Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 846: Họp lớp đồng môn




Tối hôm sau, bên bàn rượu, trong một nhóm các bạn cùng học đại học, Từ Quân Nhiên tràn đầy phấn khởi
Mọi người đều biết hắn làm ăn cũng được cho nên vừa nghe thấy điện thoại của hắn, bọn họ liền hưởng ứng mà tới ngay
Đương nhiên, có tin đưa tới rất nhanh nên họ sớm biết Từ Quân Nhiên nay rất thành đạt nên tự nhiên đều muốn kết giao
Họ cũng không phải là nịnh bợ hắn
Thực tế, nếu Từ Quân Nhiên làm ăn không tốt mà đến Thủ đô cần bọn họ xử lý chuyện thì những người này cũng không từ chối
Nhưng là tốt nếu tranh thủ tình cảm học ở đại học mà lợi dụng nhau
Bây giờ là tới là theo nhu cầu
Thứ tình nghĩa này, dùng cái nào là thiếu cái đó
Nhưng lợi ích lại khác, bởi vì lợi ích là cả hai bên đấy
Hôm nay, Từ quân Nhiên mời toàn là đàn công
Có Tiễn Hoa công tác ở bộ phận Bộ Kinh tế – Tài chính – Đối ngoại
Tiếu Đại Sơn công tác ở Ủy ban Kế hoạch
Đổng Kiến Quốc và Dân Chính Tiêu công tác ở Bộ Dân chính
Họ đều là những người cùng học trong trường đại học và thời đó đã có quan hệ không tồi
Có hơn một chục người tay bắt, mặt mừng
Họ cười nói ôn lại thời gian học cùng nhau
Thỉnh thoảng có người nhắc tới thời điểm một người nào đó bị bị tai nạn xấu hổ, khiến mọi người cười to thoải mái
Từ Quân Nhiên ngồi ở vị trí chủ
Bên cạnh hắn là Đỗ Vĩ và Sở Văn Thiên
Sở Văn Thiên đi theo Bí thư Thành ủy Đông Hải – hiện Bí thư đang đi học ở thủ đô
Sở Văn Thiên không có ý về nên lần này Từ Quân Nhiên mời khách ăn cơm hắn thấy việc đáng làm là phải chạy tới
Nhìn chung quanh, thấy không có người nào tới thêm nữa nên hắn nói với Từ Quân Nhiên:
-Tiểu Lục, gọi người đem thức ăn lên thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người gần như đã tới đủ cả rồi
Từ Quân Nhiên nhìn lướt qua rồi gật gật đầu, quay người gọi nhân viên phía sau:
-Chúng tôi đủ người rồi, cho người đem thức ăn lên thôi
Hôm nay, Từ Quân Nhiên tiếp các bạn bằng tiền của mình
Hắn đã cùng những người bạn học này có quan hệ không tệ
Có không ít người đã nhiều năm nay không gặp nên hôm nay hắn phải thể hiện
Tuy nói quan hệ với mọi người không cần phải quà tặng, nhưng về việc này hắn đã làm xong
Từ quân Nhiên vừa dứt lời, Kiến Quốc ngồi bên Đỗ Vĩ nói:
-Lão Lục, đợi lát nữa đi, còn có người đang tới
Ở Ký túc xá, mọi người đều gọi Từ Quân Nhiên là Lão Lục
Hiện tại, mọi người cũng không sửa được thói quen này
Từ Quân Nhiên lại cảm thấy như vậy rất tốt, tối thiểu nghe cũng rất thân mật
Nó làm cho Từ Quân Nhiên có cảm giác như thoát ly khỏi lòng người hiểm ác ở chốn quan trường
-Đại Đổng, còn có ai à
Đỗ Vĩ thấy lạ ngây người hỏi
Từ Quân Nhiên nhìn Đổng Kiến Quốc:
-Lão Đổng, mọi người tôi mời đều đã đến
Anh nói đi, trong lớp chúng ta, ở thủ đô còn ai tôi chưa mời
Trong lớp học, trừ Từng Văn Khâm cùng Tào Tuấn Minh đang ở nước ngoài, còn những người không được mời là đang xuất ngoại
Từ Quân Nhiên vẫn không thể nhớ đã mời sót người nào
Phải xác định lại, nếu mới sót ai đó thì không tốt rồi
Dù sao, họ cũng là bạn học một thời
Đổng Kiến Quốc cười ha hả:
-Tiểu tử, anh biết mời đám đàn ông cùng học còn mặc kệ đám nữ sinh có đúng không
Sáng hôm nay Diệp Thốn Tâm cùng làm việc ở bộ phận của chúng tôi, do thuận tiện trò chuyện, tự nhiên tôi nói ra buổi hội ngộ này
Do đó, cô ấy quyết định sẽ đến
Diệp Thốn Tâm cùng học lớp với bọn họ
Cô cùng Điền Ngữ là bạn tốt
Sau khi tốt nghiệp cô và Từ Quân Nhiên gần như không có liên hệ gì
Nghe Đổng Kiến Quốc giải thích, Từ Quân Nhiên cau mày
Thực ra hắn cũng muốn mời Diệp Thốn Tâm là bạn nữ cùng học
Nhưng hắn lại lo lắng chuyện này làm cho Điền Ngữ biết sẽ không tiện lắm
Cho nên hắn mới chỉ mời các bạn trai mà không nghĩ tới Đổng Kiến Quốc lại cho Diệp Thốn Tâm biết
Việc này, vạn nhất Diệp Thốn Tâm đưa Điền Ngữ cùng tới thì chính mình là người xấu hổ
Cười gượng một cái, Từ Quân Nhiên lắc đầu nói với Đổng Kiến Quốc:
-Lão Đổng à, việc này anh làm khó cho tôi rồi
Ở đây là một đám đàn ông, anh gọi một cô gái tới làm gì
Đổng Kiến Quốc cười ha ha nói:
-Tất cả mọi người là bạn học cùng khóa
Vậy thì nam và nữ khác nhau ở chỗ nào
Cô ấy vẫn theo kịp mọi người, sao lại không gọi tới đây
Hơn nữa, một đám nhiều đàn ông thế này mà có cô ấy càng thêm sôi nổi
Vì chúng ta hội tụ về đây cùng có ý tứ mà
Hoa hồng còn phải xứng lá cây
Anh hội tụ bạn học mà không gọi cô ấy, dù thế nào, tin này mà lan ra sẽ để cho các cô gái cùng lớp nghĩ gì đây
Từ Quân Nhiên thấy rất miễn cưỡng
Không đợi hắn nói tiếp ở bên ngoài Tiễn Hoa đã cười lạnh:
-Đổng Kiến Quốc
Tiên sư mày, còn tiếp tục giả vờ
Tiểu Lục không hiểu, ông đây còn không hiểu sao
Thời đại học Tiểu Tử thầm mến Diệp Thốn Tâm
Công việc bây giờ, cô ấy công tác đối ngoại ở Bộ Kinh mậu nên thường xuyên lui tới Bộ Thương mại
Tiểu Tử thừa cơ hội gần nước đuổi theo đã nhiều năm đi
Còn dám gạt người
Các huynh đệ, có nên hay không phạt rượu Tiểu tử
thời đại học Hai người bọn họ ở cùng ký túc xá, hơn nữa còn công khai tình cảm quan hệ mật thiết
Nên, khi Tiễn Hoa nói ra mọi người đều tin tưởng
Nhìn sắc mặt Đổng kiến Quốc, Từ Quân Nhiên biết mình bị cái thằng này lừa rồi nên rất tức giận:
-Lão Đổng, việc này là anh không đúng rồi
Về lừa phỉnh thì tôi không nói tới, nhưng lại còn bịp tôi không trượng nghĩa, không trượng nghĩa
Đổng Kiến Quốc cười ha hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiễn Hoa nói đúng
Hắn cũng biết, Từ Quân Nhiên sẽ không vui
Nhìn xung quanh một lát rồi hắn móc điện thoại di động ra: “A, cô này thật là, giờ này là mấy giờ mà còn chưa tới
Tôi gọi điện cho cô, thật sự là phiền toái…”
Tiễn Hoa liếc mắt: “Thằng này ngồi cuối bàn chơi xấu
Vài chục năm rồi mà hắn không thay đổi”
Từ Quân Nhiên cùng mấy người bạn cười
Việc này không phải chuyện lớn, nếu quan hệ suốt đời đến việc lớn của Đổng Kiến Quốc thì Từ Quân Nhiên không để ý
Dù sao Diệp Thốn Tâm cũng là bạn học của mình
Tuy nói vì cô ấy có quan hệ với Điền Ngữ, nhưng tóm lại muốn gặp mặt giao tiếp
Dường như biết suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, Sở Văn Thiên hạ thấp giọng:
-Không có chuyện lão Đổng ác ý đâu
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
-Tam ca, cậu yên tâm, tôi biết mà
Sở Văn Thiên nói như vậy vì hắn lo Từ Quân Nhiên hiểu lầm Đổng Kiến Quốc cho là cố ý làm hắn khó chịu
Dù sao, trong chuyện này, vạn nhất lúc nào đó Diệp Thốn Tâm nói lên chuyện tình cảm của cô ấy với Điền Ngữ sẽ làm cho Từ Quân Nhiên lúng túng đấy
Ngược lại, Từ Quân Nhiên không để ý chuyện này
Hắn không còn trẻ nữa
Một số việc, có lẽ mười năm trước hắn rất coi trọng, nhưng bây giờ có nói ra thì cũng chỉ cười trừ mà thôi
Trải qua quá nhiều chia chia, hợp hợp rồi chìm nổi ở chốn quan trường Từ Quân Nhiên có cảm giác mình đã già rồi
Tối thiểu nhất thì cũng là không theo lúc trước mà nói xấu nhau
Con người là như vậy
Có đôi khi trải qua nhiều chuyện, đối với rất nhiều thứ, nhìn cũng lạnh nhạt đi nhiều
Đổng Kiến Quốc lấy điện thoại ra bấm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau một lúc, hắn cười gượng buông điện thoại di động nói: “Rõ ràng là cho ta treo rồi, cô gái này, ai…”
Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa phòng đã có giọng nói:
-Treo rồi sao
Đổng Kiến Quốc, anh có ý gì sao
Sau lời nói này, từ cửa đi vào hai người
Người vừa nói chính là cô gái kia
Cô nhìn Đổng Kiến Quốc cười nói:
-Đổng Kiến Quốc, chẳng lẽ anh không biết trời sinh ra nữ nhân là ưa thích muộn sao
Nghe xong câu nói này, Từ Quân Nhiên cười
Việc này, Diệp Thôn Tâm nói đúng là ở cô không thay đổi
Hồi học đại học, chính điểm này tạo nên tính cách của Hot girl
Hiện tại, cô vẫn giữ nguyên nó
Thì ra chỉ có Đổng Kiến Quốc mới chịu được tính tình của nàng
Từ Quân Nhiên cười, đứng lên nói:
-Diệp Thốn Tâm, về việc này đã qua vài chục năm rồi mà cô vẫn giữ, coi chừng không bỏ được ah
Diệp Thốn Tâm ngẩng đầu liếc Từ Quân Nhiên, hừ một tiếng:
-Từ quân Nhiên, mới vài năm không gặp, Liên tỷ tỷ cũng không gọi rồi
Vừa thấy mặt đã làm khó dễ tôi, anh cũng không cảm thấy ngại à
Hơn nữa, tôi hỏi anh…mời các bạn ăn cơm, vì lý do gì mà không cho tôi biết
Dù thế nào cũng là coi thường tôi, có đúng không
Cô gái này lúc còn ở trường thì rất cay cú
Phụ nữ từ Tây Thục chính là như vậy – tính cách cởi mở, gần đây đều có sao nói vậy
Từ Quân Nhiên cũng biết cô không có ác ý gì
Chỉ đơn thuần do chính mình không mời mà thấy cô đến nên không hài lòng mà thôi
Hắn cười, nói:
- Cô cũng đừng để ý
Lão nhân gia, ta nào dám quên, nhớ ai
Chỉ là hôm trước đến Thủ đô tôi không có thời gian để liên hệ và mời quá nhiều người
Do đó, không liên lạc với cô, thật là có lỗi, thật có lỗi
Hôm nào tôi mời cô cùng Kiến Quốc, được chưa
Diệp Thốn Tâm hơi đỏ mặt, nhíu mũi nói:
-Mời tôi thì thôi, mời Đổng Kiến Quốc làm gì vậy
Hơn nữa, tôi có già như vậy sao mà còn “lão nhân gia, lão nhân gia đấy
Đổng Kiến Quốc không chút phật lòng vì mình bị giáng chức thấp, mười phần chân chó cười, nói:
-Không già, không già, từ trong tim, cô giống như cô gái hai mươi tuổi
Từ Quân Nhiên trợn mắt
Thằng này đúng là khác thường, tính không nhân tính
Vẫn chưa xong đâu
Đổng Kiến Quốc dứt khoát đứng lên kéo cái ghế của mình ra nói:
-Thốn Tâm, cô ngồi ở đây đi
Nói xong, hắn nói với Tiêu Văn Hữu đang ngồi bên cạnh:
-Lão Tiêu, hãy ngồi sang chỗ khác đi…
Tiêu Văn Hữu ngây người một lúc
Lập tức hắn chỉ vào Đổng Kiến Quốc vừa cùng mình chuyện trò khí thế ngất trời mà mắng:
-Họ Đổng đấy, mày lỳ à, gặp gái đẹp quên bạn hữu
Vài chục năm bằng hữu, Đổng Kiến Quốc với ý đồ kia đối với các bằng hữu không có gì là bí mật
Tuy nói là mắng chửi hắn, nhưng Tiêu Văn Hữu cũng đứng dậy nhường ghế
Đổng Kiến Quốc cười ha ha, nói với Diệp Thốn Tâm:
-Nhanh ngồi xuống đi, Thốn Tâm
Diệp Thốn Tâm liếc Đổng Kiến Quốc
Cô cũng hiểu được ý của hắn
Có nhiều người như vậy sao có thể liếc mắt đưa tình ở chỗ này
Chỉ là lúc này thấy hắn bị chỉ trích “trọng gái đẹp, khinh bạn bè”, cô cũng không cho là bị nhục mà ngược lại còn thấy tự hào
Cô không để ý tới hắn mà quay đầu nói với Từ Quân Nhiên:
-Từ Lão Lục, anh đừng dẻo mỏ
Những năm này, anh cũng không thể nhớ tới tôi
Ngay cả những kỷ niệm nhỏ của chúng ta anh đều quên chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.