[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại một mảnh đất vắng vẻ, non xanh nước biển, cả phiến rừng trúc tím đong đưa theo gió, phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ
Sở Phong đi tới
Hắn liếc nhìn vào mấy phần mộ nằm sâu bên trong rừng trúc đã được người ta dọn dẹp, cỏ dại đã được nhổ hết, bia đá đã được tẩy sạch
Mà ở bên cạnh mấy ngôi mộ cũ còn có một ngôi mộ lớn mới
Cái này khiến cho đầu Sở Phong trực tiếp to lên, sau khi khi nhìn rõ chữ viết trên bia, lòng hắn đau đớn khó chịu
Vũ Thượng Thiên Tôn đã chết rồi
Ông ta lại còn là người thân của Yêu Yêu
Một ông lão hòa ái dễ gần như vậy cứ thế qua đời trong cô độc như thế sao
Hắn không cách nào tiếp thu được
Ông lão đã che chở cho hắn nhiều lần, hắn còn chưa kịp báo ân, còn định cho ông lão có một nơi yên bình cát lành để không phải âu sầu lúc về già
Thậm chí hắn còn muốn tìm lại một người thân cho ông ấy - Yêu Yêu
Sở Phong hồn bay phách lạc một hồi
Trên tấm bia đá đó có khắc tên của Vũ Thượng, ông lão đã thật sự qua đời rồi
Đời người quả nhiên không có viên mãn, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ khiến cho người ta phải thất vọng, khiến cho người ta phải bất đắc dĩ, khiến cho người ta phải tiếc nuối như vậy
Bây giờ trong lòng Sở Phong vừa chua xót lại vừa bất lực, chung quy là đã tới chậm một bước
“Tiền bối, ta đến trễ rồi!”
Hắn rất muốn cho mình một quyền, cuối cùng đã trễ
Mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng từ khi hái được Hồn dược cho đến nay cùng lắm chỉ mới trôi qua thời gian một hai ngày mà thôi, chỉ đành khiến cho người ta tiếc nuối, ấm ức trong lòng
“Hả?”
Đột nhiên, hai mắt Sở Phong sáng lên
Bây giờ linh giác của hắn nhạy bén cỡ nào, vô cùng lớn mạnh
Hồn quang quét qua, Hỏa Nhãn Kim Tinh phát sáng, trong nháy mắt xuyên qua toàn bộ phần đất bên dưới mộ
“Tiền bối!”
Sở Phong vừa kích động vừa mừng rỡ, u sầu và lo lắng trong lòng thoáng cái quét sạch
Tuy ông lão rất tiều tụy nhưng hình như vẫn còn một tia sinh cơ, vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn
Ông ấy chỉ là đau lòng cả đời bơ vơ nên mới sớm tự chôn vùi bản thân
Có lẽ lòng ông ấy đã chết rồi, đời này với ông mà nói quá khổ sở
Mấy lần sinh ly tử biệt đau thấu tim gan, người thân đều đã chết thảm
Ông hao phí thời gian nửa đời, muốn báo thù nhưng lại không đủ sức
Giờ đây, ông đang lẳng lặng nằm yên trong phần mộ, một mình đợi cái chết sau cùng đến
“Tiền bối, ta tới cứu ông đây
Ông phải tin tưởng ta có thể tìm được Yêu Têu về
Cuối cùng rồi sẽ có một ngày để cho nàng đến đoàn tụ với ông, hãy tin tưởng ta!” Sở Phong lớn tiếng gọi
Sau đó, hắn cất bước đi thẳng vào chỗ sâu bên trong rừng trúc tím
Trong vùng núi, một ngôi mộ mới và vô số phần mộ cũ chồng chất
Xung quanh, rừng trúc lay động theo gió, phiến lá hẹp dài chạm vào nhau phát ra tiếng động xào xạc, đất cũ và ánh nắng chiều làm nổi bật lên ngôi mộ mới, hơi có vẻ thê lương
Sở Phong cấp tốc đào ngôi mộ mới ra, bên dưới cũng không có quan tài mà chỉ có một ông lão tiều tụy
Vũ Thượng, ông lão này có xuất thân khiến cho người ta rất giật mình, vốn nên có địa vị hiển hách, vậy mà bây giờ ông ấy ngay cả quan tài cũng không chuẩn bị cho mình, nằm ở trong đất vàng
Ông không hề có chút sinh khí, giống hệt như một cái xác
Sắc mặt vàng như nến, không nhúc nhích nằm ở nơi đó
Một tay Sở Phong ôm lấy ông, trong lòng hơi khó chịu
Trong cơ thể của bộ tộc này chảy xuôi dòng máu Thiên Đế, sao kết quả lại rơi vào một kết cục thê lương như vậy
Vũ Thượng cả đời cơ cực, ba nữ nhi vô cùng xuất sắc đều bị Nguyên tộc hại chết
Bản thân ông không đủ lực báo thù, hao phí thời gian cả đời, đau khổ trong lòng khó mà tưởng tượng nổi
Ông đã sớm không còn lưu luyến thế giới này, người tuy chưa chết nhưng lại tự mình mai táng ở trong đất vàng, hết sức đau lòng đến nỗi chết tâm
Sở Phong khẽ gọi, muốn làm ông sống lại
Ông thực sự quá mức suy yếu, không khác gì một người chết
Toàn thân lạnh như băng, kèm theo cả mùi bùn đất và lá mục xung quanh
Thời gian thật lâu sau, Vũ Thượng mới suy yếu mở mắt ra
Đôi mắt đục ngầu vô thần, miệng khô nứt, liên tục há mở nhưng lại không phát ra tiếng
“Tiền bối, tất cả đều sẽ ổn thôi, ông không thể nhụt chí như vậy, phải tỉnh lại!” Sở Phong mở miệng
Trong lúc nói chuyện, hắn nhanh chóng ra tay, lấy một gốc Hồn thảo từ trong cái hộp ngọc ở trên người ra, ngắt hơn nửa lá cây, lập tức có vật chất hồn tràn ra, hạt thần thánh lấm tấm, vô cùng chói lọi
Đây là đồ tốt, một khi lưu lạc đến ngoại giới thì sẽ khiến cho rất nhiều người phải đỏ mắt
Sở Phong bỏ lá cây trong suốt đến sắp sửa hòa tan vào trong miệng Vũ Thượng, còn giúp ông luyện hóa
Một dòng sinh cơ tươi mát theo miệng của ông tràn vào
Hiệu quả rất nhanh, trong cơ thể của Vũ Thượng chớp mắt đã có thêm không ít hạt ánh sáng, dung nhập vào trong tinh thần khô cạn của ông, khiến cho nó phát ra một chút ánh sáng rực rỡ
Những ngày qua Vũ Thượng sống như người thực vật, cả tinh thần đều đã tiêu tán, nguồn sáng linh hồn sau cùng đã rất mờ nhạt, bây giờ được tẩm bổ tựa như bổ sung củi mới vào trong ngọn lửa sắp tắt, lần nữa nhanh chóng cháy bùng lên, lấp lánh
Cũng trong lúc đó, hạt năng lượng trong trời đất mà Sở Phong tiếp ứng rót vào bên trong cơ thể Vũ Thượng, hâm nóng thân thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tình trạng của ông quá tệ, tinh thần khô héo, thể xác sắp chết
Dược tính của Hồn thảo khiến cho người ta phải kinh ngạc không thôi
Sau khi ăn hơn nửa gốc cây, Vũ Thượng đã tỉnh táo hơn một chút
Ông ta hơi có vẻ hoang mang, khó hiểu lẫn hơi sững sờ nhìn Sở Phong:
“Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này?” Ông ta vẫn hơi mờ mịt như cũ
Không phải mình chết rồi sao
Sao lại nhìn thấy Tào Đức, hay là nói Sở Phong nhỉ
Lúc ở chiến trường ba bên, ông ta đã cho Sở Phong ấn ký mà tộc Thiên Đế lưu lại
Sở Phong đương nhiên không hề giấu diếm, cũng kể hết mọi chuyện của mình cho ông ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tiền bối, sao ngươi có thể không còn chút ý chí chiến đấu nào như vậy, còn chưa có gặp lại hậu nhân Yêu Yêu của mình, còn chưa chứng kiến Nguyên tộc diệt vong mà đã tự mình chôn vùi ở nơi này, thế này là không đúng!”
Sở Phong rất nghiêm túc
Nếu như một người mất đi tinh khí thần thì cho dù có sống tiếp cũng sẽ giống như cái xác không hồn, còn tương lai gì đâu chứ
Vũ Thượng nghe đến Nguyên tộc, đôi môi tím bầm khô khốc run lên, liên tục há hốc, cuối cùng phát ra một tiếng gào nhẹ
Ông ta có hận, nhưng cũng rất bất lực