Thập Niên 50: Nhặt Được Tình Yêu

Chương 46: Chương 46




Hứa Vãn Xuân chậm một lúc lâu, mới lắc đầu: “Không phải cười đâu, đoán chừng là kinh nguyệt sắp đến, bụng dưới không được dễ chịu cho lắm.” Đây là lần đầu khuê nữ trải qua chuyện đó, Hứa Hà Hoa vỗ đùi, vui vẻ bảo: “Đào Hoa Nhi nhà ta trưởng thành rồi
Chờ đấy, mẹ đi lấy băng vệ sinh cho ngươi!” Gặp dưỡng mẫu vội vàng chạy ra ngoài, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói chuyện, cuộn tròn trên giường Hứa Vãn Xuân không biết nên khóc hay nên cười
Nàng chỉ là cảm giác sắp đến, chứ cũng chưa đến thật mà
= Hôm nay giao thừa
Gần như tất cả thôn dân đều đã đến hợp tác xã
Nếu không phải tham gia cuộc thi đấu thì cũng là để hò hét cổ vũ người thân
Lại còn có không ít người đi xem đội văn nghệ thôn biểu diễn
Tóm lại, náo nhiệt đến kinh khủng
Hứa Vãn Xuân là một trong số ít những người ngoại lệ
Cũng không phải nàng không có hứng thú, thực sự là cơ thể không cho phép, dì cả nói đến là đến
Mặc dù không tính là rất khó chịu, nhưng bên ngoài nhiệt độ quá thấp, khí trời rét lạnh rất không thân thiện với đặc thù cuộc sống của nữ giới
Còn có một nguyên nhân, dù là Hứa Vãn Xuân đã dùng giấy vệ sinh để đệm lót một cách xa xỉ, nàng cũng không dám hoạt động phạm vi rộng
Cho nên, nàng chỉ có thể từ chối lời mời của lũ bạn nhỏ, cuộn mình trên giường, xem sách y thuật để giết thời gian
“Lúc này cũng đừng có học tập, ngày đầu tiên là khó chịu nhất, cũng chẳng thiếu gì chút công phu ấy.” Hứa Hà Hoa mang theo giỏ trúc lúc đi vào, liền nhìn thấy khuê nữ đang nằm trên bàn đặt trên giường vẽ vẽ tô tô
Hứa Vãn Xuân ngẩng đầu: “Nào có nghiêm trọng như vậy, cái rổ đó là cái gì vậy?” Tinh tế dò xét khuê nữ, thấy nàng khí sắc quả thật không tệ, Hứa Hà Hoa liền không nói nữa
Nàng đặt cái rổ nhỏ lên bàn trên giường, lại để lộ chiếc chăn giữ ấm loại siêu nhỏ quấn bên ngoài, để lộ hộp cơm nhôm bên trong: “Biết ngươi đã đến tháng, Ngô nãi nãi của ngươi đã hầm một ít canh ngọt đó.” Nói rồi, Hứa Hà Hoa liền nhanh chóng mang hộp cơm còn nóng hổi ra, rồi thuần thục mở nắp
Hứa Vãn Xuân kéo tay dưỡng mẫu, thấy ngón tay không đỏ ửng, mới nhíu mày: “Ta không thể bọc thêm tấm vải sao
Lỡ mà bị bỏng thì làm sao bây giờ?” “Trong lòng bàn tay mẹ toàn là chai sạn dày cả rồi, làm gì dễ bị thương như thế.” Hứa Hà Hoa rất là lơ đễnh, nói xong lại thúc giục: “Uống nhanh đi, mứt táo hay là đồ tốt Cảnh Lương gửi về đó.” Hứa Vãn Xuân bất đắc dĩ, cầm lấy chiếc thìa mẹ đưa tới, nhìn hộp canh mứt táo bí đỏ đường đỏ đầy ắp, nhưng không vội uống ngay: “Ngài lấy thêm cái bát nữa đi, chia một nửa cho ngài.” “Thôi bỏ đi, Ngô nãi nãi của ngươi làm cả nồi cơ mà, chẳng thiếu ngươi miếng này đâu.” Nếu không phải ăn một mình, Hứa Vãn Xuân liền không từ chối nữa, múc một muỗng thổi thổi, đợi đưa vào miệng, lập tức sung sướng híp mắt
Hứa Hà Hoa bị chọc bật cười: “Dễ uống chứ.” Hứa Vãn Xuân giơ ngón tay cái lên, đợi vị ngọt đậm đà, thơm lừng trong miệng nuốt xuống, mới tán thưởng: “Tay nghề Ngô nãi nãi là nhất!” Hứa Hà Hoa bắt đầu xếp lại chiếc chăn nhỏ giữ ấm hộp cơm: “Vậy mẹ đi sang chỗ sư nương của ngươi giúp việc đây, yên tâm, sẽ chuyển lời ca ngợi của ngươi cho Ngô nãi nãi.” Đang vùi đầu uống canh, Hứa Vãn Xuân giơ cổ tay lên, nhìn rõ thời gian xong, hỏi: “Hôm nay đội văn nghệ biểu diễn vở gì vậy
Ngài lúc này đi hợp tác xã, chắc vẫn còn kịp mà.”
“Nghe nói lần này vẫn diễn “Bạch Mao Nữ”, đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi, còn không bằng ở cùng Ngô dì và Nam Tả chuẩn bị bữa cơm tất niên.” Tiếng nói vừa dứt, Hứa Hà Hoa đã treo cái rổ vào khuỷu tay
Kỳ thật Hứa Vãn Xuân đối với Bạch Mao Nữ cũng không có hứng thú, cũng không phải có ý kiến với vở kịch, cũng chẳng đến lượt nàng có ý kiến
Chủ yếu là mỗi lần biểu diễn, luôn có những người dân không phân biệt được hiện thực và diễn kịch, xông thẳng lên sân khấu đánh những diễn viên đóng vai nhân vật phản diện
Nếu kiềm chế hơn một chút thì cũng sẽ hốt đất bùn ném lên sân khấu
Cảnh tượng đó, Hứa Vãn Xuân nhìn qua một lần, liền không đành lòng nhìn lần thứ hai
Gặp dưỡng mẫu chuẩn bị rời đi, nàng nói một câu đùa: “Ta cứ tưởng ngài lo lắng cho ta nên mới không đi đó.” Hứa Hà Hoa quay đầu lườm khuê nữ một cái: “Tự mình đa tình đúng không?” Hứa Vãn Xuân: “……”
= Hơn ba giờ chiều
Ngay sau khi cuộc thi cắt hoa giấy thủ công kết thúc, Hứa Vương Thị liền tâm tư về nhà như mũi tên bay
Hoàn toàn không quan tâm các con có muốn tiếp tục xem tiết mục hay không, kiên quyết muốn đi nhà khuê nữ
Mà lại là lập tức
Là lập tức
Mẫu thân được giải đặc biệt cuộc thi cắt hoa giấy của toàn xã, đây là vinh dự lớn đến cỡ nào, vốn là mấy đứa con hiếu thuận sao lại từ chối được
Cuối cùng, lão tam liền cưỡi xe trượt tuyết, kéo lão nương chạy thẳng về phía nhà chị gái mình
Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của lão thái thái vẫn là cháu gái ngoại
Lúc nhìn thấy Đào Hoa Nhi, mặt nàng tràn đầy ý mừng, không cần ai mở miệng hỏi ý kiến, liền thao thao bất tuyệt kể về quá trình thi đấu đầy vẻ vang
Nhất là hình ảnh lên đài lĩnh thưởng, càng là lặp đi lặp lại giảng mười mấy phút
Cuối cùng, nàng còn đưa chiếc vò men ôm trong ngực cho cháu gái ngoại, khoe khoang: “Nhìn đi, đẹp lắm, còn có cả giấy khen nữa đó.”
Hứa Vãn Xuân vốn đã rất phấn khởi, biết được còn có giấy khen, lập tức càng cảm thấy hứng thú hơn: “Bà ngoại, giấy khen đâu?” Hứa Vương Thị từ trong ngực móc ra một tờ giấy, lúc đưa ra còn căng thẳng dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng của mỗ mỗ.” “Quay đầu ngài để đám cậu ngoại đục miếng thủy tinh, lại dùng khung ảnh gỗ đóng khung vào, mấy chục năm cũng không hỏng.” Biện pháp này tốt, Hứa Vương Thị trong lòng đắc ý, nhưng miệng lại có chút ngượng ngùng: “Liệu có bị người ta xì xào bàn tán không?” Hứa Vãn Xuân không để tâm: “Đây chính là vinh dự mà chính ngài đạt được, nhất định phải khoe ra, những kẻ xì xào bàn tán kia, khẳng định là ghen ghét ngài có phúc khí đó.” “Ôi giời ơi, con bé này, sao mà nói chuyện ngọt thế!” “Phải vậy chứ!” Hứa Vãn Xuân cười hì hì, rồi lại dỗ dành lão thái thái mấy câu, gặp nàng cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, mới cúi đầu nhìn lên tấm giấy khen của cái niên đại này
Kỳ thật không có gì đặc biệt, trên tờ giấy mỏng trắng chữ đen, ngoại trừ con dấu màu đỏ ra, thì chẳng còn màu sắc nào khác
Bất quá…… “Bà ngoại, ngài gọi Vương Hỉ Muội sao?” đây là lần đầu tiên Hứa Vãn Xuân biết tên mỗ mỗ
Nhắc đến điều này, Hứa Vương Thị chợt nảy sinh cảm khái: “Gọi là Vương Hỉ Muội, nếu không phải cái ông viết chữ kia hỏi, ta cũng sắp quên mình tên gì rồi.” Thời đại này là thế đó mà, Hứa Vãn Xuân cũng không nhịn được thầm thở dài một tiếng, rất nhanh lại cười dỗ dành: “Các lãnh đạo lớn đều đã nói rồi, thời đại đang tiến bộ, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, đã gánh vác nửa bầu trời rồi, sao lại có thể không có tên của mình
Về sau có ai hỏi ngài tên gì, ngài cứ nói gọi Vương Hỉ Muội.” Hứa Vương Thị chú ý sai trọng tâm, kiêu ngạo bảo: “Đào Hoa Nhi nhà chúng ta sao lại tài giỏi thế nhỉ
Nói lời cũng y như lời cái ông viết chữ kia.” “Vậy ngài cảm thấy chúng ta nói có đạo lý không?” “Bà ngoại cũng không hiểu, dù sao nghe người làm công tác văn hóa chắc chắn không sai đâu.” “Cái đó mỗ mỗ cũng đừng quên, ngài gọi Vương Hỉ Muội.” “Đúng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta là Vương Hỉ Muội, không phải Hứa Vương thị!”
= Bếp nhà họ Tào
Hứa Hà Hoa hoàn toàn không biết lão nương và khuê nữ tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau
Nàng đang cùng Ngô dì làm bánh chữ Phúc, tiện thể nói chuyện phiếm, tám chuyện
Trò chuyện một chút, Hứa Hà Hoa liền nói đến năm sau, trong thôn có mấy nhà muốn làm việc vui
Có việc mừng, liền đại biểu lại phải đi theo lễ, nàng nhịn không được đứng lên than thở: “……Từng nhà, sinh nhiều con cái như thế, mỗi đứa trẻ kết hôn đều mời ta, chỉ có tiền đi ra chứ không vào, những năm này ta cũng không biết lỗ bao nhiêu tiền rồi.” Ngô Ngọc Trân cả một đời độc thân, ít có những mối giao thiệp xã hội, nhưng cũng nghe mà đau cả lòng
Nàng phải đi hột táo đỏ, cho đường trắng, dầu vừng vào hết trong thùng, vừa nghiền ép vừa nghĩ cách: “Sau này Đào Hoa kết hôn, ngươi cứ tổ chức một trận thật lớn, rồi thu lại hết.” “Sao mà thu lại hết được
Hơn nữa, còn lâu lắm, Đào Hoa ngày mai mới có 15 tuổi.” Nói lên khuê nữ, Hứa Hà Hoa tâm trạng lại vui vẻ hẳn lên
Thế là nàng lại cùng Ngô dì chia sẻ về việc mấy hôm trước lúc ở nội thành, khuê nữ bị rất nhiều người để mắt tới, muốn làm mai mối: “Một nhà có con gái trăm nhà cầu hôn, đối với người khác xem ra là chuyện tốt, nhưng ta và Nam Tả đều lo lắng……Thời thế loạn lạc, thật lo con bé quá nổi bật, sẽ mang đến tai họa, cho nên định sau năm mới sẽ bắt đầu tìm kiếm đối tượng.” Ngô Ngọc Trân lại cho thêm chút hương vị óc chó vào trong vật chứa: “Sớm thế sao?” Hứa Hà Hoa vo (vỏ bánh) thành từng viên: “Tuyển nhiều nhiều chút, đàn ông tốt không dễ tìm, không chừng phải chọn mất mấy năm trời……Nếu mà vận khí tốt, gặp được người thích hợp, sớm đính hôn cũng có thể đuổi được rất nhiều phiền toái không cần thiết.”
Lời này Ngô Ngọc Trân đồng tình, nàng cũng rất thích Đào Hoa Nhi, bất quá…… “Ngươi bây giờ nói nghe nhẹ nhàng lắm, ta sợ sau này Đào Hoa thật sự lấy chồng rồi ngươi lại không nỡ đó.” Nói lên cái này, Hứa Hà Hoa thì càng đắc ý: “Đào Hoa Nhi nhà ta nói, tương lai kết hôn sẽ đưa ta đi cùng……Nếu mà đưa cả Nam Tả và Tào Đại Phu đi cùng nữa thì tốt hơn, hai nhà của ta cùng người một nhà thì chẳng khác gì, chỉ sợ quá nhiều người, nhà trai sẽ không vui.” Ngô Ngọc Trân dở khóc dở cười: “Đưa ngươi đi cùng còn hợp lý, chứ sao lại đưa cả sư phụ sư nương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chính bọn họ đâu phải không có con trai…… À
Hình như, cũng không phải không thể.” Hứa Hà Hoa cũng không ngẩng đầu lên, vô thức đáp: “Cái gì không thể?” Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì mê mờ, Ngô Ngọc Trân đi thẳng vào trọng tâm: “Cảnh Lương đó, đứa bé đó tốt biết bao nhiêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu mà hắn cưới Đào Hoa, chẳng phải mấy người các ngươi có thể sống cùng nhau mãi sao?”
Chương 33:
“Cảnh……Cảnh Lương?” “Giật mình vậy sao
Ha ha, Hà Hoa, ngươi đây đúng là 'dưới chân đèn thì tối' nha, Cảnh Lương là đứa bé ưu tú biết bao, mặc kệ phương diện nào cũng đều thật sự phù hợp.” Vừa lúc chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng, Tô Nam bưng đậu đỏ nghiền tiến vào phòng bếp vô thức hỏi: “Cảnh Lương phù hợp cái gì?” Hứa Hà Hoa vẫn chưa thể sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, người lên tiếng đương nhiên là Ngô Ngọc Trân, nàng cười không ngừng: “Thì vừa rồi đó, Hà Hoa nói với ta, các ngươi muốn cho Đào Hoa chọn lựa đối tượng……” Nhắc đến điều này, Tô Nam cũng cười: “Đúng là có nói về kế hoạch đó, ấy…… Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái Đào Hoa Nhi đã là một cô gái lớn, thật không nỡ nàng gả đi mất.” Ngô Ngọc Trân bất đắc dĩ: “Hóa ra không chỉ Hà Hoa 'dưới chân đèn thì tối', mà Tiểu Tô ngươi cũng chẳng khác là bao.” Tô Nam: “Có ý tứ gì?” Ngô Ngọc Trân tiếp tục công việc trên tay: “Cảnh Lương đó, mấy hôm trước ngươi không lo lắng Cảnh Lương chưa có đối tượng sao
Đào Hoa Nhi gả cho Cảnh Lương còn gì phù hợp hơn
Tương lai các ngươi không chỉ không cần chia xa, còn không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu…… Hơn nữa bọn nhỏ, ta thấy không chỉ ngoại hình xứng đôi, ngay cả nghề nghiệp cũng rất hợp, đơn giản chính là một đôi trời sinh, mà hai ngươi vậy mà lại không nghĩ tới ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.