Mặt Lâm lão thái vẫn như tấm ván, có lẽ là quen rồi, trên mặt bà rất ít khi lộ vẻ gì khác, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục xoa tay vào bắp ngô, không nói tốt cũng chẳng nói xấu
Lâm Tây Tây thì cứ líu lo không ngừng kể những chuyện thú vị khi nhặt lúa hôm nay, còn khen Tiểu Lan và Tiểu Hoa nhà bên giỏi giang
Sắc mặt Lâm lão thái mắt thường có thể thấy được là dần dần dịu lại, không còn nghiêm nghị, lạnh lùng, cay nghiệt như vừa rồi, trông hòa nhã hơn không ít
Lâm Tây Tây liền biết mình đã đoán đúng, bà cụ này thật là tính tình kỳ cục mà đáng yêu
Lâm Đông Chí ở trong bếp giúp nấu cơm, rửa xong đồ ăn đi ra rót nước, thấy Lâm Tây Tây đang nũng nịu làm trò bên cạnh Lâm lão thái
Như trút giận, cô thả soạt giỏ rau xuống thớt, ngồi phịch xuống trước bếp
Qua loa nhét mấy thanh củi, thở phì phò kéo bễ thổi lửa, miệng lẩm bẩm cả nhà nịnh nọt, một điểm công cũng không biết xấu hổ mà nói
Nàng làm xong việc nhà đi làm cỏ thơm còn có thể kiếm được hai điểm công, cả ngày không làm gì hết, hai ba ngày lại được ăn một bát canh trứng gà
Thật là người so với người tức chết đi được, bà nội nàng cũng bị mù mắt, chỉ thích đứa lười biếng, giỏi giở trò, cả nhà chúng nó suốt ngày cứ như con trâu già cực khổ lắm, trong nhà này ra sức nhất, làm việc thật thà nhất mà có cái gì tốt cũng không được ăn
Lâm Đông Chí càng nghĩ càng tức, không kìm được liền oán trách vài câu với chị gái Lâm Lập Đông
Lâm Lập Đông sợ hãi, vội vàng nhìn ra sân, "Đông Chí đừng có nói bậy, coi chừng bà không cho ăn cơm, mẹ ta thường nói, ta là con gái, ăn cái gì ngon cũng là lãng phí
"Chị à, mẹ đều gạt chúng ta thôi, con gái thì sao chứ, Lâm Tây Tây cũng là con gái đó, sao nó lại được ăn canh trứng gà, em tận mắt thấy mà, còn bỏ một giọt dầu vừng vào nữa
Nói trắng ra là tại bà nội bất công thôi
Mặt Lâm Đông Chí đầy bất mãn, giận dỗi
Lâm Lập Đông không dám nói nữa, bà nội mà nổi giận thì trừng mắt, trông như dao xẻo thịt vậy, đáng sợ lắm, bình thường cô cũng không dám nói chuyện cãi lại bà, chỉ mong bà coi mình như người trong suốt, đừng để ý tới cô là được
Vừa rồi cô cũng thấy cảnh hai bà cháu hòa thuận ở ngoài sân, vô cùng bái phục Lâm Tây Tây, cô một chút cũng không hâm mộ việc Lâm Tây Tây được bà nội yêu thương, đổi lại là cô, cô không dám
Giữa trưa, những người đi làm cũng chưa về ăn cơm
Buổi sáng, ba cô vợ lớn vợ bé và mấy cô con gái lớn hơn đã đưa cơm đi rồi ở lại làm việc, trưa lại mang chén đũa về, ba cô con gái lớn tranh thủ ăn xong lại xới cơm cùng nước mang ra ruộng
Lâm Đông xem cốc thì được về nhà ăn cơm, cậu cùng mấy bạn trông lúa nhỏ khác thay phiên nhau về ăn
Cả nhà đều đã ăn xong mà Lâm Nam vẫn chưa về
Lâm Nam từ nhỏ đã nghịch ngợm, trước đây cũng thường xuyên như vậy, nhà họ Lâm cũng giống như các gia đình khác trong thôn, đói bụng thì tự khắc sẽ về, đều đã quen với việc đi chơi lung tung ngoài đường, cũng không lo vấn đề an toàn, trong thôn bọn con trai con gái đều sẽ trèo tường, xuống sông tắm rửa bắt cá là chuyện thường
Lâm Tây Tây không hiểu sao, mí mắt phải cứ giật liên tục, Tiểu Lan và Tiểu Hoa đến gọi cô đi nhặt lúa, cô liền không đi cùng hai chị em, muốn đợi nhị ca về rồi đi
Lâm Đông Chí đi trước nhặt một bó củi, rồi đi cắt cỏ thơm, cả nhà đều đang bận rộn, không quen nhìn Lâm Tây Tây ở nhà lười biếng, biết mình không gọi được Lâm Tây Tây, liền dồn hết dũng khí đi tìm bà nội nói để Lâm Tây Tây đi cùng mình nhặt củi
"Khi nào thì đến lượt cái đồ con gái nhỏ như mày sai khiến tao hả, đồ đầu óc thiển cận, lớn lên cũng chẳng ra gì, ai làm xong việc nấy, trong lòng tao có chừng mực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngoài dự đoán, Lâm Đông Chí bị Lâm lão thái mắng cho khóc, ôm giỏ khóc bỏ đi
Lâm Tây Tây: "..
"
Cô vô tình lại tự kéo thêm một đợt thù hận
Phỏng chừng đến cả bà lão nữ chính này cũng hận cô mất rồi
Lâm Tây Tây không chờ nữa, đi lấy cái giỏ nhỏ chuẩn bị ra ngoài, cũng thấy mình hơi lớn chuyện, trong sách Lâm Nam bình yên lớn lên mà, chắc cũng không có chuyện gì đâu
"Bà nội, cháu đi ạ
Lâm lão thái mặt lạnh tanh, nghe thấy cô bé nói chuyện liền hừ một tiếng từ trong mũi, mắt tam giác liếc nhìn cô bé nhỏ bé đến chưa cao bằng eo mình đeo cái giỏ xệ vai, hai bím tóc con trâu trên đầu cũng rũ xuống, không còn vui vẻ nhún nhảy như lúc ra khỏi nhà vào buổi sáng
Lâm Tây Tây vừa bước chân ra cổng, liền thấy Lâm Nam được một nam sinh tầm mười bảy mười tám tuổi cõng về
Lâm Tây Tây vứt cả giỏ, chạy chậm ra đón, "Nhị ca, anh sao thế này
Nhìn kỹ thì thấy trên mặt Lâm Nam có vết thương, như là bị cành cây cào, quần áo trên người thì lấm lem bùn đất
Lâm Nam vừa mới há miệng định nói gì đó thì Lâm lão thái nghe thấy tiếng động liền tất tả chạy đến, Lâm Nam sợ hãi rụt cổ lại, ngậm miệng không nói nữa
Lâm lão thái trước hết xem xét kỹ lưỡng, xác định Lâm Nam không sao, sau đó mới tán thành lời cảm ơn của cái thằng nhãi Lâm Nam, vì là người trong thôn nên bà nhận ra đó là Từ Thừa, con trai thứ hai của đội trưởng, "Thừa Tử, cảm ơn cháu đã đưa thằng da khỉ nhà bác về, mà làm sao mà ra nông nỗi này vậy
"Bác đừng cảm ơn, cháu cũng chỉ là vô tình bắt gặp Lâm Nam ở ngoài núi thôi, lúc đó cậu ấy đang bị lợn rừng đuổi, may là con lợn rừng nhỏ thôi, nếu không thì hôm nay Lâm Nam đâu chỉ bị mấy vết thương ngoài da này
"Cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lợn rừng nhỏ
"Sao lại đụng phải lợn rừng
Lâm lão thái và Lâm Tây Tây nghe xong đều trợn tròn mắt
Lâm Nam đã được đặt nằm trên băng ghế trong nhà, cảm nhận được ánh mắt của bà nội và em gái, không khỏi rùng mình, trời tháng 9 giữa trưa còn rất nóng mà hắn vẫn bị bà nội làm cho sợ lạnh
Từ Thừa cũng ngạc nhiên nói: "Thì đấy, theo lý mà nói, thời tiết này lợn rừng sẽ không xuống núi, trên núi còn có đồ ăn mà, sao lại ở ngoài bìa rừng được nhỉ
Cháu lớn như thế này rồi, chưa từng nghe chuyện lợn rừng xuống núi, hồi xưa cháu chỉ nghe ông nội kể, lúc còn trẻ, ông đã một lần gặp lợn rừng xuống núi ăn trộm thóc, lúa, thiệt hại không ít
Mà đó cũng là chuyện hồi mùa đông cách đây rất nhiều năm, lợn rừng đói quá mới phải xuống núi kiếm ăn
Cháu đoán chắc có lẽ con lợn rừng nhỏ này bị lạc đàn, rời khỏi bầy heo rừng, vô tình chạy xuống ngoài bìa rừng, mà Lâm Nam thì vừa lúc đi lên núi
Từ Thừa không nói hết, Lâm lão thái và Lâm Tây Tây cũng hiểu ra, nhìn dáng vẻ Lâm Nam bây giờ thì chắc chắn là đã bị lợn rừng tấn công, mà hắn có ngốc đâu, đi lên núi thì cũng chỉ tìm thỏ hoang gà rừng hoặc mấy con vật nhỏ thôi, mà đây lại là lợn rừng, dù chỉ là lợn con, nhưng cũng không phải là nhỏ
Một đứa trẻ chín tuổi như Lâm Nam sợ mất vía bỏ chạy, kinh động đến con lợn, chắc nó cũng hoảng sợ, thấy người liền chạy loạn xô tới
"Bà ơi, bà không biết đâu, hôm nay con đen đủi lắm, con lợn rừng cứ như đang ở đó đợi con vậy, con vừa mới vào núi mà, vừa liếc thấy nó một cái đã sợ hết hồn, phản ứng lại được thì nó đã đuổi tới rồi, con vừa chạy vừa bị nó húc vào mông, sợ con chạy loạn, chắc nó là nhắm cái mông con mà húc đấy
Lâm lão thái không khách khí vỗ một cái vào đầu Lâm Nam, "Cái thằng nhóc này, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời đi, hôm nay coi như mày mạng lớn gặp được Thừa Tử đấy, nếu không thì mày xong đời rồi
Lâm Nam rối rít gật đầu, "Cảm ơn anh Thừa Tử
"Thằng ngốc này, đừng có thấy Thừa Tử còn nhỏ mà gọi là anh, phải gọi là chú
Lâm lão thái sửa
Lâm Nam ngoan ngoãn vâng lời, "Cảm ơn chú Thừa Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Thừa cười cười, hiểu chuyện nói: "Bác cháu về trước nhé, cháu đi báo với ba cháu một tiếng, con lợn rừng này chắc là thấy chúng ta bận rộn thu hoạch vụ mùa nên cố tình tới quấy phá đây mà!"