◎ Ba canh ◎ Tống Phương Viễn vô cùng không vui
Hắn đương nhiên cũng hy vọng trong viện mãi mãi như vậy tiếp tục thái bình, tốt nhất đừng cãi nhau, như thế dễ chịu hơn
Nhưng hiện tại, sự thái bình này lại mang đến một vấn đề, và vấn đề này chính là điều Tống Phương Viễn không muốn nhìn thấy
Việc hắn tham gia đội tuần tra vốn là để bắt được tên hái hoa tặc, rửa sạch thanh danh "nát trứng", giờ trong ngõ hẻm thái bình, trộm cũng chẳng dám bén mảng tới, hắn còn bắt được cái rắm gì nữa
Chỉ là như vậy cũng coi như xong, điều quan trọng hơn là Tống Phương Viễn và nàng dâu Tiêu Phán Nhi vốn là loại người ngủ chung một giường, đều thích làm ầm ĩ, thích bị người khác ghen tị ngưỡng mộ
Giờ ai muốn khen cũng đều khen cả đội tuần tra, chẳng có ai khen riêng một mình Tống Phương Viễn, được một lúc tâm lý Tống Phương Viễn đã khó chịu, cảm thấy cơ hội để mình làm ầm ĩ đều bị người khác cướp mất
Không chỉ vậy, trong xưởng hiện tại chẳng có gì náo nhiệt, mọi người nói tới vẫn là chuyện hắn nát trứng, mỗi lần gặp hắn lại trêu chọc, thỉnh thoảng còn sau lưng lén lút nhại giọng giễu cợt hắn, việc này càng khiến Tống Phương Viễn sốt ruột
Cứ chờ như thế, khi nào hắn mới có thể dương danh lập vạn, khi nào mới biến thành anh hùng được
Thế là, Tống Phương Viễn ở nhà nghĩ đi nghĩ lại, quyết định kệ xác
Hiện giờ trộm không dám tới ngõ Hạnh Ngân của bọn họ, hắn liền mở rộng phạm vi tuần tra, đi tuần tra ở chỗ xa hơn, cái tên đạo tặc quần lót biến thái kia không thể dễ dàng bỏ qua như thế được, chờ hắn lần nữa ra tay, liền một lần bắt gọn
Tống Phương Viễn ở nhà càng nghĩ càng thấy hay, nói làm liền làm, thế là mỗi ngày tuần tra xong ngõ của mình, hắn lại lượn thêm sang các khu phố khác, tuần tra nghĩa vụ, không vì cái gì khác, chỉ là để tìm tên đạo tặc quần lót kia
Trên thực tế Tống Phương Viễn thật sự đoán trúng, hay nói cách khác, không biết có phải hào quang nhân vật chính của hắn phát huy tác dụng hay không
Tên đạo tặc quần lót kia quả thực rất biến thái, trộm ba cái quần lót còn chưa đủ, hắn còn bị nghiện, thực sự hưởng thụ cái cảm giác lén la lén lút vào nhà người khác, trộm quần lót của các chị em phụ nữ để tạo cảm giác kích thích, khiến hắn muốn dừng mà không được, thậm chí có khi, sau khi trộm quần lót của chị em xong, hắn còn quay lại xem phản ứng của các chị em, chỉ cần thấy người ta hoảng sợ tột độ là hắn thấy tâm lý thoải mái vô cùng
Thế nên không lâu sau hắn lại tái xuất giang hồ, xoa tay chuẩn bị trộm vài chiếc quần lót nữa về chơi
Đạo tặc quần lót vốn chuẩn bị ra tay từ ngõ Hạnh Ngân, nhưng khi nghe ngóng được trong ngõ có đội tuần tra đêm nên đã quyết định từ bỏ ngõ Hạnh Ngân, chuyển sang nhắm đến những ngõ khác
Tuyệt đối không ngờ rằng, những ngõ khác cũng có người tuần tra
Lần tái xuất giang hồ này, tên đạo tặc quần lót liền bị Tống Phương Viễn tóm được ngay
Lúc đó hắn đang rình mò ở gần một bức tường nhà, hắn đã nhắm trước, nhà này là vợ chồng trẻ, mới cưới chưa bao lâu, cô vợ thì xinh đẹp miễn chê, dáng người cũng chuẩn, hắn đã chờ mấy ngày nay, đợi mãi mới có cơ hội gã chồng đi vắng, hắn bèn xoa tay chuẩn bị trèo tường vào trộm cái quần lót, nếu may mắn thì có thể nhìn trộm cô vợ trẻ tắm thì càng hay..
hắc hắc hắc..
Rình nửa ngày, cuối cùng đạo tặc quần lót cũng tìm được thời cơ thích hợp, hắn lùi về sau vài bước, đang chuẩn bị lấy đà mấy bước rồi nhảy qua tường, thì vừa mới bước chân ra đã nghe thấy tiếng quát lớn không xa: "Ngươi là ai đó
Có phải đạo tặc quần lót không
Đứng lại cho ta
Tên trộm kia chạy đâu rồi
Vừa nói, Tống Phương Viễn không thèm để ý chỗ hạ bộ của mình còn hơi đau, co giò chạy thẳng về phía này
Hắn ba chân bốn cẳng chạy, dốc hết sức bú sữa mẹ ra mà đuổi
Còn tên đạo tặc quần lót thì sao, kẻ làm cái chuyện trộm quần lót hèn hạ bỉ ổi như thế này, chứng tỏ cũng chẳng phải người quang minh chính đại gì, lúc này bị người ta phát hiện, cũng chột dạ kinh hồn, ba chân bốn cẳng mà chạy
Thế là một kẻ chạy một kẻ đuổi, đạo tặc quần lót phía trước ngao ngao chạy, dưới chân có gió, Tống Phương Viễn phía sau cũng ngao ngao đuổi, còn chẳng dám lớn tiếng, chỉ dám nhỏ giọng hét: "Ngươi đứng lại cho ta
Hắn sợ hãi, nếu một tiếng hô lên, cả già trẻ trai gái trong vùng đều tập thể xông ra thì tên đạo tặc quần lót thì sẽ bắt được thật đấy, nhưng công lao của hắn cũng bị cướp sạch
"Đứng lại để mày bắt sao, mày nghĩ lão tử là đồ ngốc chắc
Tên đạo tặc quần lót hừ lạnh, vội vàng tăng tốc độ
Đuổi tầm mười phút, cả hai đều đã chạy rất xa, cũng đều thở không ra hơi, cuối cùng đuối sức, Tống Phương Viễn là người bỏ cuộc trước
Hắn dừng chân, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống
Tống Phương Viễn chỉ vừa thở phào một cái, ngẩng đầu lên thì phát hiện đạo tặc quần lót đã chạy mất hút
"Mẹ kiếp
Thiếu chút nữa là bắt được rồi
Tống Phương Viễn tức giận đấm mạnh vào tường, cảm thấy danh hiệu anh hùng chỉ cách mình một bước chân, lại bỏ lỡ như thế, tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi chờ đấy cho lão tử
Lão tử nhất định sẽ bắt được ngươi
Về sau, cứ mỗi khi đến phiên Tống Phương Viễn tuần tra, hắn lại tuần tra xong ngõ của mình, sau đó chạy tiếp sang những ngõ khác để tiếp tục tuần tra nghĩa vụ
Thêm vào đó, hào quang nhân vật chính của hắn phát huy tác dụng, Tống Phương Viễn nhiều lần ra ngoài tuần tra đều bắt gặp đạo tặc quần lót đang chuẩn bị hành động, lần nào cũng bị Tống Phương Viễn phát hiện, lại một phen truy đuổi
Dù sao Tống Phương Viễn vẫn là người bị thương, đi nhanh là lại đau chỗ "trứng", lần nào hắn cũng không đuổi kịp
Được một thời gian, đạo tặc quần lót cũng tức điên lên
Hắn hận Tống Phương Viễn ra mặt
Chả hiểu cái gã này từ đâu xuất hiện thế nhỉ
Lần nào hắn cũng bị bắt gặp
Bởi vì Tống Phương Viễn quấy phá, đạo tặc quần lót đã lâu không trộm được quần lót nào, trong lòng ngứa ngáy, lại chẳng trộm được, hắn lại càng thêm ghi hận Tống Phương Viễn
Trong thời gian này đạo tặc quần lót sau khi nghe ngóng mới biết Tống Phương Viễn vốn dĩ không phải đội viên trị an hay cảnh sát gì, hắn chỉ là một công nhân bình thường của xưởng thép
Hắn ở ngõ của mình tuần tra đã không đủ, còn đi tuần tra cả ở những ngõ khác
Lần này thì đạo tặc quần lót hoàn toàn bị Tống Phương Viễn chọc giận, mất kiểm soát, chỉ cảm thấy hắn như chó gặm chuột lo chuyện bao đồng, đây là đang khiêu khích mình
Đạo tặc quần lót quyết định phản kích
Thế là đảo mắt đã đến đầu năm 68, ngày đầu tháng mười một
Ở vùng này, cứ vào mùa đông là sẽ có tuyết rơi, tuyết tan lại bắt đầu đóng băng, đường cóng không đi được, người đi trên đó thì dép cũng trơn tuột, không cẩn thận là ngã dúi dụi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì vậy cứ vào mùa đông có tuyết rơi, xưởng thép đều sẽ sản xuất rất chậm, còn thường xuyên được nghỉ, nếu không công nhân đi làm về mà ngã dọc đường thì toi
Đồng thời, việc không ra ngoài được còn gây ra một cái phiền toái, là mọi người không thể đi mua thức ăn
Cho nên, cứ mỗi độ sắp tuyết rơi, chuyện quan trọng nhất của các bà nội trợ trong ngõ là tích trữ cải thảo, tích trữ than đá, tích trữ củi, tích trữ bông, tích trữ hết những gì có thể tích trữ
Hôm nay cửa hàng cung tiêu có bông, tranh thủ thời gian mà cướp lấy
Đến mai xưởng thép phát than đá, kia càng phải tranh lấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tranh cho bằng được than đá, không thì về cầm cục than chết thì làm sao mà đốt nóng giường, khói còn mịt mù hơn nữa
Sau này, xưởng có tổ chức mua sắm cải bắp trắng thì cả nhà già trẻ đều cùng nhau xắn tay, đem bắp cải tươi roi rói vác về nhà
Bước vào ngày đầu tháng mười một, trời còn chưa sáng, cho nãi nãi đã gõ cửa lớn nhà Tiêu Bảo Trân, "Bảo Trân, mau dậy, đi cùng ta đến cửa hàng thực phẩm phụ
"Có chuyện gì vậy cho nãi nãi, cháu còn chưa dậy mà
Tiêu Bảo Trân ngái ngủ nói
Sáng sớm mùa đông, có gì thoải mái hơn ở trong chăn chứ
Cho nãi nãi hạ giọng, "Ta biết con chưa dậy mà, hôm nay cửa hàng thực phẩm phụ có hành tây, không phải ta đã tranh thủ thời gian đến gọi con sao, mình đi sớm mà cướp được những củ hành tây tươi ngon nhất, nhanh lên, tích trữ cải thảo thôi
Tích trữ đồ ăn
Đây là một chữ đã khắc sâu vào trong tâm lý mỗi người sống sót ở thời mạt thế rồi
Tiêu Bảo Trân nháy mắt bật khỏi giường, lập tức bắt đầu mặc quần áo, "Nội chờ chút, cháu dậy ngay đây, đúng lúc hôm nay là chủ nhật không phải đi làm, cháu gọi Cao Kính và Tiểu Sân cùng đi, để hai người họ khiêng hành tây cho mình
"Nhanh lên đi, chậm chân là lỡ chuyến đấy
Sau khi cho nãi nãi đi, Tiêu Bảo Trân đánh thức Cao Kính, giục hắn mau dậy đi cùng mình ra ngoài, tiếp theo lại gọi Cao Sân dậy
Cao Sân bây giờ đã đi được như người bình thường rồi, không cần vịn tường nữa, có điều đi hơi chậm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi chậm một chút cũng không sao, không cần hắn khiêng đồ ăn, chỉ cần hắn kéo xe trở về thôi
Đến mùa tích trữ cải thảo, nhà nào cũng chẳng nuôi kẻ nhàn rỗi
Cả nhà Tiêu Bảo Trân ăn mặc như mấy chú gấu, tập thể mang bao tải ra cửa, đi ra ngoài rồi mới cùng cho nãi nãi hội ngộ, vừa phát hiện cho nãi nãi còn cao tay hơn, đã mượn hẳn một chiếc xe kéo
Đám người đến cửa hàng thực phẩm phụ thì đã thấy rất đông người cũng đã nhận được tin đến rồi, Tiêu Bảo Trân và cho nãi nãi cũng vội vàng gia nhập
Sau một hồi người bán hàng của cửa hàng thực phẩm phụ hô lớn: "Có hành tây đây
Không cần bới lá, không được xô đẩy nhau
Không được dẫm đạp lên hàng
Đều cẩn thận chút, bây giờ có thể mua rồi
Tiêu Bảo Trân cùng nãi nãi nhìn nhau một cái, nàng đỡ nãi nãi đứng thẳng rồi xoay người về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên, thấy bóng lưng còn nhanh hơn mình, Cao Kính một tay ôm bao tải, một tay cầm bó hành tây, vẫn còn tranh thủ thời gian phân phó Tiêu Bảo Trân, "Ta làm chủ lực, ngươi cẩn thận một chút, không cần chen lấn với người ta, Tiểu Sân, ngươi ở bên ngoài trông chừng cho nãi nãi
Chỉ một mình Cao Kính đã đoạt hơn hai trăm cân hành tây, khỏi cần nói người nãi nãi bình thường không lộ tài, lúc then chốt này cũng thừa dịp loạn đoạt hơn mấy chục cân, gần ba trăm cân hành tây, hai nhà dùng một phút, đủ ăn đến năm sau khi đợt rau quả mới đầu tiên ra
Đem hành tây giành được đặt lên xe đẩy, là có thể đẩy về nhà
Tiêu Bảo Trân cùng nãi nãi tính toán đến sớm, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng đồ về nhà, người trong ngõ hẻm mới nghe được tin tức chạy tới, cùng một nhà Tiêu Bảo Trân vừa vặn đụng phải đối mặt
Tiêu Bảo Trân trong đám người phát hiện vợ chồng Tề Yến, không bao lâu vợ chồng Tiêu Phán Nhi mang theo ba đứa con trai của bọn họ cũng tới, Kim Tú Nhi cũng tới, tất cả mọi người một bộ ma quyền sát chưởng, nhất định phải cướp được hành tây
"Bảo Trân, ngươi đã cướp được rồi à
Tề Yến cười hỏi, vừa nói vừa đưa tay bắt một củ hành, nhìn kỹ, "Hành năm nay tốt thật, mau lên đi Nước Bình, chúng ta cũng đi vào cướp
Tiêu Bảo Trân cùng bọn họ lên tiếng chào, mang cả nhà hướng trong ngõ hẻm đi
Khi về đến sân nhỏ tất cả đều trống không, cả ngõ đều chạy đi cướp hành tây, Tiêu Bảo Trân liền cùng nãi nãi cùng nhau xử lý sơ qua một chút hành tây
Xử lý được một nửa, toàn bộ người trong viện lục tục đều trở về, có người đoạt được hai bao tải, có người chỉ đoạt được mười mấy cân, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối đi trở về
Kim Tú Nhi dáng người cao, sức lực lại lớn, xông vào đám người đoạt hơn một trăm cân, vừa đi vừa hát "Chúng ta công nhân có sức mạnh" trở về nhà, vào cửa không bao lâu, bỗng nhiên phát ra một thanh âm vang vọng cả ngõ tiếng kêu thảm thiết
"Cứu mạng a
Ai trộm quần lót của ta
[📢 tác giả có lời muốn nói] Tăng thêm chương, ta tăng thêm tần suất rất cao đó, hôm nay tới đây thôi, ngày mai gặp..