Chương 408: Nhà Mẹ De Em Thì Sao?Chương 408: Nhà Mẹ De Em Thì Sao
Vậy nên cho dù mẹ Trần nấu không ít đồ ăn nhưng chờ bữa cơm xong xuôi thì cũng chỉ còn thừa đúng một chút
Đây cũng là do điều kiện bây giờ đã khá hơn, nếu là trước kia thì có thể ăn no khoảng sáu phần đã là quá tốt rồi
Ăn uống no đủ, mọi người tiếp tục trò chuyện chứ không vội trở và
Chờ đến lúc Trần tam tẩu đưa theo bọn nhỏ trở lại thì thời gian đã không còn sớm, cũng không tiện ở lại thêm nữa
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân, còn có cả Trần tứ tỷ và An Đại Bang, đều lần lượt dẫn con cái nhà mình về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt Trần tam tẩu có chút né tránh, không dám đối mặt với Trần tam ca
Trong lòng Trần tam ca lập tức hiểu rõ
Trong phòng đã có sẵn rượu thuốc, về đến phòng Trần tam ca liền hỏi: "Sao lại bị véo thành thế này chứ
Trần tam tẩu vén áo để lộ eo ra, ánh mắt Trần tam ca liền trầm xuống, ngoài miệng vẫn cười nói: "Không tồi, nhà mẹ đẻ này đúng là thương em thật đấy
Con gái nuôi từ nhỏ tới lớn, bây giờ cũng ngần này tuổi rồi mà hàng năm vẫn muốn trở về để bị đánh, đúng là giáo dục con gái giỏi quá mà
Trần tam tau không nói chuyện
Trần tam ca bôi rượu thuốc cho cô, tay ấn mạnh khiến Trần tam tẩu đau tới mức phải kêu lên: "Anh nhẹ chút đi
"Sao vậy, anh ấn mạnh thì kêu đau, còn mẹ ruột em véo mạnh như thế thì em lại nhịn không dám kêu câu nào
Trần tam ca nói
Trần tam tẩu nói: "Anh cũng thật là, không phải mẹ em chỉ muốn để cho anh hai và em trai em tới đây làm thôi hay sao..
Bởi vì anh bỏ của chạy lấy người nên mẹ cô mới veo cô tàn nhãn thế này
"Em câm miệng cho anh
Những lời này nếu em dám nhắc tới một câu trước mặt mẹ anh thì mẹ đã dọn hết đồ đạc của em, bắt em trở về nhà mẹ đẻ từ lâu rồi
Trần tam ca tức giận nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nếu em mà về nhà mẹ đẻ thì bọn nhỏ phải làm sao
Trần tam tẩu cãi lại
"Thế nào, em cảm thấy anh không tìm nổi một người tốt hơn để làm mẹ kế của bọn nhỏ hay sao
Trần tam ca nhướng mày hỏi
Vốn dĩ Trần tam tẩu định giận dỗi với anh hai câu, sau đó lại nói mấy lời ôn nhu để xin cho anh hai và em trai tới đây, mẹ cô đã dặn dò kỹ lưỡng rồi
Thế nhưng cô lại nghe thấy lời này của anh, sắc mặt lập tức thay đổi
"Anh có ý gì
Trần tam tẩu lập tức nói
"Nếu em thấy cuộc sống nhà anh tốt quá nên muốn kiếm lời cho nhà mẹ đẻ của em thì chúng ta mau chóng ly hôn đi, em đi về bên nhà mẹ đẻ yêu dấu của em mà ở
Nếu không muốn vậy thì em sống tử tế cho anh nhờ, cứ yên ổn mà làm bà chủ của em đi
Hai cách này em tự đi mà chọn một cái
Trần tam ca nói
"Anh còn có chút lương tâm nào không vậy
Em đã làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, còn sinh con đẻ cái cho anh nữa..
"Chẳng lẽ anh từng bạc đãi em
Trần tam ca nhìn nàng nói: "Trước kia điều kiện trong nhà không tốt, anh đi đào tổ chim bên ngoài lấy trứng để nấu chín, chính anh tiếc không dám ăn nhưng vẫn mang về nấu cho em ăn, anh bạc đãi em sao
Mẹ anh cũng bạc đãi em sao
Nhiều năm như vậy trong nhà có gì đều cho em ăn, trong thôn có bao nhiêu phụ nữ được ở nhà nghỉ ngơi khi ở cữ
Kể cả lúc điều kiện nhà anh vẫn chưa tốt, không phải là mẹ vẫn để cho em nghỉ ngơi trên giường đất mười ngày nửa tháng hay sao
Cháo trắng hay trứng gà gì đó cũng chưa từng bạc đãi em, em dám lúc em ở nhà mẹ de cũng được nhận đãi ngộ này hay không?”
"Nhưng đó chính là nhà mẹ đẻ của em..
"Nhà mẹ đẻ của em thì sao
Người nhà mẹ đẻ của em thì có thể tới can thiệp vào việc buôn bán và thu nhập của nhà họ Trần hay sao, bọn họ là cái cọng hành gi
Trần tam ca không khách khí nói: "Anh đã cố chịu đừng nhiều năm như vậy rồi, hàng năm cũng hiếu kính đều đặn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em đừng tưởng là anh không biết tất cả số tiền em tích cóp được mấy năm qua đều mang về cho bên đó, chẳng qua đó là tiền riêng của em nên anh mới không thèm nói thôi, em muốn cho ai thì cho người đó
Đến Tết anh vẫn mang đồ về biếu cho bên đó, nhiều hơn thì cứ ở đó mà mơ đi
Nhiều năm như vậy rồi con trai con gái anh cũng chẳng ăn cái gì của ông ngoại bà ngoại chúng cả
Đã là thời đại nào rôi mà vê nhà mẹ đẻ ăn Tết vẫn phải tự mình mang lương thực đi mới được ăn, anh còn thấy bực mình thay chúng