Hai anh trai ngốc quá, ba nàng đang giục bọn họ mau đi ngủ đấy thôi
Điểm mấu chốt là câu kia "ngủ sớm một chút có được không"
Lâm Tây Tây lại là áo bông nhỏ tri kỷ, "Đại ca, Nhị ca, ta hơi buồn ngủ rồi, ngày mai là ngày đầu tiên ta đi học đấy, ta muốn ngủ sớm một chút, các anh cũng phải đi ngủ sớm nha, ngày mai ba mẹ bận rồi, các anh còn phải đưa ta đến trường nữa
Lâm lão tứ tán thành nhìn con gái bé nhỏ, quả nhiên vẫn là con gái tương đối tri kỷ, cái lũ nhóc thối tha kia, hai đứa này đúng là quá đủ rồi, hy vọng con dâu của hắn có thể dẹp cái ý nghĩ sang năm sinh thêm đứa nữa, đừng sinh ra cái thằng nhóc hỗn láo nào nữa, nhất định là không cần
Lâm Đông và Lâm Nam nghe em gái nói vậy, cũng đều ngoan ngoãn nhảy lên giường của mình, nhắm mắt chuẩn bị ngủ
Lý Xuân Hạnh á khẩu, khó hiểu cảm giác con gái nhỏ sao lại như biết tất cả mọi chuyện vậy, ảo giác, chắc chắn là ảo giác của mình, con gái bé nhỏ mới có bằng này thôi mà
Lâm Tây Tây nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ, mấu chốt là nàng không muốn bị tra tấn lỗ tai với mắt nữa a
Xem ra, có phải nàng cũng nên động não kiếm chút tiền nhỏ, nàng rất muốn có một phòng riêng thuộc về mình a
Cực kỳ muốn
Mang theo ý nghĩ này, Lâm Tây Tây rất nhanh đã ngủ
Ngày thứ hai, nhà họ Lâm bắt đầu năm học với ba người đi học
Không kể đến Lâm Lập Hạ, Lâm Thu, Lâm Đông, Lâm Nam vẫn còn học tiểu học
Thêm cả Lâm Lập Đông, Lâm Đông Chí, còn có nàng Lâm Tây Tây nữa, ngay lập tức trong nhà có tới bảy đứa trẻ đi học
Bình thường, trừ Lâm Tây Tây tuổi còn nhỏ ra, đều phải làm việc, có mấy đứa trẻ con làm việc, Lâm lão thái hầu như chỉ lo nấu cơm, chăm sóc đất tưới, nuôi heo gà, việc nhặt củi đều có trẻ con làm cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho dù đi học thì cũng phải làm xong việc mới được đến trường
Không chỉ riêng nhà họ Lâm, nhà nào trong thôn cũng vậy thôi
Có điều trong thôn không có nhà nào cùng lúc có bảy đứa trẻ đi học cả
Mỗi học kỳ mỗi người phải nộp bảy hào tiền học phí, bình thường còn phải mua sách vở bút chì nữa, chắc chắn là một khoản không nhỏ
Bảy đứa trẻ cộng lại chính là bốn mươi chín hào
Chính xác là bốn đồng chín hào
Thịt ngon hiện giờ một cân có giá bảy đến tám hào
Bốn đồng chín hào này có thể mua được rất nhiều thịt ngon đấy
Người nhà bình thường không nỡ, nhưng Lâm lão thái một lúc phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, đau lòng đến mức tay cầm tiền cũng run rẩy, nghiến răng móc tiền ra
Bọn trẻ đều đã đến tuổi đi học, không cho đứa nào đi đều không được, quay đầu lại sẽ bị làm ầm ĩ, cứ cho đi vậy, lại phải tốn nhiều tiền như vậy, vất vả quanh năm suốt tháng, trừ ăn no còn lại chẳng bao nhiêu, hai năm nay còn đỡ chút, mấy năm trước là phải ăn cả vỏ cây lá cây mới miễn cưỡng sống qua ngày
Nhà họ Lâm mấy năm đó cũng rất khó khăn, trong nhà đông con, người lớn còn chẳng đủ ăn, nói gì đến trẻ con, trong nhà không đứa nào chết non đã là chuyện rất may mắn rồi
Lâm Lập Đông và Lâm Đông Chí rất sớm đã cùng anh chị họ dậy đi cắt cỏ, đào rau dại
Cõng cỏ trở về, Lâm Đông Chí nhìn thấy Lâm Tây Tây ngáp ngủ từ trong nhà đi ra thì tức đến mức suýt chút nữa không ném cái sọt sau lưng xuống đất, sáng sớm mà đã muốn gào ầm lên, xem kìa, xem kìa, còn bảo là không bất công, bọn họ đều đi cắt cỏ rồi, dựa vào cái gì mà Lâm Tây Tây không cần đi
Trong lòng Lâm Đông Chí ngay lập tức mất cân bằng, con bé kia có thể kiếm sống, nhưng mà ít nhất thì cũng phải đối xử công bằng chứ
Cô ta cảm thấy mình chiếm lý, đứng ở trên điểm cao đạo đức
Lập tức đi tìm bà nội của nàng để lý luận
Vào chính phòng mà bà nội cũng chẳng thèm gọi, cô ta không muốn một người bà nội bất công
Lâm lão thái cầm tiền, nghĩ trong chốc lát là tiền không còn của mình nữa, bà xoay người lại nhìn kỹ một lần, thế nào cũng thấy tiếc, đã đáp ứng thì phải làm thôi, không thể đổi ý được
Cửa chính phòng bị đẩy ra, một tiếng "rầm" đóng lại
Mấy chị và anh họ Lâm Tây Tây trợn mắt há hốc mồm, bọn họ biết cái đứa em họ Đông Chí này rất dữ dằn, không ngờ lại dữ dằn đến mức này, còn dám nhăn mặt với bà lão
Không biết là bà lão xưa nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, làm cứng với bà lão thì sẽ không thắng đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tây Tây thầm nghĩ, đây lại làm sao vậy
Sao nữ chủ tỷ tỷ này lại lúc âm lúc tình như vậy, cứ hở ra là nhăn mặt, cái nhà này có ai nợ cô ta hay là sao vậy
Lâm Lập Đông nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể nhỏ bé run lên, khổ nỗi cô ta chậm một bước nên không kéo được em gái của mình lại, em gái của nàng lại làm sao rồi hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm lão thái thấy cái đồ quậy nhà đến khí thế hùng hổ, mí mắt giật giật, sáng sớm đã tìm chuyện, không những tốn tiền mà còn phải chịu khinh bỉ nữa, bà già này số khổ thế này sao chứ
"Dựa vào cái gì con đến trường phải làm việc, Lâm Tây Tây không cần làm việc, đều là cháu gái như nhau, bà nội thiên vị quá đáng, sau này chuyện của Lâm Tây Tây con không quản nữa, con cũng mặc kệ
Lâm lão thái vừa nghe liền nổi giận, "Mi ở đâu ra mà lắm lời thế hả, Tây Tây là em họ của mi, nó mới tí tuổi đầu, còn chưa cao đến cái sọt
Không cho mi đến trường thì mi làm ầm lên, cho mi đi học rồi thì mi lại làm ầm, mi rốt cuộc muốn cái gì
Mi sao mà lắm chuyện vậy hả, đang làm ầm lên thì đừng có đi học nữa, lòng dạ hẹp hòi cả ngày chỉ biết so đo với em họ mình, khí lượng nhỏ như vậy, dù có đi học cũng chẳng có tiền đồ lớn lao gì, phí tiền
Em gái của mi không cần làm việc, là do ba mẹ nó thương con, ban ngày sẽ thay nó chặt một xe cỏ
Mi không muốn đi làm cũng có thể để cha mẹ mi giúp mi làm, ta mặc kệ việc đó là của ai, chỉ cần làm xong việc ta giao là được
Lâm lão thái một hơi nói một tràng, vẫn cảm thấy mình nói nhẹ, phải chửi cho một trận mới hả giận, đỡ để cô ta việc nhà không lo, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn người khác, càng ngày càng thấy cái con cháu gái này chướng mắt
Lâm Đông Chí bị bà nội nói đến nước mắt chực trào, khí lượng của cô ta không hề nhỏ, giờ phút này trong lòng đã hận chết bà nội của mình rồi, vậy mà nói cô ta không có tiền đồ, chỉ cảm thấy bà nội mắt mù tim mù, coi con cá mắt làm trân châu
Cô ta mới là người có vận khí lớn, cô ta may mắn sống lại một đời, bù đắp những tiếc nuối của đời trước, có cơ duyên lớn như vậy, cô ta không phải người có vận lớn thì ai mới dám nói mình có
Đợi đến khi cô ta thành đạt, bà nội cô ta tốt nhất đừng đến dây dưa vào, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ không mềm lòng
Còn chuyện Lâm Tây Tây ba mẹ sẽ làm giúp, cô ta không tin, Tứ thúc và Tứ thẩm là người thế nào, cô ta không thể không rõ được, mặc dù dạo gần đây nghe nói không thường xuyên xin nghỉ phép nữa, công điểm so với trước kia nhiều hơn hai chút, nhưng mà ở trong nhà thì hai người đấy tính toán lắm, không bao giờ làm nhiều việc đâu
Thấy con quậy phá nhà tinh thế này, đầu Lâm lão thái ong ong, hùng hổ quát lớn một câu, "Cút, cái đồ hỗn xược, ở trước mặt bà lão ta mà mày dám làm rắn thì cứ cuộn tròn lại cho ta, thích làm gì thì làm mẹ nó đi
Cái nhà này thích ở thì ở, thích đi thì đi, một câu sau suýt nữa là không hét ra được
Chẳng phải lần trước cô ta nói mấy lời này nên con quậy phá nhà tinh kia mới ầm ĩ đòi chia nhà đó sao
Lúc này Lâm lão thái đã có chút muốn chia nhà rồi, bà vì cái nhà này mà lao tâm khổ tứ để làm gì chứ, đến tuổi này rồi, mà vẫn phải bị con quậy phá nhà tinh này làm cho tức giận
Chia đi, nhanh chia đi, chờ lão nhân trở về bà phải nói cho lão nhân biết mới được
Lâm tam bá và Lâm tam bá nương tan ca về, nghĩ đến việc hôm nay hai cô con gái cũng phải đi học, trong lòng cũng thấy rất vui vẻ
Vào nhà thấy con gái thứ hai từ trong chính phòng đi ra, hai vợ chồng mí mắt hung hăng giật một cái, không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, con gái thứ hai nhà họ thật là hay gây chuyện
Hai vợ chồng còn chưa kịp có động tác gì thì đã thấy mẹ hắn/ bà nội rống to mở cửa
"Lão Tam hai đứa lăn qua đây cho ta
Lâm tam bá và Lâm tam bá nương: Con bất hiếu này, xem nó chọc tức bà lão kìa..
Lâm tam bá: Vợ ơi, đầu gối của anh có hơi nhũn là sao?...