Thập niên 70: Bạch phú mỹ

Chương 252: Nhất Định Phải Chết (3)





Hạ Tùng Bách và đối phương vật lộn lăn thẳng vào trong bụi cỏ lau, gần như không thấy bóng dáng hai người đâu nữa
Rất nhanh Tưởng Mỹ Lệ đã nhận ra chuyện không thích hợp, Ngô Dung chỉ giãy giụa vài cái, cuối cùng không giãy nữa, mà rên rỉ, gào thét, cuối cùng giọng nói mỏng manh gần như không nghe thấy nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tưởng Mỹ Lệ nuốt ngụm nước miếng đầy vị m.á.u tanh, nói: “Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách
Anh đừng đánh nữa!”
“Anh ta đã không còn sức phản kháng rồi.”
Tưởng Mỹ Lệ chạy đến kéo Hạ Tùng Bách, nhưng không kéo được, cô cúi đầu xuống nhìn thấy ánh mắt Hạ Tùng Bách đã đỏ ngầu, cả người run lên một cái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Triệu Lan Hương cũng đã chạy đến, thấy cảnh tượng ấy, đầu óc cô trống rỗng, không ngừng kêu ong ong
Từ khi rời giường trông thấy hành lý của Tưởng Mỹ Lệ bị ném lung tung, từ khi nghe thấy Lý Đại Lực nói không thấy chị Hạ đâu
Khoảnh khắc ấy tất cả các manh mối như ghép lại với nhau, giống mạch điện được nối tiếp, xua tan mây mù che trước mặt
Đời trước Phan Vũ đã chết, bởi vì không muốn đối mặt với thế giới này
Cả đời chị cả cũng không có con cái, mặc dù trở thành chị gái của tỉ phú, bên cạnh không thiếu người theo đuổi
Nhưng chị cả lại không lấy chồng, không có con giống cô
Cô vì vấn đề sức khỏe, khó có thể có con, vậy thì chị cả vì điều gì
Đột nhiên hai hàng nước mắt lăn ra từ đôi mắt Triệu Lan Hương, trái tim đau đớn như bị khoét ra một khối, đau đến mức cô không cách nào nhịn nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gió mùa đông thổi tới khiến cả người cô lạnh lẽo, cảm giác như trái tim mình đã hóa đá rồi tan vỡ thành bụi phấn
Hóa ra đời trước Bách Ca Nhi của cô đã từng trải qua cuộc đời tuyệt vọng như thế
Hóa ra, chị chồng lương thiện của cô đã từng bị làm nhục như thế
Cô dùng sức ôm lấy Hạ Tùng Bách, giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại: “Bách Ca Nhi, anh đừng đánh nữa.”
“Anh ta sắp c.h.ế.t rồi, anh ta không đáng để anh phạm tội…”
Triệu Lan Hương ôm lấy tay anh, ngăn cản anh đang tức giận đỏ mắt
Trong khoảnh khắc này, anh giống như một con sói hung hãn, lạnh lùng, đã mất hết lý trí, càng đánh càng hăng
Triệu Lan Hương đau lòng chảy nước mắt, khụt khịt hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn ngồi xổm trong nhà lao cả đời vì anh ta sao?”
“Em ở đây mà...”
“Chị cả cũng ở đây.”
“Anh phải nghĩ cho bọn em một chút chứ…”
Cô đau khổ rớt nước mắt, vừa ấm vừa nóng, như từng hạt ngọc rơi xuống, chạm vào da thịt lạnh lẽo cứng đờ của Hạ Tùng Bách
Anh dừng lại, buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn Ngô Dung một cái, lại nhìn sang bạn gái mình một cái
Anh lau tay xuống bùn đất, ngày thường bàn tay anh dính đầy m.á.u heo anh chưa bao giờ chê bẩn, nhưng hôm nay anh lại vô cùng chán ghét, lau tay xuống đất vài lần
Ngay cả mùi m.á.u tươi trong không khí cũng khiến anh ghê tởm
Anh bế chị cả đang nằm trên mặt đất lên, vẻ mặt tức giận, còn có chút tự trách
Anh mím chặt môi, lẩm bẩm: “Chị, em xin lỗi.”
“Bách Ca Nhi đưa chị đi bệnh viện, chị đừng sợ.”
“Đừng sợ...”
Tuy rằng chị Hạ hít phải chút thuốc mê, nhưng đầu óc vẫn tỉn táo, chị mở to mắt nhìn em trai mình giống như một vị anh hùng từ trên trời rơi xuống đánh nhau vì mình, bảo về mình, trong lòng lo lắng không thôi
Chị nhẹ nhàng nói: “Bách Ca Nhi, em đừng đau lòng.”
“Chị không sao hết.”
Chị vừa dứt lời, lại cảm nhận được giữa hai chân mình đang chảy máu, thấm vào quần, chảy cả lên tay Hạ Tùng Bách
Chị Hạ nói tiếp: “Vừa rồi bị xóc nảy vài cái, không sao cả..
Em đừng sốt ruột.”
Tay chị không còn sức để nâng lên nữa, đầu ngón tay chạm vào bụng mình, có chút đau đớn
Nhưng chị không dám thể hiện ra ngoài, vẫn nhỏ giọng an ủi em trai mình: “Thật đấy, không sao cả...”
Rất nhanh Lý Đại Lực cũng đã chạy đến, từ đằng xa anh ta đã nghe thấy tiếng rống giận của Hạ Tùng Bách, nên chạy về bên này
Vừa chạy đến đám cỏ lau, anh ta đã ôm lấy vợ mình vào ngực, nói với Hạ Tùng Bách: “Anh đưa chị ấy đi bệnh viện trước.”
Anh ta cởi áo bông trên người xuống, cuốn quanh người vợ mình, hai chân liều mạng chạy như điên
Triệu Lan Hương cố nén hận ý trong lòng, gió mùa đông lạnh lẽo thổi tới khiến cô tỉnh táo lại, cô vươn ngón trỏ của mình ra, thăm dò nhịp đập của Ngô Dung
Sau đó cô nói với Hạ Tùng Bách: “Anh Bách, anh ta sắp c.h.ế.t rồi, chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.