“Vâng
A Mã!” Diệp Khắc Thư và Đức Khắc Tân mặt mày nghiêm túc đáp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đông Quốc Duy ném quyển sách Luận Ngữ trong tay ra phía sau, Đông Quản Gia ở một bên vội vàng đỡ lấy
Đông An Ninh ngẩng đầu nhìn Đông Quốc Duy, ánh mắt khẽ biến, bỗng nhiên giơ cao tay phải, “A Mã, con có một vấn đề rất muốn biết!” Đông An Dao nhìn nàng một cái, cái đầu nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi cũng đồng thời giơ tay lên: “Con cũng muốn!” Đông An Ninh xụ mặt, cái tiểu gia hỏa này lại hóng chuyện gì đây
Diệp Khắc Thư và Đức Khắc Tân cũng tò mò nhìn hai nàng
Đông Quốc Duy nhìn hai đứa con trai trước mặt, “Còn hai đứa các ngươi thì sao?” Diệp Khắc Thư và Đức Khắc Tân liên tục lắc đầu
Bài Luận Ngữ của bọn hắn còn chưa được xét, bọn họ không muốn tăng thêm khối lượng công việc, hơn nữa bọn họ cũng không phải con nít
Mấy cô muội muội nói điều bâng quơ thì A Mã còn có thể vui vẻ chấp nhận, chứ nếu như bọn hắn mà ngu xuẩn thì A Mã chắc chắn sẽ lôi roi da ra mất
Đông Quốc Duy hứng thú gật gật đầu với Đông An Dao: “Vậy để đứa nhỏ nói trước!” Đông An Dao cắn ngón tay xoắn xuýt một lúc, rồi hỏi đầy nghi vấn: “A Mã
Hoàng hậu lạnh lùng là gì
Có ăn được không
Con bao giờ mới có thể ăn được?” Nàng bé gái vừa dứt lời, mọi người trong sân mặt mày khẽ kinh ngạc, Tống Ma Ma đứng một bên hít một hơi, căng thẳng nhìn Đông Quốc Duy
Tống Ma Ma đồng thời dùng ánh mắt dao cạo tra tấn mấy nha đầu bên cạnh
Nhị tiểu thư mới hai tuổi, cái gì cũng không hiểu, trừ khi có người ở trước mặt nàng ba hoa chích chòe, nếu không, nàng làm sao biết được từ “Hoàng hậu” này
Đông An Ninh túm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bất lực nói: “Hoàng hậu lạnh lùng không thể ăn, bất quá, chúng ta có thể ăn hoàng hầu và mao đỗ.” “Tốt
Tốt
Con muốn hôm nay ăn.” Đông An Dao liên tục vỗ tay
Đông Quốc Duy mặt không đổi sắc, cúi người vuốt ve trìu mến lên sống mũi Đông An Ninh và Đông An Dao, “Đi thôi
Ta thấy hai đứa chính là tham ăn, cho nên mới một đứa xướng một đứa họa.” Đông An Dao bất mãn phồng má lên, “Đâu có phải vậy!” Đông An Ninh hơi chột dạ quay đầu đi, nhìn thấy trong bồn hoa bên cạnh đang nảy mầm cây hạnh, những mầm xanh nhỏ như hạt đậu nành chẳng biết tự bao giờ đã bò lên ngọn cây, những nhánh cây đan xen nhau đung đưa nhẹ nhàng theo gió lạnh, đón ánh mặt trời ấm áp
Vì lý do sức khỏe, nàng quanh năm phải uống thuốc không ngừng, đừng nói đến những món đậm vị như lẩu, ngay cả ăn thêm một chút muối thôi cũng là điều không nên
Đám người nghe được lời hắn nói, thở phào nhẹ nhõm, biết chuyện này tạm thời đã qua
Đông Quốc Duy nhìn về phía Đông An Ninh, giọng nói mang ý cười, “Cách Cách lớn của chúng ta muốn hỏi điều gì?” Đông An Ninh chu môi cười với hắn, mắt đầy tò mò: “A Mã
Con nghe nói bây giờ trong triều có Tứ đại phụ thần, vừa rồi con thấy A Mã oai vệ cao lớn như vậy, nếu như Tứ đại phụ thần đánh nhau, ai có thể thắng
A Mã có đánh thắng Ngao Bái không?” Đông Quốc Duy mặt mày khẽ giật mình
Hắn có chút không hiểu rõ tâm tư của trẻ nhỏ, đứa con gái trước khen hắn dáng người cao lớn, sau đó ý nghĩ lại đã lan man đến việc Tứ đại phụ thần đánh nhau
Hơn nữa đều là trọng thần triều đình, dù mọi người có gấp đến đỏ mắt cũng sẽ không động thủ ngay trước mặt mọi người đâu
“Con hỏi chuyện này là sao?” Đông Quốc Duy cúi người bất đắc dĩ xoa đầu nàng, muốn biết rốt cuộc nàng đang nghĩ gì
Đông An Ninh nghi hoặc: “A Mã không đánh lại Ngao Bái à?” Đông Quốc Duy há miệng định trả lời, bỗng nhiên từ phía cửa ra vào vang lên giọng của một thiếu niên, “Muội muội vì sao lại nghĩ trong Tứ đại phụ thần, Ngao Bái là mạnh nhất vậy?” Mọi người quay đầu
Ở cửa viện đang đứng một nhóm người, mấy người hộ vệ trông như đang che chở hai thiếu niên ở giữa
Người vừa nói chuyện mặt mày vui vẻ nhìn bọn họ, vóc dáng so với người phía sau hắn thấp một nửa, thân hình hơi nhỏ nhắn, đại khái tám chín tuổi, mặt mũm mĩm, dung mạo thanh tú, không có chút nào vẻ ngượng nghịu khi ở nơi lạ
Đông Quốc Duy nhìn thấy thiếu niên, thần sắc vui mừng, trên mặt vừa đứng đắn vừa cao hứng, vội vàng mời thiếu niên đi vào
Đức Khắc Tân đến gần tai Diệp Khắc Thư, hỏi nhỏ: “Đại ca, hắn là ai vậy?” Chẳng lẽ là thân thích nhà nào sao
Thân thích tuổi tác tương tự trong kinh thành hắn đều biết hết, theo lý thuyết người ở tuổi này đã sớm ra ngoài giao du rồi, thế mà lại có gương mặt lạ hắn không quen biết
Chẳng lẽ là thân thích phương xa, bên phía quê nhà
“Đừng có nói lung tung!” Diệp Khắc Thư dùng cùi chỏ huých hắn một cái
Bọn hắn vừa mới bị phạt xong, mãi mới thấy lão cha nở nét mặt tươi cười, đừng chọc giận lão cha nữa
Đông Quốc Duy mặt đầy hòa ái: “Sao lại đến sớm thế, không phải nói giờ Ngọ mới tới sao?” Thiếu niên cười hì hì nói: “Lần đầu tiên tới nhà cậu, ngạch nương con nhớ cậu đến điên lên, một mực thúc giục con, cho nên con liền mang theo người đến đây.” Nói xong, hắn vung tay lên, người hầu bên cạnh dâng lên một đống hộp quà, “Đây là con cùng ngạch nương đã tỉ mỉ chọn lựa, còn xin cậu đừng chê bai!” “Không chê, không chê, ngươi cứ đến là được rồi.” Đông Quốc Duy cười ha ha, cũng không từ chối, bảo Đông Quản Gia mang lễ vật đi nhận
Đông Quốc Duy hơi giơ tay phải, ra hiệu thiếu niên vào chính đường
Ai ngờ thiếu niên lại không đi theo hắn, ngược lại đi đến bên cạnh Đông An Ninh, ôn tồn dỗ dành nói: “Muội muội vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao muội lại thấy trong Tứ đại phụ thần, Ngao Bái là mạnh nhất vậy?” Đông Quốc Duy nghe nói như thế, nụ cười trên mặt hơi thu lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Con bé mới ba tuổi thì biết gì, trẻ con nói đùa thôi.” Đồng thời, hắn ra hiệu Đông Quản Gia cho người không phận sự trong sân tản đi, đừng để lời nói hôm nay bị truyền ra ngoài
Bọn họ thì có thể coi như lời nói vui đùa của trẻ nhỏ, thế nhưng người ngoài chắc chắn sẽ không tin, đoán chừng sẽ cho rằng đó là do ảnh hưởng mưa dầm thấm đất từ thường ngày của trẻ nhỏ mà ra
Đông Quản Gia khẽ khom người, lẳng lặng ra hiệu người hầu nha hoàn lui ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đông An Ninh ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, nhíu mày suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ không phải sao?” Đời trước do ảnh hưởng của các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, ấn tượng của nàng về Ngao Bái chính là một con sư tử đầu nổi giận, cũng biết trong Tứ đại phụ thần thì hắn là người cuối cùng cười
Thiếu niên giơ bốn ngón tay, “Tiên đế thế nhưng là để lại cho Tân đế bốn vị phụ thần, vì sao lại không phải cậu cùng Sách Ni, Át Tất Long, Tô Khắc Tát Cáp mà hết lần này tới lần khác lại là Ngao Bái?” Đông Quốc Duy khóe miệng giật giật, muốn mở miệng giải thích
Tứ đại phụ thần ai hắn cũng không muốn trêu chọc, thế nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.