lòng dạ vui vẻ lấy mình ra làm trò đùa
Sau khi bị Đoạn Vân dạy dỗ cho một trận, lúc này Từ Quân Nhiên mới bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ kể lại cho nghe Đoạn Vân quá trình hắn đã làm thế nào để bảo toàn tính mạng trở ra
Tuy nhiên hắn đã lượt bớt cuộc nói chuyện của mình với Từ lão gia mà thay vào đó là nói ông cụ muốn hắn tới giải hòa với bên Tào gia, xem liệu có thể thúc đẩy được hôn sự của hai người hay không
Nói những lời này cũng thật buồn cười, theo lý mà nói thì chuyện như thế này sẽ không bao giờ đến lượt một vãn bối như Từ Quân Nhiên phải ra mặt, hơn thế nữa quan hệ của Từ gia cùng Đoạn gia lại là kiểu bắn tám quả đại pháo cũng chẳng đến nơi, đã vậy Đoạn gia lại vô cùng phản cảm với người trong quân đội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên cũng biết chuyện Đoạn Vân mãi vẫn không thể kết hôn được với Từ Ninh nguyên nhân lớn nhất chính là vì người đứng ra làm chủ Đoạn gia chính là mẹ của Tào Tuấn Vĩ, bà dù có chết cũng không đồng ý chuyện này
- Anh hãy đưa Quân Nhiên đi dạo xung quanh một chút đi, chiều nay em còn có một cuộc họp
Sau khi dạy dỗ Từ Quân Nhiên xong, Đoạn Vân liền quay sang nói với Từ Ninh, dù thế nào thì Từ Quân Nhiên cũng có lòng muốn giúp đỡ chuyện của mình cùng Từ Ninh, vậy thì hãy để Từ Quân Nhiên hiểu thêm về những mặt tốt của Từ Ninh, như vậy ít nhất lúc quay về Bắc Kinh còn có cái mà nói
Vốn dĩ Đoạn Vân vẫn luôn coi Từ Quân Nhiên là một đứa trẻ, nhưng gần đây cô cũng đã nhìn thấy được thành tựu mà Từ Quân Nhiên đã đạt được, hơn thế nữa ông cụ nhà Từ gia còn tự mình đến gặp mặt hắn
Những chuyện này khiến Đoạn Vân cảm thấy một Từ Quân Nhiên lúc trước cái gì cũng không hiểu, lúc nào cũng cần cháu đằng ngoại của cô là Tào Tuấn Vĩ phải tới để bảo vệ, giờ đây đã trưởng thành rồi, đã có thể một mình đảm đương giải quyết mọi chuyện, thật sự là khiến cho người ta phải nhìn hắn với con mắt khác
Từ Ninh gật đầu coi như đồng ý
Đợi đến khi Đoạn Vân lên xe Jeep rời khỏi, Từ Ninh mới quay đầu lại hỏi Từ Quân Nhiên:
- Nói đi, muốn đi đâu
Dù sao thì hôm nay tôi cũng rảnh, có thể làm tài xế miễn phí cho cậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tôi có người bạn mấy hôm nay vô cùng bận rộn, anh ta có chuyện làm ăn cần phải xử lý ở bên này, hiện tại dù sao thì tôi cũng không có chỗ để đi, thôi thì anh hãy đưa tôi tới Đại học Sư Phạm Lĩnh Nam đi, tôi tới đó tìm chút tài liệu, nghe nói Thư viện bên đó có rất nhiều sách
Từ Ninh ngây người một lúc, sau đó nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Vậy được rồi, để tôi đưa cậu đi
Ngồi lên xe Từ Ninh đến Thư viện của Đại học Sư Phạm Lĩnh Nam, Từ Ninh tìm người dựa vào mối quan hệ làm giúp Từ Quân Nhiên tấm thẻ mượn sách sau đó mới lái xe rời khỏi
Nhân tiện đây, Khương Trì liền bị Từ Quân Nhiên ném cho Từ Ninh, với lý do đây là trường đại học, mang theo vệ sĩ đi tới đi lui, người không biết còn tưởng hắn là con cháu của nhà tư bản nào đó cũng nên
Từ Quân Nhiên dạo bước trên con đường nhỏ cách Thư viện một khoảng không xa lắm, hiện tại vẫn còn khá sớm, chỉ khoảng một hai giờ chiều gì đấy
Vào lúc này cuối cùng thì hắn cũng có cảm giác nhẹ nhàng thư thái, rời khỏi Bắc Kinh, tạm rời xa khỏi đấu trường chính trị hỗn loạn đó, mặc dù điều đó cũng có nghĩa là hắn không được nhìn thấy người thân cùng hồng nhan tri kỷ của mình, nhưng xét một cách khách quan thì tâm trạng của hắn lúc này cũng coi như không tệ
Từ Quân Nhiên móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra, hít một hơi thật sâu, trong miệng ngâm nga một ca khúc không biết tên, lúc này hắn có cảm giác mình giống như một chàng thanh niên mới hai mươi tuổi hào hoa phong nhã
- Ông trời chết tiệt
Kiếp này ông đây nhất định sẽ phải xoay chuyển càn khôn cho ông xem
Trên con đường mòn vắng lặng, Từ Quân Nhiên có chút “thần kinh” ngửa mặt lên hét lên, đây là những lời hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng từ lúc trọng sinh tới nay
Từ lúc rời khỏi thủ đô vẫn luôn có một Khương Trì lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh, hiện giờ vất vả lắm với ném được tên đó cho Từ Ninh, để cho hai tên cuồng võ thuật này đến quân đội nổi điên đi, tự nhiên Từ Quân Nhiên lại muốn tìm cho mình một cơ hội để thư giãn tinh thần của bản thân
Một lúc sau, sau khi Từ đại nhân đã cảm thấy tâm trạng khoan khoái rồi thì đột nhiên cười to ha hả trên con đường không một bóng người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dường như hắn đang phát tiết tất cả những tức giận đã bị dồn nén của cả hai kiếp ra ngoài, sảng khoái vui vẻ như thể có cả thế giới trong tay vậy
Nhưng khi đi tiến về phía trước khoảng 50 mét, trên chiếc ghế dài bị cỏ cây che chắn, hắn phát hiện ra một cô gái nhỏ hình như đã bị hắn dọa cho sợ hãi
Lúc này cô gái nhỏ có vẻ mặt như thể đang đối diện với một con sói xám đang tiến lại gần mình, vẻ mặt này hắn cũng đã từng thấy rất nhiều lần rồi
Ở trong phim, khi những cô gái thuần khiết ngây thơ bị kẻ xấu chặn đường ức hiếp, lúc nào cũng sẽ có cái vẻ mặt đáng thương vừa muốn cự tuyệt lại vừa muốn gọi mời
Từ Quân Nhiên có chút lúng túng nhìn đối phương, mở miệng nói:
- Cái đó, ờ, tôi không phải người xấu…
Còn chưa nói xong thì cô gái đó tựa như một chú thỏ trắng sợ hãi đứng bật dậy, cầm lấy đồ muốn rời đi, nhưng không biết là do ngồi lâu hay do quá nóng vội mà không may ngã rầm một cái xuống đất, Từ Quân Nhiên thấy cảnh này liền thở dài bất đắc dĩ
Từ Quân Nhiên sinh ra dưới ngọn cờ màu đỏ của tổ quốc, lớn lên trong ngàn dặm gió xuân*(ý chỉ Trung Quốc mới) nhưng lại là đứa trẻ bị mẹ dùng Kinh Thi Luận Ngữ* (sách để dạy học cho trẻ thời phong kiến) để dạy bảo nhiều năm
Nhặt được của rơi hay gặp phải người xấu thì đều phải báo cảnh sát, đó chính là nguyên tắc làm người cơ bản của Từ Quân Nhiên
Nhất là khi có một mỹ nữ xinh đẹp ngã ngay trước mặt như thế này, dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Từ Quân Nhiên bước nhanh về phía cô gái đó, muốn lên tiếng hỏi thăm đối phương vài câu, nhưng không ngờ khi hắn vừa mới vươn tay ra, khuôn mặt cô gái đó bỗng tái nhợt rồi đột ngột vùng dậy, thậm chí sách rơi xuống đất cũng không thèm nhặt liền quay người bỏ chạy mất hút
Phát hiện tay mình giơ trong không khí, Từ Quân Nhiên chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vừa chạy đi, nói tiếp câu nói mà vừa rồi còn chưa nói xong:
- Cái đó, tôi không phải người xấu đâu
Từ Quân Nhiên lắc đầu, cười tự giễu, cúi người xuống nhặt những cuốn sách mà cô gái kia đánh rơi, liền thấy thẻ chứng nhận mượn sách của Thư viện kẹp trong đống sách văn học lịch sử cổ đại
Nhìn tấm ảnh dán phía trên, cô gái này cũng không được coi là loại có nhan sắc lộng lẫy, diễm lệ nhưng cũng được coi là đại biểu có loại “con gái rượu”, nhớ đến cô gái đó còn chưa đến 1m6, thậm chí dáng người còn chưa phát triển hết, Từ Quân Nhiên không khỏi nhếch miệng cười
Cô gái này thuộc loại con gái nhìn qua thì thấy rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ khiến người khác khó quên được
Ừm, có thể từ từ nuôi dưỡng, biết đâu sau này lại có thể trở thành một mỹ nữ cũng nên
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, trên khuôn mặt Từ Quân Nhiên liền lộ ra nụ cười suy xét không xác định
Ngẩng đầu nhìn trời, nhún vai, hắn cười cười rồi ngồi xuống chiếc ghế dài, tay vuốt nhẹ tấm thẻ mượn sách của cô gái
Gió nhẹ nhàng thổi qua tựa như được tình nhân hôn nhẹ lên má vậy, xung quanh không có một bóng người, thỉnh thoảng lại có tiếng chim ríu rít vang lên, tràn đầy hơi thở của tự nhiên
Không biết là qua bao lâu, đột nhiên có một tiếng nói rụt rè truyền đến tai Từ Quân Nhiên:
- Xin lỗi, anh có thể trả lại đồ cho tôi không
Cô gái đứng trước mặt Từ Quân Nhiên chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, có vẻ khá ngoan ngoãn, nhìn gương mặt cô chắc hẳn là lúc nãy đã vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó lại lấy hết dũng khí quay đầu trở lại, Từ Quân Nhiên cười cười bất đắc dĩ
- Bộ dạng của tôi giống người xấu lắm hả
Từ Quân Nhiên ngây ngốc nửa ngày, hắn vẫn còn đang rầu rĩ về chuyện cô gái nhỏ vừa nhìn thấy mình liền hoảng sở bỏ chạy, chuyện này đối với một người tự nhận bản thân vô cùng đẹp trai như hắn mà nói thì đúng là sự sỉ nhục không thể nhục hơn được nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.