Nếu có người tiến đến trước mặt của ngươi, bảo ngươi quạt mát cho hắn thì ngươi nên làm cái gì bây giờ
Từ Quân Nhiên trả lời rất đơn giản
Phải giáng cho hắn một bạt tai, để hắn nhớ kỹ cả đời không được coi thường người khác
- Ông chủ, đây là một ngàn đồng
Từ Quân Nhiên vẫy tay gọi chủ tiệm cơm và chờ ông ta đi vào trước mặt mình
Đưa tiền cơm xong, hắn thản nhiên quay người lại phía Thôi Đông Phong và Tiền Phong nói:
- Không phải mọi người tò mò tôi vừa mới làm cái gì sao
Tôi sẽ cho các người xem một lần
Nói xong, Từ Quân Nhiên bước đến
Điền Quốc Đào quay mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên, trong lòng kinh ngạc, miệng hắn kêu to:
- Mày muốn làm gì, tao…
Lời nói của y còn chưa hết, Từ Quân Nhiên đã cười lạnh, đưa tay bắt được cái cổ
Trong giây lát, hắn kéo cổ y vào lồng ngực của mình, rồi đột nhiên nâng đầu gối lên
Một cú lên gối cực kỳ hiểm ác làm Điền Quốc Đào mất năng lực phản kháng, té ngửa ra đất
Từ Quân Nhiên không dừng tay, túm lấy tóc Điền Quốc Đào nhấc lên, đột nhiên lại thụi một cái vào bụng dưới của y
Ầm
Đây là âm thanh do đầu Điền Quốc Đào đụng vào bàn ăn bằng thủy tinh
Quán cơm này cách trường Đại học kia không xa
Phần lớn khách đến ăn đều là sinh viên nhà trường
Vì cạnh tranh để chiêu khách, nên các bàn ăn đều là bàn xoay bằng thủy tinh
Ngày bình thường, cậu hai nhà họ Điền thường đem theo đám hổ bằng, cẩu hữu kết bè kết phái tới nơi này ăn chơi
Hôm nay, cái bàn này cũng là ác mộng với hắn
Ầm
Ầm
Ầm
Sau khi bị đụng ba cái, trán Điền Quốc Đào tóe máu
Y gào thét, nhưng âm thanh như bị mất hơi, chỉ còn nằm co quắp tại đó
Tất cả mọi người đều ngây người
Cho dù là Tiền Phong hay Thôi Đông Phong cũng là trợn tròn mắt
Chuyện xảy ra, bọn hắn không hề nghĩ tới
Không ngờ Từ Quân Nhiên xuống tay với Điền Quốc Đào nặng như vậy
Chẳng lẽ, hắn muốn đánh chết cậu hai nhà họ Điền hay sao
Hắn không sợ Điền gia liều mạng với hắn sao
Lúc này, Vương Song nói không ra lời
Cô bụm lấy cái miệng của mình, không cầm được, nước mắt chảy dài trên gương mặt
Mặt Đoạn Vân tràn đầy lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô muốn nói mà không dám mở miệng ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì, cô nhìn thấy trong nội tâm Từ Quân Nhiên như có một luồng lửa
Cô biết, nếu như để lâu mà không cho đứa nhỏ này thả nó ra thì không chừng sau đó hắn sẽ đem súng bắn chết Điền gia
Về Thẩm Thanh, gã đã moi đâu một cây côn sắt đi tới bên Từ Quân Nhiên, nói ra bằng giọng lạnh như băng:
- Anh, anh đánh mệt rồi, hãy nghỉ một lát
Anh để đến lượt em
Nhìn cây côn sắt có đường kính to như miệng chén, tất cả mọi người đều rùng mình
Vật kia mà nện lên người Điền Quốc Đào thì hắn có thể sống được sao
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh, gật đầu thỏa mãn rồi cười ha hả:
- Không cần, đối phó với loại nhỏ như con tôm mà ngạo mạn này chỉ cần dạy bảo thì tốt rồi
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tiền Phong:
- Tiền thư ký, nó bị tôi đánh
Ông hãy tranh thủ gọi điện thoại cho cha nó đi
Nếu không thì ta không thể bảo đảm hậu quả đâu
Tiền Phong sửng sốt khi thấy Từ Quân Nhiên đánh Điền thiếu gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa rồi y cũng thật là quá mức
Rõ ràng là mọi người đang định giải tán, biết đối phương là con rồng đến từ Thủ đô, Điền thiếu gia còn dám kiêu ngạo nhục mạ đối phương mà không bị dậy dỗ mới là lạ
Nhưng, bất luận thế nào Tiền Phong cũng không ngờ Từ Quân Nhiên xuống tay ác như vậy
Tuy chưa đến mức giết người, nhưng đầu đối phương đã gục xuống đất
Xem ra, Từ Quân Nhiên muốn cho Điền thiếu gia ám ảnh cả đời
Tiền Phong cũng định ra khuyên can, nhưng chứng kiến hai huynh đệ Từ Quân Nhiên cùng Thẩm Thanh nên ý nghĩ này lại chùng xuống
Cậu học trò gặp người lính, có lý không nói được
Không bởi chỉ vì cậu học trò đánh không lại với người lính mà bị đánh thì cũng thôi
Nhỡ ra tên lính trở nên hung dữ bất chấp lý lẽ thì chính y ra khuyên can cũng bị đánh, khi đó tìm ai để nói lý lẽ đây
Thôi Đông Phong cũng có ý nghĩ như vậy
Tuy rằng cũng hơi xót Điền Quốc Đào nhưng ai bảo thằng này thối miệng nói lung tung
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là chuyện tốt
Nhưng, điều kiện đầu tiên là phải đảm cho mình bình yên vô sự
Không phải ai cũng có can đảm ném sự ngiệp, nhà cửa của mình đi giúp bằng hữu mà không tiếc mạng sống của mình
Tối thiểu nhất, Tiền Phong và Thôi Đông Phong đều không có quyết đoán như thế
Lập tức, Tiền Phong lấy điện thoại ra gọi
Thôi Đông Phong nhìn Từ Quân Nhiên và Thẩm Thanh với nét mặt tràn ngập khó hiểu
Chuyện hôm nay, đến bây giờ, dù thế nào cũng không dễ dàng giải quyết
Bất kể là Điền gia hay Từ Quân Nhiên – chỉ sợ đều quyết tâm là muốn cứng ngạnh tới cùng
Hơn nửa ngày yên lặng làm quần chúng đứng xem, Chương Hồng Vũ lắc đầu, lẩm bẩm: “Chậc chậc, thằng này ra tay thật độc ác
Trách không được lão Từ bảo mình tới xem một chút
Bà ngoại ơi, nếu không có ai can ngăn, hắn có thể đánh chết tên họ Điền kia
Ai
Ta là người mềm lòng, không nhìn nổi loại máu tanh này”
Bên hắn, một người mặc trang phục bình thường màu xanh da trời nói chậm rãi:
- Chương “điên”, ngươi đừng có tạm thời giả bộ làm người tốt
Nếu có gan, ngươi đặt ấm trà xuống rồi nói
- Khục, khục…
Mỉm cười một cách ngượng ngập, sắc mặt Chương Hồng Vũ đỏ lên, giải thích:
- Đây không phải Điền lão nhị thối miệng sao
Mắng ai không được, hết lần này tới lần khác mắng em gái chúng ta
Ngươi nói đi, nếu lão Từ biết rõ chúng ta đã nhìn thấy vợ của lão bị người khác mắng mà chúng ta không ra tay thì lão không tuyệt giao với chúng ta à
Trong mắt người đó, lóe lên một tia sáng:
- Hừ
thằng khốn Điền Quốc Đào –
Mày đáng đời bị đánh
Có điều hôm nay, gây ra chuyện này quá ầm ĩ
Tôi nghĩ anh nên gọi điện thoại cho lão Từ đi
Nếu hắn không đem cứu binh tới, chúng ta cũng không thể cầm súng che chở cho thằng nhóc kia về trụ sở chứ