Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà

Chương 36: Khó lường đại nhân vật




Lâm Đông và Lâm Nam trong giờ học đều chạy tới xem muội muội đến trường ngày thứ nhất thích ứng thế nào
Chủ yếu là đến xem trong lớp có ai dám bắt nạt muội muội của hắn hay không
Đi một vòng xem phòng học, đám củ cải nhỏ trong lớp một đều rất ngoan ngoãn, hai người làm anh trai tính ra là yên tâm
Hai người bọn họ chỉ lo muội muội quá ngoan ngoãn, bọn họ không ở bên cạnh sẽ có người bắt nạt muội muội của hắn
Theo tiếng chuông vào lớp vang lên, Lâm Đông và Lâm Nam lơ đãng trở về phòng học, gặp lão sư cũng không nhanh không chậm, cái thái độ kiêu ngạo này, khiến Từ lão sư không tự chủ nhíu mày, hai anh em này quả thực là sâu mọt của trường học
Lâm Tây Tây và bạn cùng bàn Từ Tiểu Tình rất nhanh liền quen biết nhau
Từ Tiểu Tình là một cô bé rất hiền lành
Đều là người thôn Lâm gia, bất quá một nhà ở tận phía tây, một nhà ở tận phía đông, hai người tuổi không chênh lệch nhiều, nhưng lại chưa từng chơi đùa cùng nhau, bọn trẻ con chơi cũng theo nhóm, họ Lâm chơi với họ Lâm, họ Từ chơi với họ Từ
Buổi sáng chủ yếu là làm quen với trường học và lão sư, buổi chiều thì phát sách mới
Hiện tại tài nguyên dạy học thiếu thốn, ngữ văn và toán lớp một đều do Từ lão sư dạy
Buổi sáng Từ lão sư viết đơn giản mấy con số lên bảng đen, trước hết để bọn nhỏ làm quen
Bạn học Từ Tiểu Tình rất nghiêm túc dùng ngón tay tô lại ba con số này một lần trên bàn học hơi cũ nát
Ở đời sau, trẻ con ba tuổi vỡ lòng đều biết
Nhưng hiện tại sách giáo khoa thiếu thốn, mọi người có thể chỉ biết đọc mấy con số cơ bản này, dù sao có đôi khi làm việc đồng áng cũng cần đếm, nhưng viết thì chưa chắc đã biết viết
"Được hay không vậy, cái này cũng không biết viết à
Chỗ ngồi bên trái Lâm Tây Tây cách đó không xa, phát ra một trận giọng điệu có chút chế giễu
Giọng nói này có chút quen thuộc
Lâm Tây Tây không cần quay đầu nhìn cũng biết lời này là từ miệng Lâm Đông Chí nói ra
Mặt Từ Tiểu Tình không khỏi đỏ bừng
Lâm Tây Tây an ủi nàng, "Không biết cũng rất bình thường, ngày đầu tiên đến trường, lão sư chỉ là để chúng ta làm quen một chút thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không sao không cần để ý nàng, bệnh thần kinh gián đoạn ấy mà, cách một đoạn thời gian lại lên cơn
Tâm trạng không tốt của Từ Tiểu Tình đang nghe câu nói "bệnh thần kinh gián đoạn" của bạn cùng bàn mới, không khỏi bật cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe được như vậy, thật mới lạ
Một bạn nam học phía sau Lâm Đông Chí nghe vậy, kinh ngạc hỏi Lâm Đông Chí, lão sư vừa dạy mà nàng đã biết rồi à
Khen nàng lợi hại thật
"Có gì khó, đơn giản mà, có tay là viết được
Lâm Đông Chí vẻ mặt ngạo nghễ liếc nhìn một đám người, lúc này trong lòng cảm giác về sự ưu việt tăng lên rất nhiều, xem, nàng đời này nhất định sẽ đi trước mọi người, đám đầu củ cải này đến 123 còn không nhận ra, làm sao so được với nàng
Nàng đã bỏ bọn họ xa ở phía sau rồi
Lâm Lập Đông kéo tay Lâm Đông Chí, ý là muốn nàng khiêm tốn một chút, đừng thích tỏ ra nổi bật, hắn biết muội muội ngày đầu tiên đi học, trước kia chưa học qua, có thể là học nhanh hơn người khác chút thôi, vừa mới học mà đã kiêu ngạo cũng không phải chuyện tốt
Lâm Đông Chí thì chẳng để ý chút nào, ở nhà mãi không tìm được cảm giác ưu việt, ở đây thì có được
Nàng không chỉ biết chút này, những thứ khó hơn nàng cũng biết, không chỉ cộng trừ như vậy cũng biết tính
Đặc biệt là phép cộng trừ nàng làm giỏi nhất, dù sao đời trước mở quán cơm chỗ nào cũng phải tính toán sổ sách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái gì cũng có thể không biết, nhưng nhất định phải biết tính sổ, nếu không cho dù làm ăn tốt cũng sẽ bị người lừa vì không biết tính toán
"Bạn học kia, nếu ngươi biết viết thì viết cho chúng ta xem đi, đừng chỉ nói mà không làm
Bạn nam học phía sau Lâm Đông Chí tiếp lời
Hắn là người thôn bên cạnh, năm nay chín tuổi, tên là Trần Tráng Tráng
Lâm Đông Chí là người trưởng thành trong thân xác trẻ con, khinh thường việc hơn thua với đám tiểu hài năm nhất này, chỉ là nàng thật vất vả mới có được ánh mắt ngưỡng mộ kinh ngạc này, từ khi sống lại đến giờ đây là lần đầu tiên, khó có được tâm tư muốn chứng minh một chút thực lực của mình
"Ta không có giấy bút, nếu không thì ngươi lấy giấy bút của ngươi ra đây, ta viết cho ngươi xem thử
Vẫn là chưa có tiền a, nếu có tiền nàng muốn mua bao nhiêu bút chì và vở bài tập cũng được
Vừa nhắc tới phải dùng đồ của mình, Trần Tráng Tráng lập tức mất hứng, "Ngươi không có à
Người nhà ngươi không cho ngươi mua giấy bút đi học làm gì
Ta có ta cũng không cho ngươi dùng đâu, ta còn phải tiết kiệm để dùng chứ, lấy đâu ra mà cho ngươi dùng
Lâm Đông Chí không cảm thấy có gì, giấy bút mà thôi, trong mắt nàng không phải là đồ vật gì quá ghê gớm, nàng quên mất ở cái năm này nó đều rất quý giá
Bị mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đều tại mẹ nàng không cho mua, nếu không phải như vậy thì nàng sẽ bị xấu mặt trong lớp sao
Ba mẹ nàng nghèo rớt mùng tơi, một đồng tiền cũng không có, lấy cái gì mua
Ba mẹ nàng đúng là ngốc, bao nhiêu năm rồi mà cũng không biết giấu riêng một hai đồng tiền
Nàng tuy rằng không biết các nhà khác có bao nhiêu tiền riêng, nhưng chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ có tích trữ chút đỉnh
Đều thông minh lanh lợi hơn cha mẹ nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Đông Chí cảm thấy mọi người xung quanh nhìn nàng không còn nhiệt tình như lúc nãy nữa, bèn im lặng, sau đó cũng không nói thêm gì
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh
Tan học, Từ Tiểu Tình hỏi Lâm Tây Tây có muốn cùng đi không
Cô bé làm sâu sắc tình bạn rất nhanh, cùng nhau đến trường, hoặc là cùng nhau tan học, hoặc trong giờ học cùng đi vệ sinh
Lâm Tây Tây phải đợi các anh trai của mình, Từ Tiểu Tình trong giờ học đã gặp hai anh trai của nàng, gật đầu chào rồi tự mình đi trước
Lớp một rời cổng trường gần nhất
Lâm Tây Tây vừa ra khỏi cửa phòng học liền đứng chờ ở trước cửa không xa
Hai anh em Lâm Đông và Lâm Nam là những người ra khỏi lớp đầu tiên, gần như là sát gót lão sư mà ra, việc này khiến lão sư bất mãn phẩy tay, hai người mặt không cảm xúc nhún vai
Lâm Nam đột nhiên nhớ tới một vấn đề, muội muội cũng đi học, có muội muội ở trường, sau này hắn trốn học cũng không dễ dàng như vậy nữa
Đương nhiên Lâm Nam cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, hắn không dám nói ra
"Đại ca Nhị ca
Lâm Tây Tây thấy hai người đi ra, liền vẫy vẫy tay với bọn họ
Lâm Đông thuận tay nhận cặp sách của Lâm Tây Tây, nhẹ tênh, "Buổi chiều phát sách à
"Đúng vậy, lão sư nói, buổi chiều phát sách, sáng nay lão sư dạy chúng ta ba số 123 này, ta học xong rồi
Lâm Tây Tây kiêu ngạo ưỡn ngực nói
"Muội muội ta lợi hại nhất
Lâm Đông cười khen
Lâm Tây Tây không hề cảm thấy ngại ngùng, ai bảo nàng là trẻ con chứ
Trên đường, Lâm Nam nhỏ giọng kéo tay Lâm Đông, "Ca, anh xem phía trước là ai kia, sao cô ta lại đi đường đó, đó đâu phải đường về nhà
Lâm Đông nghe vậy ngẩng đầu nhìn, Lâm Tây Tây cũng nghe thấy
Là Lâm Đông Chí
Đường về nhà là đi theo đường lớn về phía đông, còn Lâm Đông Chí thì lại rẽ về phía bắc
Lâm Nam lẩm bẩm nói: "Đi về phía bắc ngoài chuồng bò trong thôn ra thì cũng chẳng có gì, rau dại người ta cũng không hái ở chỗ đó
Từ nhỏ lớn lên ở thôn, tự nhiên là rất quen thuộc
Lời Lâm Đông và Lâm Nam nói không hề khoa trương, nhắm mắt cũng có thể đi về tới nhà
"Ai mà biết được, ta theo xem thế nào, Tiểu Nam ngươi đưa muội muội về nhà
Lâm Đông nói
Lâm Nam trong lòng tò mò muốn chết, cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ đến muội muội thì thôi, đành phải đưa muội muội về nhà trước
Lâm Tây Tây nũng nịu nói: "Đại ca Nhị ca, ta cũng đi, đi mà, ta sẽ cẩn thận, không cho nàng ta phát hiện
Ba anh em liền cùng nhau chậm rãi đi theo
Đời trước Lâm Đông Chí từng đi theo người trong thôn tới xem náo nhiệt, biết ở chuồng bò có một vị lão nhân và cháu trai của ông ấy
Trước kia tuổi nàng còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, chỉ biết người ở chuồng bò là người ở thành phố lớn, trong thôn nhắc đến đều rất khinh miệt, người thành phố lớn thì sao, chẳng phải cũng đến thôn quét dọn chuồng bò thôi sao
Ai có thể nghĩ tới, trải qua mấy năm, nàng có chút không nhớ rõ
Đừng nhìn hiện tại bọn họ ai cũng chỉ trích coi thường, cuối cùng người ta lại được xe con đến đón, xã tới mấy vị lãnh đạo, lãnh đạo xã đối với ông ta cũng rất khách khí
Đây mới thật sự là nhân vật lớn
Đi xe con đó, hẳn phải là người có bản lĩnh lớn, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy xe con, còn nhanh hơn xe bò, hồi đó gia đình khá giả nhất trong thôn, nhưng cả thôn cũng không tìm ra được năm chiếc xe đạp
Có thể nghĩ, xe con quý hiếm như thế nào
Lâm Đông Chí vẫn luôn muốn làm quen với bọn họ trước, ai bảo nàng có cơ duyên biết trước được chuyện này chứ, người khác đều tránh còn không kịp, nàng cứ tỏ vẻ thân thiết một chút, giúp mấy việc nhỏ dễ như trở bàn tay thôi mà
Đây chẳng phải là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao
Hai ông cháu kia có khi cảm động rớt nước mắt ấy chứ
Bám được mối quan hệ này, sau này dù làm gì cũng sẽ có trợ lực...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.