Ánh chiều tà chiếu nghiêng, hẻm núi kẹp giữa hai ngọn núi cao, chen chúc đầy những hương dân đang chậm rãi di chuyển
Sau một ngày đường, hai chân của bọn hắn sớm đã mất hết cảm giác
Con đường càng lúc càng dốc ngược, ngoài cây gậy chống trong tay, họ gần như không có gì để chống đỡ
Bất quá, mặc kệ là hương dân vẫn là lãnh đạo cấp cao của Lãnh địa Giáo Hoàng, tâm tình đều rất không tệ
Chuyến đi này, ngoài mấy người bị cảm mạo và vài người té gãy chân, gần như không có sự cố nào ảnh hưởng đến bước tiến của đoàn người
Điều này khiến Horn cũng có chút nghi thần nghi quỷ, phải kiểm tra khắp nơi, chỉ sợ đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố như xe tuột xích
Nhưng bây giờ, bọn hắn đã đúng hạn đạt tới điểm qua sông đã định trước
Đi qua cây cầu dây ở phía trước cách đó không xa, liền có thể tiến vào vùng quần sơn trung tâm của Thiên Hà Cốc
Đến lúc đó, các kỵ sĩ sẽ không cách nào cưỡi ngựa truy kích trên đường núi được nữa
Đúng vậy, những hương dân này rất nhanh liền có thể thoát khỏi sự uy hiếp của đại quân giáo hội
Danji ngồi xếp bằng trên đỉnh đồi, đầu tựa vào chân con ngựa đen William, lẳng lặng ngắm nhìn hoàng hôn
Nếu là hai mươi năm trước, khi hắn mới chào đời, nhất định không thể tưởng tượng được rằng, chính mình lại trà trộn cùng những hương dân này, chạy trốn dưới sự truy kích của các kỵ sĩ khác
Hắn hiện tại rốt cuộc còn được xem là một kỵ sĩ nữa không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh trường kiếm đại biểu cho thân phận kỵ sĩ vẫn treo trên yên ngựa
Danji lại không cách nào lấy nó, bởi vì hắn không cầm được
Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn nắm vững thanh kiếm kỵ sĩ kia nữa
Mỗi khi hắn muốn rút thanh trường kiếm đó ra, tay liền run lên như cầy sấy
Danji nhớ tới Horn, lúc hắn được Thánh phụ nhập vào người, cũng run rẩy lợi hại như hắn vậy
Hắn đối với Horn có cảm giác rất phức tạp, ban đầu hắn cho rằng Horn là một tên lừa đảo, sau đó lại cho rằng hắn là một tín đồ tà giáo
Về sau nữa, hắn đã không biết Horn rốt cuộc là thứ gì
“Danji lão ca, ta bắt được một con thỏ rừng, buổi tối đến ăn nhé.” “Được, ta nhất định tới.” Khi những hương dân kia đi qua, Danji thu lại bàn tay đang vẫy chào, nụ cười trên mặt lại một lần nữa dần tắt
Những người này sống vui vẻ biết bao, Danji suốt hai mươi năm qua, chưa từng thấy các hương dân vui vẻ như vậy
Có thể bọn hắn vẫn sẽ keo kiệt, vẫn sẽ chiếm chút lợi nhỏ, vẫn sẽ cố tình gây sự
Nhưng bọn hắn đã khác trước kia, cụ thể là khác ở điểm nào, Danji lại không nói ra được
Gulag tu đạo viện thực sự là một nơi tốt
Nếu Gulag tu đạo viện là một hòn đảo nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài, Danji có lẽ sẽ nguyện ý ở lại đó cả đời
Nhưng các kỵ sĩ đã tới, giáo hội đã đến
Bọn hắn đã rời xa hòn đảo nhỏ tựa như thế ngoại đào nguyên kia
“Danji, ngươi ngồi đây làm gì?” Tay bưng bát, uống thứ cháo gạo loãng ngâm vụn bánh mì, Giáo hoàng miện hạ ngồi xổm trên mặt đất, giống như một lão nông đang ngồi ở ngưỡng cửa ăn cơm
Hắn vào bữa tối còn phải đi kể chuyện xưa cho các hương dân, lên kế hoạch đường đi và hành quân cho ngày mai, nên dứt khoát ăn tối sớm
“Mệt rồi, nghỉ một chút.” “Ta, một người mới luyện hô hấp pháp nhất đoạn còn không thấy mệt, ngươi luyện hô hấp pháp tứ đoạn mà còn mệt hơn sao?” Không trả lời nghi vấn của Horn, Danji khẽ giọng hỏi: “Miện hạ, khi ngài gặp chủ của ta Myrcella, nàng có nói, những kỵ sĩ có tội kia sẽ xuống Địa ngục không?” “Ngươi có tội tình gì
Không sao đâu, ta nói với A Mẫu của ta một tiếng, sau này ngươi biểu hiện tốt có thể xem xét giảm nhẹ hình phạt cho ngươi.” “Ta sẽ xuống Địa ngục sao?” “Khả năng cao là không.” Horn húp một ngụm cháo gạo, “Thứ nhất, ngươi là lãnh đạo cấp cao của giáo hoàng quốc ta, thứ hai, ngươi là người tốt, tốt hơn rất nhiều kỵ sĩ.” Danji không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đùi con ngựa đen William bên cạnh
“Nếu như ngươi thật sự sợ.” Horn đặt cái thìa vào miệng mút một cái, mút sạch cháo gạo trên đó, rồi đưa cho Danji
“Đây, thánh di vật.” Danji mờ mịt nhận lấy cái thìa kia
“Ta là con của A Mẫu, về cơ bản có thể xem ta như thánh di vật của A Mẫu
Vậy thì đồ vật của ta, dựa theo nguyên tắc truyền dẫn tính chất, cũng là thánh di vật.” Horn xòe năm ngón tay ra, “Cái thìa này, có thể chuộc được năm mươi vạn năm tội lỗi.” Nắm chặt cái thìa trong tay, gương mặt nghiêm túc của Danji đột nhiên không kìm được, hắn không nhịn được mà phá lên cười ha hả
Horn vừa đi vòng quanh vừa húp cháo gạo, trên mặt cũng lộ ra nụ cười
“Miện hạ, miện hạ......” Tiếng cười của Danji còn chưa dứt, một hài nhi quân đã lộn nhào từ trong bụi cỏ xông ra
“Sao thế?” Vỗ vỗ vai Danji, Horn nhanh chóng đứng dậy, nghênh đón
“Những kỵ sĩ kia, bọn hắn tới rồi, ta thấy rồi, rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều.” Thời gian đột nhiên như ngưng lại một chút
“Các kỵ sĩ tới rồi, sao lại nhanh như vậy?” Không để ý bị bỏng, Horn trực tiếp một ngụm nuốt hết cháo gạo cùng thịt ma thú xuống, miệng lưỡi không rõ ràng mà hỏi
Trên mặt tên hài nhi quân kia cũng có những vết thương nhỏ do bị cành cây quẹt phải: “Ta không biết, nhưng bọn hắn đích xác đã tới.” “Cái đồ chết tiệt này, gọi hết lính liên lạc tới đây cho ta!” Đem chén sành thánh di vật đưa cho tên hài nhi quân này, Horn dùng quần áo chùi tay, bắt đầu nhanh chóng ra lệnh
“Vứt bỏ những quân nhu không quan trọng.....
Loại chén sành vỡ kia chính là quân nhu không quan trọng!” “Gọi hết những người đi nhặt củi lửa, đào khoai củ về.....
Khoai củ không phải đâu cũng có sao, mau đi!” “Để các thập hộ từng đội từng đội tăng tốc qua cầu dây, không cho phép chen lấn cướp đường!” Các hài nhi quân từ trên sườn núi lao xuống, đem tin tức mới truyền đạt cho các thập hộ, mà đoàn người vốn đang chậm rãi di chuyển, tốc độ cũng tăng lên thấy rõ bằng mắt thường
Horn bên này vừa ra lệnh xong, Sissi liền từ phía bên kia ngọn đồi, một đường chạy chậm mà lao tới: “Miện hạ, ngài biết các kỵ sĩ đuổi theo tới rồi sao?” “Biết rồi.” Horn nhìn về phương xa, hắn không biết những kỵ sĩ kia còn bao lâu nữa mới tới, nhưng ít nhất trước mắt còn không thấy rõ bóng dáng của bọn hắn
“Đây chính là ba ngày đường đó, chúng ta nhanh hơn họ tròn ba ngày đường cơ mà, bọn hắn hôm qua giữa trưa mới xuất phát, hôm nay chạng vạng tối đã đến rồi?” “Có thể là đã bỏ lại bộ binh và quân nhu rồi chăng?” Sissi lau mồ hôi trên trán: “Huống hồ, ba ngày ngài chỉ đi được tổng cộng 50 dặm, nếu không phải đường quá lầy lội, lại còn phải tìm kiếm dấu vết của chúng ta, bọn hắn có lẽ đã sớm tới nơi rồi.” Jeanne lúc này từ một phía khác bò lên dốc núi: “Xảy ra chuyện gì vậy
Sao đội ngũ đột nhiên tăng tốc, còn có rất nhiều người đang ở gần đây trinh sát và thu thập khoai củ mà.” “Thổi còi, bảo bọn họ mau trở về, kỵ sĩ đuổi theo tới rồi.” Horn lời còn chưa dứt, phía dưới các hương dân liền bắt đầu vừa chạy vừa kêu mắng
“Đồ không biết xấu hổ, nói là thi đi bộ, bọn hắn thế mà lại cưỡi ngựa?” “Chúng ta không phải cũng dùng ngựa kéo xe sao?” “Vậy không giống nhau, chúng ta xuất thân từ giáo sĩ, không phải tiểu tướng thì cũng là nguyên lão, những tên kỵ sĩ thối tha kia, sao dám ăn gian?” “Này, thông cảm chút đi, chẳng lẽ người què chân không được dùng gậy chống sao?” Miệng thì cười mắng, nhưng các hương dân vẫn nhanh nhẹn lê đôi chân đau nhức, tăng nhanh guồng chân
“Bọn hắn khoảng bao lâu nữa thì đến?” Horn nhìn về phía tây, giữa những ngọn núi trập trùng, hắn chỉ có thể nhìn thấy những con én đen bay lượn trong vầng mặt trời đỏ rực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chắc khoảng 5 cái tiểu đồng hồ cát (5 phút) nữa.” “Vậy chúng ta qua cầu mất bao lâu?” “Ít nhất phải đợi đến khi mặt trời bị ngọn núi kia che khuất.” “Vậy là mất thời gian bằng 8 cái tiểu đồng hồ cát chảy.” Sissi liếc nhìn đám người phía dưới: “Ít nhất sẽ có 200 đến 300 người không kịp qua cầu......” “Muốn từ bỏ bọn hắn sao?” “Nếu để bọn hắn vứt bỏ tất cả quân nhu mang theo bên mình thì có kịp không?” Sau lưng Horn và Sissi đang kịch liệt thảo luận, Danji lại không có bất kỳ động tác nào, chỉ là không còn cười nữa
Hắn ngẩng đầu, những rặng núi trập trùng nối tiếp nhau, ánh sáng hoàng hôn xuyên qua tầng mây, cắt ngang những dãy núi và thảm cây xanh
Trời âm u cả ngày, đến lúc chạng vạng này, ngược lại lại có ánh dương
Ngẩng đầu lên, Danji nhắm mắt lại, trong gió xen lẫn tiếng cười nói và tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếng bánh xe kẽo kẹt nghiến trên mặt đất cùng với tiếng lá cây xào xạc khi gió đêm vuốt ve
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lần nữa mở mắt ra, Danji rút thanh trường kiếm kỵ sĩ từ trên yên ngựa
Thanh kiếm đã không còn run rẩy nữa.
