◎ Canh một ◎
Về chuyện Tiêu Phán Nhi muốn giới thiệu đối tượng cho người trong thôn, Tiêu Bảo Trân cũng không để ý lắm, chỉ hàn huyên vài câu rồi bỏ qua
Trên đường đi còn bàn về dự định cho năm mới, nhắc đến chuyện năm sau Cao Sân đi học, rồi lại bàn đến việc mua sắm thêm đồ đạc cho nhà, dọc đường cũng không hề nhàm chán
Cố gắng đi nhanh, cuối cùng trước khi trời tối hẳn đã đến được nội thành
Vào thành, đường đi cũng dễ hơn, ít nhất trên đường sẽ không bị đóng băng
Một mạch đạp xe về hẻm Bạch Quả, vì hôm nay là ngày về ngoại nên trong sân không náo nhiệt như bình thường
Khi vừa dắt xe đạp vào sân, cả nhà đã gặp ngay bà nội
Bà nội đang ngồi ở cửa, con chó của bà thì ngồi bên cạnh, vui vẻ lè lưỡi
Bà nội hỏi: "Bảo Trân về rồi đấy à
Đường đi có thuận lợi không
"Thuận lợi lắm ạ, hôm nay nắng to, băng trên đường đều tan hết, nếu không con còn chẳng về được đâu
Tiêu Bảo Trân mỉm cười chào hỏi, chợt nhớ ra gì đó, lấy trong giỏ ra một con cá muối, ước chừng khoảng hơn hai cân, rồi đưa cho bà nội, "Này bà, bà cầm lấy
"Sao mà ta cầm được
Ta không muốn, ta không cần
Phản ứng đầu tiên của bà nội là từ chối, không ngừng nói không cần
Tiêu Bảo Trân đâu có rảnh rỗi mà gặp ai cũng biếu đồ
Việc nàng đưa cá muối cho bà nội là vì sau tết, bà đã lì xì cho Cao Sân một phong bao, bên trong có một đồng
Đầu năm mà được một đồng lì xì cũng không phải là ít, người ta đã có lòng thì tức là muốn kết giao với cả nhà họ, muốn giữ mối quan hệ xóm giềng như hiện tại
Tiêu Bảo Trân cũng không nhiều lời, liền biếu lại con cá muối xem như đáp lễ, cả hai bên đều ngầm thể hiện ý muốn giao hảo
"Sao lại không thể cầm ạ, hai nhà mình quan hệ tốt, đưa con cá muối thì sao chứ
Tiêu Bảo Trân cười nói, "Có phải là vật gì quý giá đâu, là anh trai con làm lính ở đảo phía nam, chỗ họ nhiều cá muối lắm, gửi về cho mẹ con mang về, con để lại cho bà một con
Bà nội vốn là người hào sảng, nghe nàng nói vậy, cũng biết ý nàng muốn giao hảo, nên nhận lấy
Bà nhìn ngắm con cá một hồi, nói: "Chỗ chúng ta không có biển, lần cuối ta ăn cá biển thì đã mười mấy năm trước rồi, lúc ấy là ở nhà một người bạn làm khách, người ta dùng thịt ba chỉ kho cá muối, cá muối chỉ làm dậy vị, hương vị thì thật là tươi ngon, có một thứ hương thơm không tả được
"Nghe bà nói thế làm con thèm quá, đợi hôm nào con mua được thịt ba chỉ về nhà mình cũng làm món này ăn thử
Bà nội nói: "Ăn thử đi, với tay nghề của Cao Kính nhà cháu thì chắc chắn làm không tệ đâu
Đang nói chuyện thì trong sân bắt đầu có người ra nấu cơm tối
Thấy Tiêu Bảo Trân biếu đồ cho bà nội mà không ai được gì, trong lòng họ không tránh khỏi muốn lẩm bẩm, nhưng mà nếu bảo Tiêu Bảo Trân chia cho các nhà khác trong sân thì nàng lại không vui, cả thảy có mấy con cá muối, quan hệ cũng đâu có thân thiết đến mức đó, nàng việc gì phải ra vẻ giàu có
Bây giờ chào hỏi bà nội xong, Tiêu Bảo Trân liền xách giỏ về nhà
Về đến nhà, Tiêu Bảo Trân lại lấy thêm một con cá muối nhỏ khoảng hai cân, nhờ Cao Kính đem sang cho nhà Hứa Đại Phương ở đối diện
Hứa Đại Phương và Cao Kính là bạn thân, từ khi chuyển đến đây nửa năm nay, dì Hứa đã giúp đỡ nhà bọn họ không ít, đưa ít đồ là nên làm
Không ngờ dì Hứa cũng khách khí, tặng lại một ít đậu tương, thứ rất khó thấy vào mùa đông
Khi Cao Kính cầm đậu tương về, mắt Tiêu Bảo Trân sáng rỡ
"Xem kìa, trông như mèo tham ăn ấy, mắt không rời được
Cao Kính giơ đậu tương trên tay, "Vừa hay đến giờ cơm, em muốn ăn gì
"Nói đến đậu tương thì em thích nhất là dùng nó hầm với gà trống, nhưng mà mới hết tết, gà trống ngoài chợ bị người ta mua hết rồi, chắc chắn một thời gian nữa mới có
Tiêu Bảo Trân vào bếp xem một lát, đi ra liền nói, "Nhưng nhà cũng không có gì nhiều, còn ít cải tuyết, anh xào cải tuyết với đậu que đi, thêm chút ớt quả cho cay, rồi nấu thêm cháo hoa, anh thấy thế nào
Cao Sân vỗ tay bên cạnh, "Tuyệt đấy
Em cũng muốn ăn
Anh nhớ cho thêm nhiều ớt quả vào nhé, em thích ăn cay
Vừa hay buổi trưa ăn thịt rồi, buổi tối ăn món này thì đúng là quá chuẩn
Vừa rồi Tiêu Bảo Trân trông như mèo tham ăn thì bây giờ Cao Sân còn giống hơn, đúng là một nhà một nết
Cao Kính nhìn mà ngẩn người, chợt nhớ lại trước đây, em trai anh đâu có thế này, cũng không dám nói thẳng ra thứ mình muốn
Từ khi có Tiêu Bảo Trân đến, em trai anh như biến thành người khác, thay đổi theo hướng tốt lên, sống càng ngày càng phóng khoáng
"Cháo muốn ăn đặc một chút hay loãng một chút
Cao Kính cười hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Bảo Trân nói: "Loãng thôi ạ, buổi trưa em ăn xong vẫn còn chưa tiêu hóa hết, bụng còn đang no, không ăn nổi nhiều cháo đâu, nếu anh muốn ăn nhiều thì chan thêm, đến lúc đó múc hạt cơm dưới đáy nồi lên là được
Trông thấy trời sắp tối, các nhà bắt đầu rộn rã nấu cơm, Cao Kính cũng không chậm trễ, vào thẳng bếp
Vừa vào bếp đã bắt đầu nấu cháo, vo gạo hai lần rồi cho vào nồi, đổ nhiều nước rồi bắt đầu đun, ninh cho đến khi hạt gạo nở bung, trong nồi bốc lên hương thơm lúa gạo tinh khiết, lúc này có thể múc cháo ra
Nhân tiện vớt cải tuyết đã được tẩm ướp gia vị từ trước, cắt thành đoạn ngắn
Món đậu tương xào cải tuyết phải có dầu mới ngon, vừa hay tết xưởng thép phát một cân dầu lạc, đổ thêm vào nồi chút nữa
Dầu nóng lên thì cho ớt quả vào, xoẹt một tiếng, dầu nóng ép ra hương thơm của ớt quả, cả viện đều nghe thấy, sau đó đổ đậu tương và cải tuyết vào, đảo đều rồi thêm chút xì dầu đun liu riu
Đợi đến khi nước sắp cạn thì đảo qua một chút, thấy cải tuyết và đậu tương bóng loáng thì coi như món ăn đã xong, múc ra đĩa, ăn kèm với cháo hoa loãng, húp một ngụm thật đúng là hưởng thụ
Vì ninh cháo hơi lâu nên đến lúc thức ăn lên bàn đã quá giờ cơm, cả nhà ai nấy đều đói meo, vừa ăn cải tuyết xào đậu tương, vừa húp cháo nóng, quả là ngon hết sẩy
Mùng hai tết cứ vậy trôi qua
Tóm lại, năm nay cả nhà Tiêu Bảo Trân đều trải qua rất vui vẻ, hết tết thì chỉ còn chờ xưởng thép thông báo tuyển cộng tác viên nữa thôi, một nỗi băn khoăn cuối cùng của Tiêu Bảo Trân cũng sẽ được giải quyết
Mùng hai tết là ngày đi làm lại của công nhân xưởng thép, tính từ đêm giao thừa thì xưởng cũng chỉ nghỉ ba ngày
Công nhân đi làm lại thì theo lý, bộ phận nhân sự cũng sẽ đến làm, Tiêu Bảo Trân rõ ràng thấy bầu không khí trong ngõ hơi nóng lên, có vài người cũng đi đăng ký cộng tác viên, tất cả mọi người đều đang chờ tin tức này
Cái thông báo làm người ta nóng ruột đó cuối cùng cũng được dán ra vào hôm mùng bốn
Mùng bốn Cao Kính lại làm việc đến nửa đêm, sáng sớm mùng năm, Tiêu Bảo Trân còn đang ngủ bù, ngủ đến trời đất tối sầm thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ của mình
Nói đúng ra thì không phải gõ cửa mà là phá cửa, đập cửa
Tư thế hung hăng khí thế ngất trời, như là đến gây sự vậy
Tiêu Bảo Trân lập tức mở to mắt, cảnh giác nhìn về phía cửa, "Ai đấy
Ai ở ngoài
"Bảo Trân, là chị đây
Bên ngoài vọng vào tiếng Tiêu Phán Nhi đầy hưng phấn, sốt sắng nói: "Trước không phải em đi phỏng vấn cộng tác viên với chị sao
Giờ có thông báo rồi, mình cùng đi xem đi
Đầu óc Tiêu Bảo Trân choáng váng một chút, phản ứng mất vài giây mới nhận ra Tiêu Phán Nhi đang nói gì
Trong lòng nàng cũng đang lo lắng chuyện này, liền dụi dụi mắt, khó khăn đứng dậy, "Vậy chị đợi em một lát, em còn chưa xuống giường, giờ em dậy mặc quần áo, đợi lát nữa là được ngay
Nói rồi cũng không chậm trễ, nhanh chóng dậy mặc quần áo, chải tóc, rồi lấy nước ấm đánh răng, rửa mặt, thu dọn xong xuôi mới mở cửa phòng ngủ
Vừa mở cửa, Tiêu Phán Nhi ở bên ngoài đã đợi đến phát sốt, "Nhanh nhanh nhanh, mình đi thôi
"Được, em khóa cửa là có thể đi
Xe đạp của nhà đã bị Cao Kính mang đi, giờ chỉ có thể đi bộ đến xưởng thép, cũng may khoảng cách không tính là xa
Tiêu Bảo Trân theo chân Tiêu Phán Nhi vội vã ra đại viện, đi qua con hẻm
Hai ngày tết thời tiết không tốt, tuyết rơi suốt, trên đường toàn là tuyết đọng, hôm nay thời tiết thì đã đẹp lên, mặt trời lớn chói chang treo cao trên trời, soi vào làm tâm trạng người ta cũng tốt lên nhiều
Lúc này trong hẻm đang có rất nhiều người ngồi phơi nắng, thấy Tiêu Bảo Trân hai người đi đến liền nhao nhao chào hỏi
Dì Hứa đang có chút bận rộn, vừa ngẩng đầu lên đã nói, "Ối, Bảo Trân đấy à, hai đứa định đi đâu thế
Bà nội cũng cười nói, "Nhìn hai đứa sốt ruột kìa, trán đầy mồ hôi rồi
Vì Tiêu Phán Nhi đang vội vàng, một bộ dạng lửa cháy đến nơi, Tiêu Bảo Trân vốn định chào hỏi qua loa rồi đi, đợi khi nào về sẽ trò chuyện với mọi người sau
Kết quả nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Tiêu Phán Nhi dừng lại, cười hề hề nhìn đám hàng xóm láng giềng trong ngõ
Vừa nãy còn sốt ruột bận rộn, Tiêu Phán Nhi lúc này lại không vội, chắp tay sau lưng mặt mày hớn hở, "Đây không phải đoạn thời gian trước xưởng thép tuyển cộng tác viên sao, ta cùng Bảo Trân đều đi đăng ký tham gia, lúc này có thông báo, chúng ta chuẩn bị đi xem kết quả
Trước khi phỏng vấn, thông tin cộng tác viên đương nhiên không thể nói, bây giờ kết quả đều có rồi, nói ra cũng chẳng sao
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc
"Cái gì
Xưởng thép tuyển cộng tác viên
Sao chúng ta không biết gì hết
"Cái này tuyển khi nào vậy
Chúng ta đều không nghe thấy tin tức
Tự nhiên cũng có người biết, trên mặt mang vẻ đã hiểu
Tiêu Phán Nhi cười sửa lại mấy sợi tóc mai, giả bộ như hờ hững, "Thật ra ta trước đó cũng không biết, nhưng Phương Viễn ca nhà ta nhận được tin, ta liền đi thử vận may, không ngờ ở đó gặp được Bảo Trân, hai ta cùng đi phỏng vấn
Mọi người nghe tin tuyển cộng tác viên, trong lòng đương nhiên là kích động, nhưng nghĩ lại kết quả đều có rồi, muốn đi phỏng vấn cũng không kịp nữa, chỉ có thể ghen tị nhìn Tiêu Phán Nhi và Tiêu Bảo Trân
"Vậy các ngươi phỏng vấn thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có hy vọng không
Câu này đúng là hỏi trúng tim đen Tiêu Phán Nhi, nàng kiêu ngạo nói, "Ta cảm thấy tạm ổn
Người ta còn bảo ta về chờ tin, chắc là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thế còn Bảo Trân
Bà nội quan tâm hỏi
Tiêu Bảo Trân thật thà, dang hai tay, "Ta không biết, đang sốt ruột đi xem kết quả đây
Tiêu Phán Nhi ở bên cạnh cười, "Kết quả phỏng vấn của hai ta không giống nhau lắm, người ta bảo ta về chờ thông báo, Bảo Trân thì không có tin gì, nhưng cũng không sao, hai ta là người nhà, ta mà vào phòng y tế làm, chắc chắn sẽ tạo điều kiện cho nàng, đây đều là việc ta nên làm
Tiêu Bảo Trân nghe đã thấy buồn cười
Vừa nãy Tiêu Phán Nhi còn như lửa đốt, vội vàng muốn đi xem kết quả, giờ kết quả còn chưa xem, nàng đã vội vàng khoe khoang trong ngõ rồi
Tiêu Phán Nhi khoe khoang thì thôi đi, còn kéo nàng vào để nâng mình lên
Tiêu Bảo Trân cũng không quen kiểu người này, thích khoe khoang trước cứ để cho nàng đắc ý đi, nàng nhấc chân đi luôn, "Đã ngươi không vội, cứ ở đây tán gẫu, ta bận đi xem thông báo, đi trước đây
"Ôi ai Bảo Trân, ngươi xem ngươi kìa, lại còn không có hy vọng, vội vàng như thế làm gì
Chờ ta với
Tiêu Phán Nhi vội vàng đuổi theo
[📢 tác giả có lời muốn nói] Còn canh hai..