"Ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn đột phá vào trong lĩnh vực Đại Hỗn Nguyên, ta muốn trở thành cường giả cảnh giới Hằng Nguyên, trở thành Đại Năng chân chính
Lão Cổ khẽ gằn giọng, bắt đầu điên cuồng hấp thu phấn hoa ngũ sắc bay đầy trời, tiến hóa trong trạng thái gần như phát cuồng, máu thịt toàn thân như bùng cháy
Ông ta đang lột xác, đang thăng hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đại Năng trong mắt những người có cấp độ khác nhau đương nhiên sẽ mang ý nghĩa khác nhau
Có một thời gian, trong mắt tiểu tu sĩ, Thiên Tôn có thể được gọi là Đại Năng
Chẳng qua, ở thế giới hiện tại, một vài nhận thức chung được hình thành, theo đó mọi người mới dần dần xem những cường giả có cấp độ Hỗn Nguyên trở lên là Đại Năng, Thiên Tôn không còn đủ tư cách ấy nữa
Về phần lão Cổ, ông ta rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin
Đối với ông ta, Tiến Hóa Giả có được đạo quả Đại Hỗn Nguyên trở lên mới xem như Đại Năng chân chính
Nhưng mà, mặc dù lão Cổ rất có lòng tin và chuẩn bị cũng rất đầy đủ, suy tính đủ mọi khả năng có thể xảy ra cũng như hậu quả kèm theo, tuy nhiên từ xưa đến nay trong quá trình tiến hóa vẫn luôn phát sinh những sự cố không mong muốn
Phấn hoa năm màu hòa lẫn vào nhau, sinh ra một vài biến hóa kỳ dị, khiến tốc độ tiến hóa của lão Cổ lúc nhanh lúc chậm
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta, thân thể ông ta run run, chịu đựng nỗi khổ cực cùng áp lực khủng khiếp của việc lột xác
Sau đó, thân thể ông ta bắt đầu có dấu hiệu thối rữa
Sở Phong thấy vậy thì biến sắc, quá trình tiến hóa của lão Cổ gặp khó khăn và nguy nan, chỉ một sơ suất nhỏ là có thể xảy ra sự cố
Ầm
Hắn không chút nghĩ ngợi, đứng ở đằng xa diễn dịch đạo của mình, không ngừng quan tưởng, minh ngộ “con đường thật” kia, cộng hưởng vùng vô số hạt ánh sáng và vật chất thần bí ẩn náu giữa đất trời này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả nhiên hắn đã thành công, khiến “con đường thật” thoáng hiện ra một đoạn ngắn, chỉ có điều so với lúc Sở Phong tiến hóa thì nó trông mờ hơn nhiều, gần như không thể nhìn thấy
Mà để nó hiện ra đường nét loáng thoáng mờ ảo như vậy đã là nhờ hắn dùng mọi khả năng của mình, dù sao hiện giờ không phải hắn đang tiến hóa, hắn chỉ đang cưỡng ép minh tưởng, hiển chiếu “con đường thật” mà thôi
Lão Cổ ổn định lại
Ông ta nhìn chằm chằm vào con đường mờ ảo kia, kết hợp với hình thức tiến hóa của bản thân mình, hiểu ra được rất nhiều thứ
Sau đó ông ta gầm nhẹ, máu huyết trong người văng ra khắp nơi, da thịt nứt toác, bắt đầu thăng hoa
Quá trình này rất nguy hiểm, cũng rất giày vò, kéo dài đến hơn nửa ngày, cuối cùng lão Cổ mới trải qua cửu tử nhất sinh, tiến hóa thành công, chịu đựng qua được
"Huynh đệ, thật sự rất biết ơn ngươi!” Lão Cổ lao đến, chộp lấy vai Sở Phong mà lắc
Ông ta thật lòng rất cảm ơn Sở Phong, ban nãy suýt thì ông ta đã thất bại
Cho dù có được dược thụ năm xưa đại ca dùng, nhận lấy chất xúc tác mạnh nhất và hấp thu phấn hoa mạnh nhất thì ông ta cũng suýt gặp phải sự cố đáng tiếc
Nếu chỉ có một mình, có lẽ ông ta vẫn có thể chịu đựng được và sống sót xông vào trong lĩnh vực Đại Năng, nhưng có thể trở thành cường giả cấp độ Đại Hỗn Nguyên hay không thì khó mà nói được
Còn bây giờ, nhờ có vốn liếng tích lũy từ thời tiền sử đến nay cùng với dược thụ mà Lê Đà để lại, cộng thêm ảo ảnh của “con đường thật” do Sở Phong minh tưởng ra, cuối cùng lão Cổ đã thành công, vượt qua một bậc thang cao ngất mà người thường không bao giờ tưởng tượng nổi
Ông ta từ cấp độ Đại Thiên Tôn bước thẳng vào lĩnh vực Đại Hỗn Nguyên
Đây là chuyện biết bao người khao khát mà không làm được
Vậy mà hôm nay ông ta đã thành công, trở thành cường giả cấp độ Đại Hỗn Nguyên
Ông ta đã thôi không còn mơ tưởng đến cường giả Hằng Nguyên nữa, đã chịu chấp nhận thực tế rằng mình làm không được rồi
Bây giờ đạt đến cấp độ Đại Hỗn Nguyên - Đại Năng tuyệt thế - đã là rất đủ
Thế gian này có bao nhiêu người có được đạo quả Hỗn Nguyên gần trọn vẹn
Có thể đếm trên đầu ngón tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong mắt lão Cổ, chắc chỉ có đợi đến lúc Sở Phong đột phá mà thôi, hơn nữa hắn còn là song đạo quả
“Để ta ngồi lại củng cố tu vi một chút, sau đó chúng ta xuất phát!” Lão Cổ tràn đầy tự tin
Lần củng cố này của lão Cổ tiến hành mãi đến lúc trăng lên cao giữa trời mới xong
Sở Phong không có vấn đề gì, an tĩnh chờ đợi
Song, trên một ngọn núi nào đó, Long Đại Vũ thì như phát điên phát rồ
Lại bắt ta leo cây hả
Gã đứng giữa cơn gió lạnh buốt, nhìn ánh trăng lạnh lẽo buồn thê lương, cảm thấy không dễ chịu tí nào
Cảm xúc của Quái Long như muốn nổ tung
Gã rất lo lắng, rất bất an, thậm chí thấp thỏm không yên
Lần này, nếu kẻ tên Đức kia vẫn không xuất hiện thì gã biết ăn nói với mấy vị lão huynh đệ thế nào
Không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa
"Tới đi, ngươi xuất hiện nhanh đi, ta cmn… Nhớ ngươi muốn chết
Long Đại Vũ thầm nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi lạnh
Gã không biết tâm trạng của mình là thế nào nữa, thay vì bảo rằng gã ngóng trông báo thù, thì nói đúng hơn là gã đang mong chờ chính chủ xuất hiện để dễ dàng ăn nói với mấy lão huynh đệ
Bằng không, gương mặt này của gã chẳng còn đường nào mà chui
Trong bí cảnh, rốt cuộc lão Cổ cũng đứng dậy, gương mặt trắng nõn trông càng trẻ trung hơn
Sau khi thực lực tăng vọt, lòng tự tin của ông ta cũng tăng cao, hai mắt như được ngưng tụ từ thần quang
“Đi giết ba lão quái vật Nguyên tộc trước rồi mới thu dọn Quái Long phải không?” Lão Cổ hỏi
"Thời gian không còn sớm, hay là đi đến chỗ hẹn với Quái Long trước đi, không thì ta sợ hắn sẽ điên mất
Một lần hai lần là đủ, không thể cứ liên tục như vậy.” Sở Phong cười nói
Nếu Quái Long biết kẻ tên Đức này hiếm khi suy nghĩ cho gã một lần như thế, không biết gã có bi thương khóc rống lên không
Đã qua nửa đêm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Sở Phong đâu
Giờ phút này, lòng Quái Long rét như đóng băng, kèm theo đó là nỗi căm uất tột độ, muốn nổ tung rồi
Đúng lúc này, một vị lão huynh đệ của gã bỗng nhiên mở miệng, nói: "Đến rồi
Quái Long nghe được lập tức tỉnh táo lại, đứng nghiêm trên đỉnh núi, nhìn về phương xa
Ở tận chân trời, một thiếu niên xuất trần nhanh nhẹn xuất hiện dưới ánh trăng đêm, trông như Trích Tiên dạo bước đi đến
Bước chân không quá dài nhưng một bước có thể băng qua hàng trăm mét, nhanh chóng đến gần
Người nọ chính là Sở Phong
Dù có đốt thành tro, Long Đại Vũ cũng có thể nhận ra kẻ tên Đức này