Trong gian phòng Thiên tự số 1 ở sườn đông tầng ba, Đông Quốc Duy mỉm cười nhìn người ngồi ngay ngắn đối diện: “Sao Tác đại nhân cũng đến đây?” Đồ Hải cười nói: “Đây chẳng phải tình cờ gặp được sao
Thấy ít người ăn cơm quá, liền gọi Tác đại nhân đến.” La Hưu bên cạnh Đồ Hải đạp hắn một cước, ra hiệu hắn đừng nói lời ngu xuẩn
“Ngươi uống say rồi!” Đồ Hải nghi hoặc nhìn hắn, bàn tiệc mới bắt đầu mà La Hưu đã muốn gục ngã rồi, để lại một mình hắn tiếp đãi Đông Quốc Duy và Tác Ngạch Đồ, áp lực có hơi lớn
“Im miệng!” La Hưu trừng mắt liếc hắn
Tác Ngạch Đồ một bên chắp tay về phía Đông Quốc Duy nói: “Từ khi Tân Đế đăng cơ, ta vẫn chưa cùng quốc cữu gia cùng nhau uống rượu, cho nên hôm nay liền không mời mà đến
Quốc cữu gia cứ thoải mái gọi, hôm nay hóa đơn cứ tính lên đầu ta.”
“Cứ tự nhiên
Dù sao ta cũng không phải người trả tiền.” Đông Quốc Duy nhặt một miếng thịt lợn rim đường giấm bỏ vào miệng, đặt đũa xuống, giọng mang vẻ châm chọc: “Tác Ngạch Đồ, hôm nay Tác đại nhân bị Ngao Bái chọc tức đến choáng váng rồi, ngươi thế mà còn ra đây uống hoa tửu, không sợ bị Đô Sát viện hạch tội sao?”
Tác Ngạch Đồ: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cả triều đều thấy rõ, a mã là vì hoàng đế
Đông đại nhân thân là quốc cữu, làm gì phải nói móc ta!”
Đông Quốc Duy: “.....
Hừ
Chuyện các ngươi muốn làm ta không biết, ta cũng không nhúng tay vào
Lợi lộc thì không có phần ta, chuyện xấu cũng đừng kéo ta vào.” Nếu như Tác Ni và Tác Ngạch Đồ biết việc “kính già yêu trẻ” này là do Ninh nha đầu nhà hắn chủ mưu, không biết có tức đến nghẹn tim không
Đồ Hải nghe thế, rót cho hắn một chén rượu: “Đông đại ca, ngươi đừng khách sáo nữa
Xem ở hai ta khi còn bé đã cùng nhau phá làng phá xóm, ngươi không thể giúp chúng ta một tay, giúp đỡ hoàng thượng sao?”
La Hưu liền vội vàng gật đầu
Đông Quốc Duy cười lạnh một tiếng, uống cạn chén rượu, cái chén hất lên: “Chỉ sợ giúp hoàng thượng e là thứ yếu, là muốn giúp Tác Ni hoặc là Chính Hoàng Kỳ thôi.”
Tác Ngạch Đồ cúi người lần nữa rót cho Đông Quốc Duy một chén rượu: “Đông đại nhân, thế cục hiện giờ ngươi cũng biết, a mã ta vì phòng ngừa Ngao Bái cùng Át Tất Long làm càn, đã phải hành động rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu có sự hỗ trợ của ngươi, còn lo gì không thể đánh bại Ngao Bái bọn hắn?”
Đông Quốc Duy nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt bất động, ánh mắt lóe lên: “Ta có lợi ích gì?” Nói ngàn vạn lời, đừng kéo quan hệ
Lợi ích thật sự nhận được mới là thành tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tác Ngạch Đồ hai tay ôm quyền đưa lên, hướng về phía Tử Cấm Thành khẽ gật hai cái: “Đợi hoàng thượng đại hôn xong, a mã sẽ liên hợp văn võ bá quan dâng tấu thỉnh cầu hoàng thượng đích thân chấp chính
Việc này trọng yếu bao nhiêu, Đông đại nhân chắc hẳn biết.”
“Được!” Đông Quốc Duy một hơi uống cạn chén rượu, hất chén rượu: “Nếu như ngươi nói không giữ lời, đến lúc đó chớ có trách ta không khách khí.”
Tác Ngạch Đồ nhếch khóe môi lên: “Hách Xá Lý bộ tộc chúng ta coi trọng tín nghĩa nhất
Giúp hoàng thượng cũng là giúp Đại Thanh, điểm này, ta vẫn phân rõ.”
“Tốt tốt
Nếu chính sự đã nói xong, tiếp theo chính là thời gian chúng ta vui cười.” Đồ Hải vỗ bàn một cái: “Người đâu, mau mang tất cả những hoa khôi xinh đẹp nhất của Hồng Tụ Lâu các ngươi tới đây, ta không say không về!”
La Hưu nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn này của Đồ Hải, không khỏi lắc đầu: “Thật mất thể diện!”
Sau khi vào thu, nhiệt độ dần dần trở lạnh, gió thu tựa như một cây bút vẽ thần kỳ, tô điểm lên vạn vật đủ sắc màu: lá cây xanh non biến thành vàng nhạt, đỏ nhạt, rồi đỏ tía.....
Những loại quả đã chín mọng cũng khoác lên mình màu áo trắng sáng, hoặc vàng óng, hoặc đỏ tươi
Đông An Ninh chỉ huy hạ nhân Đông phủ hái quả hồng
Những quả hồng đỏ tươi treo lủng lẳng trên đầu cành, trông đặc biệt dễ thấy
Đông An Dao nép vào bên cạnh nàng, ngước cổ nhìn những hạ nhân kia leo trèo lên xuống
“Tỷ tỷ
Ta cũng muốn hái!” Đông An Dao trong mắt tràn đầy vẻ háo hức
Tống Ma Ma một bên vội vàng ngồi xuống dỗ dành nói: “Cách Cách, người còn nhỏ, chúng ta không thể trèo lên
Ngay cả khi lớn lên, làm một tiểu thư khuê các cũng không thể leo cây.” Đông An Dao không nhìn nàng, mắt trân trân nhìn Đông An Ninh
Nàng tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn rõ, Đông An Ninh là tỷ tỷ của nàng, Tống Ma Ma cũng không quản được nàng
Đông An Ninh nhắm chừng chiều cao của nàng: “Quả hồng thấp phía dưới đều đã hái xong, ngươi có đi đến đó cũng không hái được
Vậy thì thế này, ngươi giúp a mã và ngạch nương chọn hai quả hồng, muốn chọn quả nào đẹp mắt ấy.”
“Tốt!” Đông An Dao vui vẻ nhảy một cái, nàng cuối cùng cũng có việc để làm
Hổ Phách thấy thế, ra hiệu hai người nâng một giỏ quả hồng đặt trước mặt Đông An Dao
Đông An Ninh liền nhìn thấy tiểu gia hỏa rất nhanh cầm hai quả hồng đặt trên bàn trà, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng
Sau đó, nàng xới xới giỏ, chợt phát hiện lại có quả tốt hơn, liền vội vàng lấy ra, rồi đổi một quả trong số đó xuống
Nàng tiếp tục tìm kiếm, phát hiện những quả hái trước kia cũng không lớn bằng, những quả lớn hơn còn ở dưới đáy giỏ..
Đại khái bận rộn một khắc đồng hồ, tiểu gia hỏa cuối cùng cũng chọn ra hai quả hồng đỏ mình ưng ý nhất
Nàng liền vội vàng xoay người giơ ra cho Đông An Ninh nhìn: “Tỷ tỷ, ta đã tìm được quả hồng đẹp nhất!”
Không đợi Đông An Ninh trả lời, hai tên người hầu giơ lên một giỏ quả hồng mới hái xong đi ngang qua mặt nàng
Đôi mắt nàng bị hai quả hồng to nhất chồng chất phía trên cùng thu hút lấy, bởi vì hai quả đó so với quả trong tay nàng còn lớn hơn, đẹp mắt hơn
Tiểu hài cúi đầu nhìn nhìn quả hồng đang ôm trong tay mình, cuối cùng tủi thân oà lên tiếng khóc: “Oa —— đây không phải quả hồng tốt nhất!” Tống Ma Ma vẫn ở bên cạnh nàng thấy thế, vội vàng dỗ dành nói: “Đây đều là quả hồng của chúng ta, chúng ta có thể tùy ý đổi
Cách Cách, ngươi muốn chọn bao nhiêu cũng được!”
“Ô ô.....
Thật sao?” Đông An Dao nhìn về phía Đông An Ninh, ánh mắt tràn đầy vẻ dò hỏi
Dù sao tỷ tỷ nói chỉ cho nàng chọn trong cái giỏ đó thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thoạt đầu Đông An Ninh không muốn làm phức tạp, vừa định thuận miệng đáp lời, nhưng lời đến khóe miệng bỗng dừng lại
Đây chính là cơ hội hiếm có để nói về triết lý cho tiểu muội muội
Nàng ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Đông An Dao, chỉ vào giỏ quả hồng ở một bên: “Dao Dao, nếu có quả hồng lớn hơn, có phải ngươi còn muốn đổi nữa không?”
Đông An Dao bĩu môi: “Thế nhưng là ta muốn cho a mã và ngạch nương quả tốt nhất.”
Lúc này, Đông Quốc Duy đang đứng trong góc nhỏ thấy ấm lòng, vui mừng nhìn Đông An Dao
Quả nhiên người ta nói con gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp mà
Khang Hi lặng lẽ nhìn hai người trong vườn, hiếu kỳ về ý nghĩ của Đông An Ninh.