Thập niên 70: Bạch phú mỹ

Chương 245: Đánh Người





Hôm sau, khi Triệu Lan Hương tỉnh lại, thì phát hiện ra Hạ Tùng Bách đã dậy từ lâu rồi
Anh đang đau khổ nhíu chặt mày lại
Triệu Lan Hương nhắm mắt ôm chiếc chăn tràn đầy mùi hương của Hạ Tùng Bách, lại ngủ tiếp
Ngày mùa đông, ai cũng thích ngủ nướng, ngay cả bà Lý và chị Hạ cũng không ngoại lệ
Hạ Tùng Bách đến gọi cô rời giường, anh cẩn thận lén lút như người có tật giật mình, nhân lúc người khác không chú ý đưa cô về phòng mình
Anh nói: “Xin lỗi, anh không nên như vậy.”
Tuy rằng hai người không làm đến bước cuối cùng, nhưng cũng xem như đã làm bẩn sự thuần khiết của cô
Hạ Tùng Bách nghĩ tới lời thề son sắt trước kia khi đồng ý yêu đương với Triệu Lan Hương, lúc này anh cảm thấy nó giống như một cái tát nóng bỏng
Đau quá, mặt đau quá
Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô
Anh nói: “Đợi đến đầu xuân, anh sẽ tới cửa cầu hôn
Anh…”
Triệu Lan Hương mỉm cười đáp: “Được.”
Hạ Tùng Bách nói tiếp: “Nếu đã dậy rồi, thì đi ăn sáng đi.”
Sau khi bạn gái rửa mặt xong, anh mới bê nồi mì Dương Xuân tới trước mặt cô, tay đưa cho cô đôi đũa
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn phiếm hồng của cô ăn từng miếng mì, vừa xinh đẹp lại vừa văn nhã, cuối cùng ăn hết sạch bát mỳ anh nấu
Hạ Tùng Bách cảm thấy trái tim như được lấp đầy
Anh nói: “Anh phải đi trả sách trước khi trường đại học nghỉ tết, hôm nay sẽ đi luôn, thuận tiện mua vé xe lửa giúp em.”
Triệu Lan Hương nghĩ một lát, thấy mình cũng không có chuyện gì phải làm, thì nói: “Em cũng muốn đi, thuận tiện mua chút đặc sản bên này về cho cha mẹ.”
Hạ Tùng Bách gật đầu đồng ý, anh bỏ mấy quyển sách dày cộp vào ba lô, sau đó bảo bạn gái đạp xe đi trước
……
Triệu Lan Hương tới đại học X, cô nói: “Sách em mượn cho anh cũng lấy từ nơi này.”
Hạ Tùng Bách gửi xe đạp xong, lấy sách ra nói: “Cố Công giới thiệu anh tới bên này, bạn của ông ấy là phó hiệu trưởng trường đại học X
Trong trường có thư viện dễ tìm sách, nhưng mà phải nợ nhân tình.”
“Em chờ ở đây nhé, anh đi một lát rồi quay về.”
Triệu Lan Hương nghĩ trả sách cũng không phải chuyện tốn nhiều thời gian, cô lập tức đồng ý: “Anh đi nhanh về nhanh nhé.”
Hạ Tùng Bách gật đầu
Anh tự tay trả lại sách cho phó hiệu trưởng, ông ta là một ông già trên năm mươi tuổi, nhìn mặt không hòa ái cho lắm
Ông ta hỏi: “Cậu đã có thành tích thi đại học chưa?”
“Có đăng ký vào đại học X không?”
Hạ Tùng Bách thật thà trả lời: “Không đăng ký.”
Đối với câu trả lời của anh, phó hiệu trưởng rất bất mãn, nhưng chưa nói gì cả
Hạ Tùng Bách nhìn vườn trường vắng vẻ, ngày thường khi anh tới nơi này lần nào cũng cực kỳ hâm mộ sinh viên học viện công nông binh trong sân trường
Nhưng rồi anh cũng sẽ là một người sinh viên như bọn họ, lần này cuối cùng anh sẽ không còn là người đứng ngoài hâm mộ nữa
Xong việc anh đạp xe quay về, nghĩ đến điều gì đó Hạ Tùng Bách lại rẽ vào một ngõ nhỏ, đi đường này ít nhất có thể tiết kiệm một nửa thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong con đường nhỏ cỏ dại um tùm, cành khô lá úa rụng đầy đất, có tiếng bước chân loạt soạt phát ra
Đột nhiên, Hạ Tùng Bách bất ngờ nhìn thấy Ngô Dung
Anh ta đang dìu một sinh viên nữ, sau cơn mưa đêm qua, con đường nhỏ trở nên lầy lội trơn trượt
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Tùng Bách, Ngô Dung có chút kinh ngạc, sau đó anh ta trượt chân một cái, ngã lăn ra đất
Hạ Tùng Bách nhanh chân bước đến, đỡ cả hai người dậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh kéo tay ngô Dung, bàn tay thô ráp dùng sức giữ chặt bả vai Ngô Dung lại, mới có thể ngăn cản giúp Ngô Dung không bị ngã chổng vó
Nhưng vừa chạm vào vai anh ta, Hạ Tùng Bách lại sửng sốt, sau đó thu tay lại
Ngô Dung nhặt mắt kính bị rơi trên mặt đất lên, may mà vừa rồi kính mắt rơi trên lá cây, nên không bị vỡ
Hạ Tùng Bách hỏi cô nữ sinh kia: “Không sao chứ, có chuyện gì vậy?”
Ngô Dung nói: “Đột nhiên cô bé này váng đầu, tôi mới đỡ cô ấy một phen...”
Anh ta còn chưa nói xong, một nắm đ.ấ.m nhanh như sao băng đã hung hăng quăng thẳng vào mặt
“A..
Đánh người...” Cô nữ sinh đang mê man ngơ ngác choáng váng đầu óc kia hét lên, nhanh chóng kéo tay Hạ Tùng Bách lại
“Cậu..
Cậu làm cái gì thế hả?”
Hạ Tùng Bách buông tay ra, nói: “Tốt nhất mày nên thu liễm một chút, đừng để tao bắt được cái đuôi của mày.”
Ngô Dung chật vật bò dậy khỏi mặt đất, dùng tay che mắt kính nát bét của mình lại: “Cậu đang nói gì thế hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.