Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà

Chương 87: Cơ bản kỹ năng




Lâm Tây Tây đương nhiên không biết bạn học mới này đang nghĩ gì trong lòng
Nàng lên lớp rất nghiêm túc, rất nhanh đã được thầy giáo lớp Ba công nhận
Hơn nữa trước kia thầy Từ ở văn phòng cũng hay nhắc đến việc Tây Tây là một hạt giống tốt trong học tập
Bây giờ hạt giống tốt này lại rơi vào lớp mình, thầy cô nào mà không thích học sinh giỏi, có thái độ nghiêm túc cơ chứ
Một buổi sáng học tập vui vẻ nhanh chóng trôi qua
Đương nhiên, cái vui vẻ này chỉ giới hạn ở vài bạn học, không phải tất cả mọi người đều như vậy
Lâm Nam không vui vẻ cho lắm, là một trong số đó
Em gái bị thầy xếp ngồi ở vị trí trước mặt hắn, mỗi lần em gái trả lời câu hỏi, luôn nhận được ánh mắt tán thưởng của thầy, không ngoài dự đoán, hắn lại nhận được ánh mắt tiếc nuối ‘sao sắt không thành thép’
Ánh mắt ấy như đang nghi ngờ, hai người bọn họ thật sự là anh em ruột sao
Em gái thì thông minh như vậy, sao anh trai lại ngốc thế chứ
Lâm Nam cảm thấy sắp phát điên rồi, hôm nay đi học đặc biệt chăm chú, một chút cũng không dám lơ là
Nghe tiếng chuông tan học, Lâm Nam nhẹ nhàng thở ra
Cuối cùng cũng tan học rồi
Kiểu ngày này bao giờ mới kết thúc đây
Lâm Nam chẳng biết nói gì, chỉ biết ngẩng lên nhìn trời, trong đầu hiện ra một nhận thức vô cùng rõ ràng, ngày này mới chỉ vừa bắt đầu thôi
Sao em gái không nhảy lớp thẳng lên lớp 4 luôn đi, để anh cả cũng được cảm thụ một chút cảm giác bị em gái đè đầu cưỡi cổ khó chịu thế nào
Lâm Nam cảm thấy mình quá khó khăn
Ở cổng trường, Từ Tiểu Tình chờ Lâm Tây Tây tan học cùng đi
Ban đầu hai người là bạn cùng bàn, từ sau khi Lâm Tây Tây lên lớp Ba, chỗ ngồi bị bỏ trống được thầy giáo sắp xếp cho bạn khác, Từ Tiểu Tình hôm nay đi học, không cần phải nói, cứ gượng gạo thế nào ấy, thỉnh thoảng lại gọi bạn ngồi cùng bàn mới thành Lâm Tây Tây
Từ Tiểu Tình hỏi Lâm Tây Tây: "Tây Tây, cậu lên lớp Ba thế nào rồi
Có thích nghi được không
Lâm Tây Tây thân mật kéo tay cô ấy, cười hì hì nói: "Học hành thì vẫn ổn, chỉ là tớ quen ngồi cùng bàn với cậu rồi, bây giờ đổi thành người khác tớ thấy không quen chút nào
Từ Tiểu Tình vui vẻ ra mặt, để lộ răng mèo, có cảm giác được đồng tình, cảm thấy mình không bị bỏ rơi, "Tây Tây tớ cũng vậy, cậu không biết hôm nay tớ mấy lần gọi bạn ngồi cùng bàn mới bằng tên của cậu đấy, Tây Tây, cậu mãi mãi là bạn thân của tớ
"Tiểu Tình, cậu cũng mãi mãi là bạn tốt của tớ
Lâm Tây Tây ở chung lâu với các bạn nhỏ bằng tuổi, nói ra những lời như vậy không hề cảm thấy không thích hợp
Trong lớp các bạn nhỏ cùng nhau đi vệ sinh, tan học cùng nhau nô đùa, liền xem nhau như bạn tốt, tình bạn của trẻ con là như thế đó, rất hồn nhiên
Ba anh em vừa về đến nhà, Lý Xuân Hạnh cũng tan làm về nhà nấu cơm
Lâm lão thái không có ở nhà, đang bận trồng rau ở ngoài vườn sau
Lâm Tây Tây đi vào bếp phụ giúp mẹ nấu cơm
Hai chị họ của phòng cả, Lâm Lập Hạ, cũng tan học xong liền vào bếp nấu cơm
Chị họ phòng ba, Lâm Lập Thu, đến sau một bước, chỉ có thể dùng nồi đất nấu chút canh, buổi trưa muốn ăn bánh ngô thì làm bánh ngô riêng, đây là kết quả bàn bạc của hai người thím cả và thím hai, làm vậy tan làm về nhà đều có thể ăn cơm đúng giờ
Dùng củi nhà ai, quay đầu sẽ bồi thêm chút củi cho nhà đấy là được
Lâm Lập Thu bởi vì hôm qua bị mẹ đuổi đi sang nhà chính để xin thịt cho ông bà nên khi thấy mợ tư còn có chút ngại ngùng, da mặt cô mỏng, hôm qua với Lâm Thu hai người đứng ở cửa nửa ngày trời, cũng không dám mở miệng gọi người trong phòng
Trong số đám con cháu này, sợ nhất không phải là cha mẹ mình mà là chú tư, mợ tư
Cha mẹ thì cùng lắm là la rầy vài câu, không nỡ đánh người, chú tư thì mặc kệ mấy thứ đó, không quan tâm là trẻ con hay người lớn, ai chọc đến ông thì ông trừng trị người đấy
Lâm lão tứ buổi trưa không về ăn cơm, ông đi xã giao hàng, không kịp về ăn cơm trưa
Trên bàn cơm, Lâm lão thái nói với Lý Xuân Hạnh: "Tối nay cơm tôi nấu, tan làm đừng vội về nhà, trên đường về tiện hái chút rau dại về
"Con biết rồi mẹ
Lý Xuân Hạnh đáp
Lâm Tây Tây bới hai muỗng cơm, nuốt xong, nói: "Bà ơi, con và các anh trai tan học cũng đi hái rau dại ạ
"Ừ, tốt, ta đi nhặt ít củi về nữa
Lâm Đông nói
"Còn có con, còn có con nữa
Lâm Nam thấy em gái và anh trai đều đã xung phong, tự nhiên cậu cũng không muốn bị bỏ lại, nhanh miệng nói
Lý Xuân Hạnh cười nói: "Được, đừng có mệt quá, về còn phải làm bài tập, trên đường về mẹ cũng sẽ hái một ít
Ba anh em gật gật đầu
Lâm lão đầu và Lâm lão thái thấy thái độ tích cực của các cháu thì vui mừng khôn xiết
Ba anh em Lâm Đông, Lâm Nam và Lâm Tây Tây không phải chỉ nói suông, buổi chiều tan học trời còn sớm, một mạch chạy nhanh về nhà, vứt cặp sách xuống, cầm theo giỏ và sọt rồi nhanh chân đi hái rau dại
Lâm Nam trước kia thích chạy khắp các ngọn đồi, biết chỗ nào rau dại nhiều, mà ít ai biết, liền dẫn anh cả và em gái đến đó
Trên đường gặp rau dại cũng không bỏ qua, vừa hái vừa đi
Lâm Nam nói chỗ rau dại nhiều phải đi xuyên qua một cánh rừng, đi vào một sườn núi
Đến nơi thì thấy rau dại ở đây quả thực không ít, hơn nữa không có dấu hiệu bị người khác hái qua
Ba anh em cũng không kịp nói chuyện, ngồi xổm xuống bắt đầu làm việc
Lâm Đông và Lâm Nam đều biết phân biệt rau dại, đây có lẽ là kỹ năng cơ bản của trẻ con nông thôn
Có loại rau cần phải đào cả rễ, có loại thì chỉ cần hái ngọn lá non, phải tự phân biệt, lá già thì không ăn được, ăn không nổi, chỉ có lá non là ăn được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tây Tây trước kia không biết, nhưng từ khi đến cái thế giới này, cũng không nhớ nổi mình đã ăn bao nhiêu rau dại nữa
Bình thường nàng cũng sẽ theo mẹ ra vườn hái rau, đã biết được loại nào ăn được, loại nào là rau cắt về cho gà, lợn ăn
Ba anh em cùng nhau đào, tốc độ rất nhanh, bên này rau dại chưa bị ai phát hiện, hơn nữa cũng không cần đi nhiều đường, chỉ ngồi xổm xuống mà đào
Rất nhanh giỏ của Lâm Tây Tây đã đầy
Còn Lâm Đông và Lâm Nam thì đang đeo sọt trên lưng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tây Tây đổ đầy giỏ rau dại vào gùi của Lâm Đông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đào thêm một lúc nữa
Lâm Đông nhìn gùi trên lưng mình và sọt của em trai, nói: "Hôm nay mình hái cũng đủ rồi, em trai, em vác rau dại, anh đi nhặt củi, cho đầy sọt rồi chúng ta về
Lâm Nam không đổi gùi với anh cả, "Không sao, em vác được
Vừa nãy bọn họ đi xuyên qua một cánh rừng, ở đó có rất nhiều củi
Ba anh em quyết định qua đó nhặt
Để sọt và giỏ xuống, ba anh em tản ra, lấy sọt làm trung tâm mà nhặt củi, nhặt củi xong mang về bỏ vào sọt
Lâm Tây Tây nhặt được một lúc, quay về sắp xếp cành cây, cành cây rất lộn xộn, không bỏ vào gùi được, liền dùng chân đạp xuống bẻ gãy cành, rồi sắp xếp ngay ngắn vào gùi
Chờ đến khi cành cây chất đầy sọt, Lâm Tây Tây cảm thấy chân mình tê rần hết cả
"Anh cả, anh hai, đủ rồi, thêm nữa hôm nay chúng ta vác không nổi mất
Lâm Tây Tây gọi
Lâm Đông, Lâm Nam nghe vậy thì không nhặt nữa, lấy dây cỏ buộc những củi vừa nhặt lại, mấy thứ này không bỏ vào gùi được, lát nữa đành phải xách tay vậy
Trên đường, Lâm Đông và Lâm Nam thay phiên nhau vác sọt củi
Lâm Tây Tây cũng muốn đổi lưng với họ, nhưng cả hai đều không cho
Lâm Nam vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh còn biết chỗ nào có măng mùa xuân đó, ngày mai anh dẫn hai người đi đào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.