"Thật xin lỗi..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Được chưa
Hài lòng chưa
Lâm Đông Chí bướng bỉnh ngẩng đầu
Lý Xuân Hạnh cũng không so đo với nàng, "Tam tẩu, còn có quần áo..
"Ta đi giặt
Tôn Tứ Phán vội nói
Lý Xuân Hạnh hài lòng
Chút việc này nàng vốn dĩ không có ý định làm
Tam tẩu chủ động chia sẻ thì còn gì tốt hơn
Lý Xuân Hạnh trở vào phòng, Lâm Nam lập tức xúm xít lại, "Mẹ, mẹ trút giận cho muội muội hả
Thấy Lâm Tây Tây ăn canh trứng gà không yên lòng, là biết Lâm Tây Tây có chút suy nghĩ riêng, Lý Xuân Hạnh cười đắc ý, "Đó là đương nhiên, mẹ con là ai chứ, ăn không hết thì mẹ con gánh, tam bá nương con chủ động muốn đi làm, tam bá nương con tốt bụng quá rồi
"Mẹ con thật giỏi
Lần sau con cũng học theo mẹ, con không muốn đi nhặt củi nữa đâu
Lâm Nam khen
"Mẹ con thông minh đó, được thôi, con không muốn đi thì tự tìm cách mà trốn, có trốn được hay không là xem đầu óc con có dùng được hay không thôi
Lý Xuân Hạnh không thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy vinh hạnh
Mặt Lâm Tây Tây nhăn nhó, hai mẹ con này có thể bớt chút được không, còn sợ chuyện chưa đủ lớn chắc
Khoan đã..
Cảm thấy có gì đó không ổn
Lâm Tây Tây vắt óc suy nghĩ
Nghĩ đi nghĩ lại, nữ chính trọng sinh vào lúc nào ấy nhỉ
Chết rồi, là vì trong sách cực phẩm tứ thẩm ép việc nhà chia cho mình đẩy cho Tam phòng
Nữ chính khi giúp mẹ giặt quần áo thì không cẩn thận ngã xuống nước, được người cứu lên, sau đó phát hiện mình trọng sinh
Khi đó Lâm Đông Chí bị ngã xuống nước, sau khi tỉnh lại đã kể với người trong thôn rằng vì con tứ thẩm lười biếng nên bắt nàng giặt quần áo, quần áo quá nhiều, lại phải làm trong một ngày, quá mệt mỏi mới sơ ý trượt chân ngã xuống
Chuyện này đúng là thật, cũng không tính là cố ý bôi nhọ Tứ phòng, việc giặt quần áo là chia cho Lý Xuân Hạnh, bị Lý Xuân Hạnh giao cho Tôn Tứ Phán, Lâm Đông Chí lại giúp mẹ là Lý Xuân Hạnh giặt quần áo mà bị rơi xuống sông, thế nào cũng có liên quan đến Tứ phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nửa thôn Lâm gia đều cùng một dòng họ Lâm, một ông tổ, nhất thời sôi nổi lên án Lý Xuân Hạnh cùng Lâm lão tứ
Lâm lão tứ và Lý Xuân Hạnh vốn dĩ không có danh tiếng tốt, nay họa vô đơn chí
Cũng trách Lâm lão tứ bình thường quan hệ với mọi người không tốt, hễ nhà nào có gì hời đều tranh, chuyện vừa xảy ra, ngoại trừ Lâm lão đầu và Lâm lão thái vì đứa con trai út mà lo lắng đến bốc hỏa, những người khác đều mang tâm lý xem kịch hay
Đầu óc Lâm Tây Tây quay nhanh, nàng nên làm gì bây giờ
Lẽ nào cứ để nội dung cốt truyện tiếp diễn sao
Trơ mắt nhìn Lâm lão tứ cùng Lý Xuân Hạnh như chuột chạy qua đường mà bị người ta chỉ trỏ, anh cả và anh hai ở trường cũng bị người ta nói xấu sau lưng
Hai người họ tức giận đuổi đánh người ta một trận, sau đó bị thầy giáo mắng một trận tơi bời
Khiến hai người vốn đã không có ý chí học tập lại càng thêm bực bội
Cha mẹ và anh trai gặp chuyện không may, nàng cũng chẳng được lợi lộc gì
Huống chi cha mẹ và anh trai tuy là cực phẩm, cũng có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng đối với nàng vô cùng tốt, xảy ra chuyện gì đều sẽ che chở nàng, đáng để nàng là Lâm Tây Tây phải trân trọng
Lâm Tây Tây đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực, hiện tại nàng còn quá nhỏ, mới có bảy tuổi, nếu lớn thêm chút thì tốt rồi
Lý Xuân Hạnh đối với con trai thì xuề xòa kiểu gì cũng được, đối với cô con gái nhỏ bé thì lại chiếu cố cẩn thận không ít, thấy cô con gái nhỏ ngơ ngác, liền quan tâm hỏi: "Tây Tây làm sao vậy
Đầu óc Lâm Tây Tây xoay chuyển nhanh chóng, "Mẹ, mẹ thường nói chuyện của mình mình làm, nhưng mẹ toàn không tự làm, nhiều quần áo như thế, tam bá nương phải giặt lâu lắm, chúng ta cùng nhau đi giặt được không
Có mẹ với con với tam bá nương cùng giặt sẽ nhanh hơn
Nếu đổi lại là hai đứa nhóc con nhà mình mà nói như vậy, Lý Xuân Hạnh nhất định sẽ không kiềm được mà cho một cái bạt tai, còn có thể mắng thêm một câu đồ ngốc không biết điều, có người làm hộ không tốt sao, còn xông xáo đi làm việc
Con gái nhỏ của nàng nói những lời này, Lý Xuân Hạnh chỉ cảm thấy con trẻ hồn nhiên, ngây thơ đáng yêu, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ tròn trịa của con bé, ôn nhu nói: "Tam bá nương con làm nhanh lắm, giặt đồ còn sạch hơn mẹ, mình mà đến sẽ chỉ thêm phiền cho tam bá nương thôi
Lý Xuân Hạnh nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của con gái nhỏ, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, trong lòng thấy cần phải giáo dục con gái một chút, nếu không sau này ngốc nghếch không biết lười biếng, tốn sức nhiều mà không được ai cảm kích thì không xong, nàng không cho phép con gái mình như vậy
Lâm Tây Tây biết ý nghĩ của Lý Xuân Hạnh không phải hai ba câu của nàng có thể thay đổi được
Đặc biệt là ánh mắt của Nhị ca Lâm Nam bên cạnh đã lộ rõ vẻ ghét bỏ, vẻ mặt như kiểu sao hắn lại có đứa em gái ngốc nghếch thế này
Lâm Tây Tây coi như không thấy, hắn không hiểu được
Trách nhiệm cứu vãn cả nhà đặt lên vai non nớt của nàng, nàng khổ quá mà ~ "Mẹ lỡ như tam bá nương đi giặt quần áo trên đường bị trẹo chân hoặc ngã sấp mặt thì sao, mọi người đều biết là do mẹ bắt nạt tam bá nương giặt đồ hộ mới bị ngã, mọi người sẽ chê cười mẹ
Lý Xuân Hạnh cảm thấy an ủi, thảo nào người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ mà, nàng còn tưởng rằng mình dạy con không tốt, con gái trưởng lệch, hóa ra là con bé lo mẹ sẽ bị người ta chê cười
Giọng nói càng mềm mỏng hơn vài phần, "Sẽ không đâu, tam bá nương con đâu phải con nít, sao có thể ngã được, con yên tâm, không ai dám chê cười mẹ đâu
Mẹ con đây đâu phải dạng vừa
Lý Xuân Hạnh vừa mới nói xong, thì nghe bên ngoài có tiếng 'Ầm'
"Ôi trời ơi
Những người đang nghỉ ngơi trong phòng đều chạy ra xem có chuyện gì
Lý Xuân Hạnh dẫn theo Lâm Nam và Lâm Tây Tây cũng đi ra
"Sao vậy, sao vậy, ôi trời ơi, tam đệ muội, con đang yên đang lành sao lại ngã thế này
Nhị bá nương Triệu Tú Hương kinh ngạc hết hồn, chạy nhanh qua đỡ người
Nàng ở phòng gần cửa lớn nhất, còn Tôn Tứ Phán thì lại ngã ngay trước cửa, rất gần
Triệu Tú Hương giọng lớn, Lý Xuân Hạnh vừa dẫn hai đứa con tới nơi đã biết có chuyện
Vừa nãy tiếng vang vừa rồi là do chậu gỗ rơi xuống đất, chậu gỗ rơi xuống, quần áo vương vãi xung quanh
Lâm Đông Chí và chị gái Lâm Lập Đông cùng nhau nhặt quần áo bẩn lên
Tôn Tứ Phán được Triệu Tú Hương đỡ lên, "Nhị tẩu, con cũng không biết nữa, con đang đi tự nhiên thì bị trượt chân rồi ngã
Chính nàng cũng đang bực mình, nàng hai tay ôm chậu, đặc biệt để ý nhìn, đây là đất bằng mà, có cái cục đất nào đâu, thật là kỳ lạ
"Tam đệ muội, chân con thử động xem sao, đừng để bị thương xương cốt
Chị dâu cả Phùng Xảo Hoa nói
Lâm lão thái hừ nhẹ một tiếng, "Thật là đồ yếu đuối, chả biết làm cái gì, đất bằng cũng trượt chân ngã được, về phòng mà nghỉ ngơi đi, đừng làm lỡ việc thu hoạch ngày mai, một đống việc phải làm đấy
Lâm Đông Chí cẩn thận nhìn Lâm lão thái, gan lớn hơn chút, ngập ngừng nói: "Bà, chân mẹ con có lẽ bị trẹo, tìm đại phu trong thôn xem cho yên tâm
"Trẻ con biết cái gì, ngã chút thì có gì mà phải đi khám đại phu, đi khám đại phu thì không mất tiền chắc, tiền nhà mình có phải gió lớn thổi tới đâu, trong phòng ta có rượu thuốc, bôi tí rượu thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm là được thôi
Lâm lão thái không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt
Lý Xuân Hạnh không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tôn Tứ Phán cố ý, sao lại trùng hợp như vậy, vừa nói ngã liền ngã, có khi là giả vờ thôi, không muốn giúp nàng giặt quần áo
Nghĩ vậy, trong lời nói không kiềm được mang theo vài phần châm biếm, "Tam tẩu, cô thật là bất cẩn, sớm không ngã, muộn không ngã, cứ nhằm ngay cửa mà ngã, để tôi nói, tam tẩu cô là số hưởng, bằng như thế cô cũng có thể ngã, thì còn làm được cái gì?"