Thánh Khư

Chương 3130: Ai đang đứng sau đạo diễn vở kịch này?




­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Trên thực tế, những người khác cũng khá bất an
Mặc dù nam tử trong quan tài đã trở thành Thiên Đế, nhưng vẫn là huynh đệ, là sư phụ của họ, xưa nay không bao giờ tự cao tự đại
Vậy mà từ lúc quan tài đồng xuất hiện đến nay đã qua rất lâu rồi, đệ tử của hắn còn tiến lên thì thầm và rơi lệ, sao hắn lại thờ ơ
Đáng lẽ hắn nên hiện thân rồi mới đúng
“Cạch cạch!”
Cẩu Hoàng rất quả quyết, trực tiếp mở nắp quan tài đồng ra
Lúc này, nam tử đầu trọc đã đứng dậy
Người y hơi run, trong lòng có cảm giác bất an và dự cảm không ổn, vội xông lên trước tiên
"Sư phụ
Y kêu to, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi
Lúc này, Cẩu Hoàng cũng ghé cái đầu to nhìn vào, thấy được tình trạng bên trong quan tài
Từng tia chân huyết đỏ thắm lấp lánh ánh sáng nhưng lại không có đế uy đang trôi lững lờ trong quan tài, tuy không nhiều lắm nhưng cũng khiến người khác nhìn thấy mà giật mình
"Huynh đệ
Cẩu Hoàng sốt ruột tiến vào trong quan tài, nó không nhịn được nữa, muốn xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao
Xác thối nôn nóng, lo sợ bất an, cũng nhảy lên đi vào trong quan tài
Đây là quan quách, ở bên ngoài là quách, dài tới hai mươi mét, còn bên trong thì có quan tài nhỏ hơn
Tương truyền, quan tài thể hoàn chỉnh vốn nên có ba tầng, vì từ thời rất xưa đã bị người ta mang đi một tầng nên đời sau chỉ còn lại hai tầng quan tài
Nhóm nam tử đầu trọc và Lê Đà cũng xông vào theo
“Cạch!”
Cẩu Hoàng dùng móng vuốt lớn mở nắp quan tài nhỏ ra, nhưng bên trong vẫn chỉ có máu chứ không thấy người đâu
"Người đâu rồi?
Huynh đệ, ngươi đâu rồi?!” Cẩu Hoàng gào thét, thật sự sốt ruột đến phát điên
“Không thể nào, tuyệt đối sẽ không thuế biến thất bại đâu
Hắn mạnh như vậy, đã ẩn núp và tiến hóa một thời gian dài như vậy, lẽ ra phải vô địch trên trời dưới đất mới đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xác thối cuống cuồng hoảng hốt, bất an vô cùng
Ở hiện trường không tìm thấy người khiến họ rất sợ hãi, lo được lo mất, thậm chí có cảm giác rợn tóc gáy, sinh ra tâm lý hoảng sợ
“Có vài mẩu xương nhỏ!”
Không hổ là nhà khảo cổ học lâu năm chuyên lui tới khai phá khu vực dưới mặt đất, xác thối là người đầu tiên phát hiện điểm bất thường
Gã nhặt một vài mẩu xương ra khỏi dòng máu đỏ sẫm
"Hắn ở đâu, sao lại để lại những thứ này?” Xác thối kinh hãi
“Đừng nói đã bị sinh vật nào đó ăn mất chứ?” Lúc này cũng chỉ có Lê Đà là dám mở miệng, nghi ngờ gì là nói ra ngay, thật đúng là… không biết giữ mồm giữ miệng
“Nít ranh, ngươi nói gì!” Không đợi những người khác kịp phản ứng, Cửu Đạo Nhất đã ra tay đập lên cái gáy của Lê Đà
Lê Đà thầm oán trong lòng
Y sống từ thời tiền sử đến nay, bị gọi là “nhãi già” thì cũng thôi đi, sao bây giờ còn bị hạ thấp thành “nít ranh” luôn rồi?
Nhưng y cũng không tiện phản bác, không thể nào nói thêm cái gì
Không thấy ánh mắt như muốn giết người của Cẩu Hoàng kia à
Cả xác thối nữa, trông gã cực kỳ hùng hổ, muốn ăn tươi nuốt sống người ta
Cửu Đạo Nhất đánh Lê Đà là đang giúp y lấp liếm
“Sư phụ, ngươi đi đâu rồi
Đừng làm ta sợ, mau ra đây đi!” Nam tử đầu trọc thấy bất lực tràn trề, vô cùng sợ hãi, chỉ sợ mối lo chôn sâu trong lòng mình trở thành sự thật
Đã biết bao năm rồi, lẽ nào sư phụ thuế biến thất bại
Đúng là y có loại liên tưởng không tốt lắm, dù sao trước đó chỉ có một quan tài bằng đồng rơi xuống và tấn công kẻ địch, sau đó chỉ hiển hóa ra ảo ảnh của Thiên Đế chứ không phải chân thân
Bây giờ còn trông thấy cảnh tượng này, sao nam tử đầu trọc không sợ cho được
Nếu đây là sự thật, vậy thì sự thật này không khỏi quá tàn khốc, quá thê thảm
“Mọi thứ đều là giả hết
Là ai đang đứng sau đạo diễn vở kịch này
Sư phụ của ta tuyệt đối không chết được, phải thuế biến trọn vẹn mới đúng!” Nam tử đầu trọc gào to
"Đúng vậy, hắn thuế biến thành công, nơi đây có chứng cứ
Hắn đã loại bỏ sạch sẽ máu và xương của mình trước đây, đã tiến hóa, trở thành tồn tại chí cao của chư thiên
Xác thối cũng nói
Vô luận như thế nào, gã không tin Thiên Đế chết
Cẩu Hoàng thì suy sụp, nhìn máu và xương gào khóc: “Huynh đệ, ngươi ở đâu, ta đang chờ ngươi trở về đoàn tụ, ta cũng định bảo ngươi đi cứu Đại Đế
Sao ngươi có thể bỏ bọn ta lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta không tin, ta không chấp nhận!”
Đột nhiên, những người ở đây cảm nhận được một loại cảm xúc, có niềm quyến luyến sâu sắc lan tràn ra, tựa như không muốn rời khỏi thế giới này
Điều này khiến Cẩu Hoàng như muốn phát điên
Nó cảm nhận được, đó là huynh đệ của nó, là chút khí tức nhỏ lẻ mà Thiên Đế lưu lại, ẩn chứa nỗi niềm sau cùng của hắn
Có thể nào như thế?
Dù xác thối suy đoán thế nào, tìm lý do thế nào thì cũng khó che giấu được sự thật tàn khốc ấy
Chân thân của Thiên Đế xảy ra chuyện, có lẽ đã chết thật
Nam tử đầu trọc tê liệt trên mặt đất, mất đi tinh khí thần
Sư nương, sư muội, sư đệ có lẽ đã chết trong trận chiến năm xưa, bây giờ ngay cả sư phụ cũng không còn
Kết cục của gia đình này quá thảm thiết, sao có thể như thế?
"Ha ha..
Trong vũ trụ vực sâu, kẻ nào đó đang cười to
Sinh linh Vô Thượng cảm ứng được tình trạng nơi đây, tất cả đều phấn chấn vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hóa ra nam tử được chiếu ra từ vách quan tài kia đã chết rồi
Thảo nào chân thân của hắn không xuất hiện, đây là ý chí chiến đấu mạnh nhất mà chấp niệm sau cùng của hắn có thể hiển hóa ra ư
Sau trận chiến lần này, ắt hẳn hắn sẽ không thể xuất hiện được nữa
Ầm
Sở Phong ra tay đúng lúc, bước lên phía trước, hoa văn màu vàng dưới chân lan rộng, hình bóng mờ ảo hiển hiện sau lưng, hướng về vũ trụ vực sâu ra oai
Dải đất kia đã bị ngăn ra, nhưng lúc có áp lực từ ngoài đánh tới thì vẫn khiến không gian nơi đây lay động, hỗn độn khuấy động
Bát Thủ Vô Thượng, cường giả Địa Phủ lập tức kêu rên, có Vô Thượng nào đó đầu lăn lông lốc, có kẻ thân thể nứt thành bốn mảnh
Trước đó chúng đã bị thương quá nghiêm trọng
Chúng bị trận đại chiến ở vùng đất Chủ tế liên lụy, không chết là đã rất may rồi
Bây giờ bị ngoại lực cỡ này tác động lên, chân huyết Vô Thượng văng khắp nơi, ánh mắt chúng lập tức sa sầm đi
Làm sao đây
Chúng không ra ngoài được, mà cũng đang lo lắng liệu vùng đất Chủ tế sụp đổ, có ai đến trừng trị chúng hay không
Quả nhiên, đại chiến đã hoàn toàn kết thúc
Dãy dấu chân vàng óng lưu lại giữa hư không cứ mờ dần và đi xa, cuối cùng không thấy nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.