Trước kia nàng rất thích nghe Triệu Tân Vinh kể về thành phố lớn như thế nào, trong nhà nàng ai là công nhân viên chức ở xưởng nào, mỗi tháng có bao nhiêu tiền và phiếu
Trong đầu Lâm cô nhỏ tự vẽ ra, Triệu Tân Vinh có điều kiện gia đình rất tốt, ăn mặc không lo, mỗi tháng còn có rất nhiều tiền tiêu vặt kiểu như vậy
Nhà nàng có điều kiện như vậy, chắc cũng không cố tình giấu giếm, lấy bớt của nàng một đồng đâu
Lâm cô nhỏ cho rằng Triệu Tân Vinh thật sự không nghe rõ giá tiền nàng nói
Cùng Lâm Tây Tây đi ra khỏi điểm tri thức thanh niên, Lâm cô nhỏ hỏi Lâm Tây Tây, "Ta cảm thấy Tân Vinh chắc không nghe rõ, sau này nàng có còn chơi với ta không
Lâm Tây Tây chắc chắn rằng cô nhỏ mình có bệnh, bị bệnh ở trên đầu ấy
Hơn nữa bệnh cũng không nhẹ
"Cô nhỏ nghĩ cái gì vậy
Cô cứ thích chơi với Triệu thanh niên tri thức như vậy sao
Ta không thích nàng, nàng khinh thường chúng ta
Như hôm nay chẳng hạn, rõ ràng là nàng đang ở trong phòng nói chuyện vui vẻ, lại còn nói dối là có việc, bắt chúng ta chờ bên ngoài lâu như vậy
Lần sau cô muốn đi thì tự mình đi, ta không đi theo cô nữa
Lâm Tây Tây thật sự không thể hiểu nổi
"Ta nói chuyện với Tân Vinh, luôn nghe được rất nhiều chuyện mới lạ, thành phố lớn tốt thật đấy, nhà nào cũng có xe đạp, radio, cửa hàng bách hóa thì chủng loại đủ cả, phải tầm ba tầng lầu
Quần áo ở đó kiểu dáng còn đẹp hơn chỗ mình nhiều, vải vóc cũng tốt hơn
Mấy kiểu dáng chỗ mình đều là đồ bên đó thịnh hành từ lâu rồi
Còn nữa, còn nữa, cái trâm cài tóc cũng đẹp hơn chỗ mình, nghe Tân Vinh nói bên đó còn có người uốn tóc nữa đấy
Uốn tóc cô biết không, là uốn tóc thành từng lọn xoăn, rồi dùng dây thun buộc lại, đẹp vô cùng
Lâm cô nhỏ thật tình kể
Người ta luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện mình không biết
Lâm Tây Tây biết, cô nhỏ mình chỉ là một cô gái thích chưng diện, nghe nàng nói toàn là mấy chuyện làm đẹp cho bản thân
"Dù bị người ta xem thường, cô cũng muốn nghe chuyện mới mẻ sao
"Có ai xem thường đâu
Có lẽ là một chút thôi, nhưng đó là bình thường mà
Trong trường học mình, có bạn nhà ở công xã, đã chẳng coi ra gì mấy đứa ở thôn quê tụi mình rồi, huống chi thanh niên tri thức lại đến từ thành phố lớn hơn
Lâm cô nhỏ thấy cháu gái mình trêu, không nhịn được lấy ngón tay gõ lên trán nàng, "Tây Tây hư, cái gì mà mắt mũi nhìn cô mình vậy
"Nhìn cô ngốc thôi, ngốc quá, sau này làm sao bây giờ, chẳng phải dễ bị người ta lừa gạt
Thế giới bên ngoài có tốt đến đâu, thì cũng ngày ba bữa thôi, có điều kiện hơn thì có xe đạp, radio, nhưng không phải nhà nào cũng có đâu, cô quên sao, đều phải có phiếu đấy
Người thành phố cũng có cái khổ của người ta, khổ lo không đủ ăn, khổ con cái không tiến bộ, khổ tiền lương không đủ tiêu
Ngoài điều kiện sinh hoạt tốt hơn chút ra, thì cũng chẳng có gì khác biệt cả
Cô nhỏ sau này tùy cô, thích bị người ta coi thường thì cứ bị
Dù sao ta cũng không hùa theo kiểu đó, biết người ta coi thường mình còn cứ xông tới
Ba mẹ mà biết, chắc chắn sẽ mắng ta ngốc
Cô nhỏ nghe ta một câu này, không hòa được vào nhóm người nào đó thì đừng cố mà hòa nhập
Lâm Tây Tây như một bà cụ non mà thở dài
Lâm cô nhỏ coi như không nghe thấy lời cháu gái nói mình ngốc
Im lặng đọc lại câu cuối cùng, thấy cháu gái nói đúng, không hòa được vào nhóm..
nghĩ kỹ thì quả đúng là vậy
Sau này, nàng vẫn là nên bớt đi đến điểm tri thức thanh niên
Dù sao như cháu gái nói, nhóm người khác nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh niên trí thức có nhóm của thanh niên trí thức
Người trong thôn có nhóm của người trong thôn
Giống như hồi trước nàng cũng từng nghe mấy thanh niên tri thức oán giận, rằng người trong thôn quá cảnh giác, ghét bỏ thanh niên tri thức, không coi họ như người trong thôn vậy
Mấy thanh niên tri thức đó chẳng phải cũng vậy sao, bề ngoài thì sống hòa thuận với người thôn; nhưng chỉ cần có cái gì không vừa ý, họ lại nói người nông dân đúng là nông dân đủ kiểu
Sự tò mò của Lâm cô nhỏ về thế giới bên ngoài dần dần cũng giảm bớt
Như thể bị cháu gái cho một bài học quan trọng trong cuộc đời
Cảm giác này thật là kỳ diệu, cháu gái mình mới bảy tuổi, mà lại hiểu biết hơn cả mình, nàng cảm thấy hơi xấu hổ
Lâm cô nhỏ liếc nhìn cô nhóc bên cạnh, người cao chỉ đến ngang eo nàng, lúc này có hơi sầu não, "Tây Tây đừng buồn, hay là sau này cô ít đi, không không không, sau này không có chuyện gì quá quan trọng, thì cô sẽ không đi nữa có được không
Nghe vậy, Lâm Tây Tây lập tức vui vẻ hẳn lên, lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tươi rói với cô mình, "Thật không
Lâm cô nhỏ quả quyết gật đầu, "Ừ, không đi, sau này cô nghe Tây Tây
Lâm Tây Tây lại vui rồi
Cô nhỏ đối với nàng tốt vô cùng, đã được nàng nhận định là người nhà, nàng không thích người nhà mình bị người khác khinh thường
Tâm trạng Lâm cô nhỏ cũng vui vẻ hẳn lên
Hai cô cháu gạt đi chuyện vừa rồi, tay nắm tay đi, còn thân mật hơn lúc đến
Lâm cô nhỏ từ xa nhìn thấy một người đang ngồi xổm trên bức tường đất phía trước, nhỏ giọng nói thầm, "Kỳ quái, lại gặp hắn rồi
Lâm Tây Tây cười trộm, "Trùng hợp quá nhỉ, thế chắc có người cố tình làm
Lâm cô nhỏ trợn mắt, "Ta làm gì có, trốn còn không kịp nữa là, ai muốn cố ý đụng phải hắn chứ
"Cô không cố ý, đâu có nghĩa người khác cũng không có đâu
Lâm Tây Tây cười lộ ra hàm răng trắng tinh nhỏ nhắn
Hai người đang nói chuyện, đã đi đến trước mặt Từ Thừa
Lâm Tây Tây lễ phép chào hỏi, "Ôi, chú Từ nhỏ, đúng là có duyên thật đấy, lại gặp chú rồi
Lâm cô nhỏ vì lời nói của cháu gái, lúc này nhìn Từ Thừa có hơi không tự nhiên, không lẽ Từ Thừa cố ý chờ ở đây thật sao
Hắn chờ ở đây làm gì
Thực ra nghĩ kỹ, số lần nàng gặp Từ Thừa hình như cũng nhiều thật
Lần trước đi ra ngoài gặp, lần trước nữa, cả lần trước trước nữa cũng gặp
Từ Thừa ho nhẹ hai tiếng, "Đúng vậy ha, thật là có duyên, các cháu về rồi
"Dạ đúng ạ, chú Từ nhỏ, cháu với cô cháu về nhà đây, chú đi đâu ạ
Tiện đường thì đi cùng luôn nhé ạ
"Tiện đường, ta cũng vừa hay muốn đi hướng bên kia
Từ Thừa nói nhanh, quay đầu liếc nhìn Lâm Tuyết Mai, hôm nay sao sắc mặt lại nặng nề vậy
Chẳng lẽ mình lại đắc tội nàng
Chắc không có đâu
Từ Thừa nghiêm túc suy nghĩ một lượt, khẳng định là không có
Lâm Tây Tây mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, bước chân không dấu vết đi chậm lại vài bước
Sau đó thì..
chỉ còn lại một mình nàng
Hai người phía trước vẫn cứ đi về phía trước, hoàn toàn không phát hiện ra có một người ở giữa đã biến mất
Ây da
Thằng nhóc Từ Thừa này không thành thật, lại còn đi gần cô nhỏ mình như vậy làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tây Tây lại thấy lo cho cái chỉ số thông minh hơi thấp của cô nhỏ nhà mình, huống chi tuổi đời cô còn quá trẻ, đợi đến tầm hai mươi hãy nghĩ đến chuyện cưới gả
Nàng phải để mắt đến, phải kiểm tra thật kỹ xem cái nhân phẩm của thằng nhóc Từ Thừa này rốt cuộc thế nào, như thế mới có thể yên tâm được
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Tây Tây liền chạy nhanh lên, ỷ vào cái lợi thế người nhỏ, thoải mái chen Từ Thừa sang một bên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng thật sự không dễ dàng gì mà, còn nhỏ tuổi, đã lo lắng nát cả cõi lòng thế này, đáng lẽ ra đây là chuyện của bà nội nàng, thôi được, về nhà nàng sẽ đi tìm bà đòi bồi thường mới được
Từ Thừa: "..."