Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 748: Dương Kiệt Siêu.




Màn đêm tĩnh lặng không một tiếng động bao phủ lên toàn thanh phố, nó không chỉ mang đến sự tĩnh lặng cùng những cơn buồn ngủ mà đồng thời nó còn mang đến cả những thứ thối nát, những âm mưu thủ đoạn tanh nồng mùi máu
Trong ngành công nghiệp thời kì đó, chọn lựa nhân tài trở thành phương thức cạnh tranh duy nhất, cũng giống như thuyết chọn lọc tự nhiên dưới ngòi bút của Darwin, loài người đã cho đồng loại của mình thấy cái gì được gọi là tàn nhẫn
Ăn thịt người hoặc là bị người ăn thịt, một thời đại vô cùng tàn khốc, dù là những thành phố công nghiệp hiện đại hay những nơi phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc thì ẩn sâu trong những đô thị phồn hoa đó có nụ cười của kẻ chiến thắng và đương nhiên cũng sẽ có máu và nước mắt của kẻ thua cuộc
Vào lúc này, Từ Quân Nhiên cùng Thẩm Thanh hai người ngồi ăn ở một quán ăn vỉa hè
Đoạn Vân cùng Từ Ninh bị Từ lão tướng quân gọi đi mất, chuyện hôm nay gây ra quả thật là quá lớn, chính vì vậy một cuộc điện thoại gọi đến kèm theo hàng ngàn cơn sóng giận dữ của chủ nhân cuộc gọi bắt bọn họ phải đến để giải quyết
Đoạn Vân là trưởng bối của Từ Quân Nhiên hơn nữa lại là bạn gái của Từ Ninh, chính vì vậy ngoài cô ra thì không còn ai có thể thích hợp ra mặt xử lý chuyện này nữa
Còn về tên đầu sỏ gây nên chuyện này là Từ Quân Nhiên, phía bên trụ sở quân khu đã truyền tới tin tức, nói hắn chỉ có thể ở lại Lĩnh Nam nửa tháng nữa, hiện tại đã là giữa tháng chín rồi, xem ra là người ta có ý định muốn hắn lăn về thủ đô vào đầu tháng mười, tránh cho việc hắn ở lại sẽ gây thêm họa cho Lĩnh Nam đây mà
Chiếc xe Jeep bị Từ Ninh và Đoạn Vân lái đi mất, Từ Quân Nhiên cùng Thẩm Thanh cũng không có ý định gọi taxi nên chuẩn bị ngồi xe bus công cộng
Đứng trên đường chờ xe cả buổi trời, hai anh em mới phát hiện ra hiện tại đã quá muộn nên không có xe nào chạy đến đại viện quân khu cả
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Thẩm Thanh:
- Đi thôi, chúng ta đi dạo vậy
Ban ngày thì gây ra chuyện làm chấn động cả Lĩnh Nam vậy mà đến tối còn có tâm trạng mà đi dạo nữa, hành động này chắc trên đời này cũng chỉ có mình Từ Quân Nhiên mới có thể làm được
- Anh, chắc dì Đoạn sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ
Thẩm Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này nên lên tiếng hỏi Từ Quân Nhiên, dù sao thì chuyện xảy ra hôm nay cũng có ảnh hưởng rất lớn, mặc dù thân phận của người kia không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên nhìn Từ Quân Nhiên cùng Từ Ninh có thái độ tôn trọng người đó như vậy, không cần đoán Thẩm Thanh cũng biết người này nhất định là một nhân vật cao cấp nào đó của Lĩnh Nam
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Có thể có chuyện gì chứ
Có Từ Ninh ở đó, anh ta nhất định sẽ không để bố anh ta làm khó dì của của chúng ta đâu
Nói xong hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó nghiêng đầu nở một nụ cười đầy bí hiểm, hắn chầm chậm đi về phía trước không chen chúc với người đi đường, nhìn vào từng đôi nam nữ qua lại trên đường, hắn lạnh lùng nói:
- Người ở Lĩnh Nam này, thông minh thì cũng thông minh nhưng lại không chịu an phận
Nói cho cùng thì trong cái thời đại này nếu như gây ra một tội lỗi nào đó nhưng lại không bị bắt và xử phạt vậy thì trên đời này sẽ chẳng có mấy người có thể sống được đến phút cuối của cuộc đời con người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như cậu có năng lực đủ lớn thì cho dù đối thủ có là ai đi chăng nữa thì cậu cũng có quyền coi thường kể cả là pháp luật
Thẩm Thanh im lặng không nói, nếu như là trước đây chắc chắn cậu ta sẽ nghi ngờ lời nói này của Từ Quân Nhiên nhưng sau khi chứng kiến những việc xảy ra hôm nay, thế giới tuyệt vời trong tưởng tượng của cậu ta hoàn toàn sụp đổ, thậm chí Thẩm Thanh của hiện tại trong lòng cậu ta tràn đầy khát vọng đối với quyền thế và khát vọng này của cậu ta quả thật là khiến cho người khác phải kinh ngạc
- Đi thôi, chúng ta đến khu Hà Thiên
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói với Thẩm Thanh
Hiện tại đã hơn bảy giờ, sắc trời cũng không tính là quá tối, lúc đi trên đường vẫn có thể nhìn thấy có không ít người đang đi dạo
Khu Hà Thiên là khu vực có kinh tế phát triển nhất của thành phố Nam Hoa, mặc dù hiện tại mới chỉ là những năm 80 nhưng kinh tế của Lĩnh Nam đã kéo theo nơi này, hiện tại cũng đã mang trong mình hơi thở của một đô thị phồn hoa, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, tuy nhiên bên trong nơi tràn ngập bê tông cốt thép này dường như vẫn thỉnh thoảng có thể bắt gặp đôi nét gì đó vẫn chưa mất hoàn toàn cái cảm giác “quê cha đất tổ”, điều này ngược lại cảm thấy rất có hương vị riêng
Từ Quân Nhiên và Thẩm Thanh cùng nhau đi trên đường, đột nhiên bắt gặp một người thanh niên khoảng hai lăm hai sáu vẻ mặt nhợt nhạt, tiều tụy ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa cười như thể trên đường không có ai mà chỉ có một mình anh ta thôi vậy
- Người này có chút quái lạ
Thẩm Thanh nhỏ giọng nói
Từ Quân Nhiên nghe thấy lời của Thẩm Thanh thì có chút sửng sốt, mượn ánh sáng của đèn đường quan sát người thanh niên đang ngồi dưới đất, cũng không phải là quá anh tuấn, nhưng ở giữa hai lông mày lại tỏa ra một loại khí chất kiêu ngạo, nhìn bộ quần áo có giá trị không nhỏ này cùng khí chất toát ra từ con người cậu ta thì có thể khẳng định người này nhất định không phải là một người bình thường
Từ Quân Nhiên nhìn kỹ khuôn mặt này, thậm chí hắn còn có cảm giác nó rất quen, dường như hắn đã từng nhìn thấy người này ở đâu đó rồi
Cái cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ bởi đáng lẽ ra ở cái đất này hắn làm gì có cái gọi là người quen cơ chứ, tất nhiên Tằng Văn Khâm không nằm trong số đó
Có thể nhìn thấy được, người này vẫn chưa tới ba mươi và tâm trạng hiện tại của anh ta có vẻ như không được tốt cho lắm
- Không còn cái gì nữa rồi
Tâm huyết bảy năm trời cứ như vậy là đổ sông đổ biển hết rồi, bảy năm trước tôi hai bàn tay trắng, bảy năm sau tôi vẫn là hai bàn tay trắng
Người thanh niên đó bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hô to, trên mặt có vẻ điên cuồng
- Tại sao
Tại sao ông trời lại có thể đối xử với tôi như vậy
Tiền tôi có thể cho ông, sự nghiệp tôi cũng có thể không cần, ngay cả tính mạng tôi cũng không cần nữa nhưng tại sao người nhà của tôi lại phải chịu tội chịu khổ cùng tôi cơ chứ
Nước mắt chảy xuống hai gò má anh ta, người này tuổi còn trẻ mà lại có vẻ mặt tang thương như vậy ngược lại có một loại cảm giác bi tráng, những người qua đường thấy anh ta như vậy thì cũng có chút đồng tình cùng thương cảm nhưng lại không có một ai tiến đến hỏi thăm
- Người này vừa mới trải qua một chuyện gì đó
Từ Quân Nhiên đứng ở trước mặt người thanh niên đó, thản nhiên nói ra
Lời nói của hắn rất tự tin, kiếp trước hắn đã từng trải qua một đời khá long đong lận đận, từ sau khi tốt nghiệp đại học Từ Quân Nhiên đã dấn thân vào chốn quan trường, sau khi trải qua mấy chục năm đời người chìm nổi trong giới quan chức hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu được tâm tư cũng như những chuyện mà người khác đã gặp phải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thậm chí hắn có thể tự hào mà cũng bi ai, trong cuộc đời mình thì hắn chỉ nhìn nhầm duy nhất có một người mà thôi
Đó là người mà hắn đã đưa tay ra kéo lên nhưng cũng chính người đó lại là người đâm một nhát sau lưng hắn
- Anh đã mất tất cả
Từ Quân Nhiên bước đến trước mặt người thanh niên kia rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi
Hắn rất hiếu kì, rốt cuộc thì người thanh niên mà hắn cảm thấy quen mắt này là ai
Từ Quân Nhiên có thể chắc chắn khẳng định rằng ở kiếp này đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này
Nói cách khác thì có lẽ mình đã từng gặp người này ở kiếp trước, mà theo như trong kí ức của hắn về kiếp trước thì người thanh niên này tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật không hề tầm thường chút nào
Người như vậy đáng giá để hắn ra tay giúp một lần
Người thanh niên thần bí kia ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên đang đứng trước mặt cậu ta có dáng người cao lớn, phía sau chiếc kính là một đôi mắt tinh tế đang nheo lại, khóe miệng nhếch lên tỏa ra mùi vị âm mưu khiến anh ta có chút cảnh giác, anh ta nhạy bén cảm nhận được người đàn ông luôn mang nụ cười trên môi này chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Anh là ai
Người thanh niên không hiểu hỏi
Thời gian anh ta ngồi đây cũng không phải là ngắn, mà mùa hè ở Lĩnh Nam rất nóng nên có rất nhiều cũng ra đây giải sầu, nhưng mình khóc lóc lâu như vậy mà cũng chỉ có người đàn ông này đến hỏi thăm khiến cho anh ta cảm thấy có chút bất ngờ
Huống hồ, trực giác nói cho anh ta biết người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ không đơn giản như bề ngoài của hắn
Một người đàn ông không đến ba mươi tuổi sẽ không thể có được ánh mắt từng trải lại thấu hiểu mọi sự trên đời như vậy được
- Tôi
Từ Quân Nhiên mỉm cười, khóe miệng hắn vẫn luôn duy trì một nụ cười mỉm trên môi
- Tôi họ Từ, đến từ Bắc Kinh
Nếu như anh đồng ý thì chúng ta có thể làm bạn, còn nếu như anh có thể làm việc cho tôi thì hãy giúp tôi làm kinh doanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.