Trương Đào nở nụ cười: “Không sao, hôm nay tôi tới là có chuyện muốn tìm đồng chí Lục nhờ giúp đỡ.”
“Sao vậy?”
“Tôi thấy đồng chí Lục viết chữ rất đẹp, có thể viết giúp tôi một lá thư được không?” Trên gương mặt màu đồng cổ của Trương Đào thoáng hiện vẻ xấu hổ
Lục Giai Giai nghi ngờ: “Không phải anh biết viết chữ sao?”
Cô nhớ Trương Đào từng ghi công điểm một ngày mà
“Tôi không thể viết thư, vì một vài chuyện nên có chướng ngại, chỉ cần là viết thư đều sẽ đổ mồ hôi, bất an…” Trương Đào chỉ nói thôi mà biểu cảm trên mặt đã hơi bất an
Trước khi anh ta về quê cũng vì một vài lá thư mà cha anh ta bị đám đông giẫm gãy ngón tay
Từ đó về sau Trương Đào chỉ cần vừa viết thư là cả người sẽ túa mồ hôi, buồn nôn, ngón tay vô lực…
Lục Giai Giai nhìn mồ hôi vừa túa ra trên trán Trương Đào, trong lòng cũng đã có suy đoán, cô không hỏi nhiều nữa mà nói: “Vậy anh có giấy không?”
“Có.” Trương Đào lấy giấy từ trong túi áo ra: “Viết đến đây là được.”
“Vậy anh đọc đi, tôi viết cho.”
“Cảm ơn.”
“Đây cũng là nội dung trong thư sao?” Lục Giai Giai ngẩng đầu nở nụ cười
Bầu không khí khẩn trương lập tức giảm đi rất nhiều, Trương Đào cũng cười theo
Khi Tiết Ngạn tới lại trông thấy hai người này đang nhìn nhau cười, sắc mặt anh lập tức u ám hẳn đi
Chất giấy dưới ngòi bút của Lục Giai Giai rất tốt, có thể ngấm mực đen rất không tồi, trên giấy có vài nếp gấp, mỗi một nếp đều rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là chủ nhận của tờ giấy rất quý trọng nó
Bởi vì là thư nhà nên Lục Giai Giai rất tôn trọng, cô nghiêm túc viết lại lời mà Trương Đào nói lên giấy, mím môi, cố gắng đến mức hai gò má phồng lên
Thể chữ của cô vốn ưa nhìn, lúc nghiêm túc viết trông lại càng đẹp mắt hơn
Trương Đào rất tán thưởng chữ của cô, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, vẻ mặt chợt ngây ngẩn
Tiết Ngạn ở bên ngoài phòng mím chặt môi thành đường thẳng, đôi mắt u ám thất thường
Thư nhà không có gì nằm ngoài việc nói bản thân sống rất tốt, Trương Đào mua giấy tốt như vậy cũng là muốn nói cho cha mẹ biết mình sống rất không tồi
Nguyên một tờ giấy, Lục Giai Giai viết rất kín, đợi viết xong, cô cầm tờ giấy lên cho Trương Đào nhìn: “Anh xem đã được chưa
Nếu vẫn chưa nói hết, có thể viết vào mặt sau.”
“Không cần đâu, rất ổn rồi.” Trương Đào chỉ liếc qua một cái, sau đó cẩn thận gấp tờ giấy lại
Anh ta do dự một lúc rồi móc vài viên kẹo bọc giấy màu trắng trong túi mình ra, sau đó buông tay đặt kẹo lên bàn: “Đồng chí Lục, con người tôi có một tật xấu là không thích nợ đồ của người khác, đây là thù lao mà tôi cho cô, thật sự rất cảm ơn cô đã viết thư giúp tôi.”
Lục Giai Giai vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu, không phải chỉ viết một lá thư thôi sao
Không thành vấn đề.”
Vừa nhìn giấy bọc viên kẹo này đã biết nó rất ngon rồi, chắc chắn không rẻ gì, cô chỉ viết một lá thư mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên mặt Trương Đào lộ ra vẻ hơi khẩn trương: “Cho dù là ai giúp tôi viết thư thì tôi đều cho hết, chẳng qua phần lớn các đồng chí ở ký túc xá thanh niên trí thức đều không có bút máy, người có bút máy cũng không có mực đen cho nên mới làm phiền đồng chí Lục.”
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, Lục Giai Giai cũng không tiện từ chối nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô chẳng qua chỉ viết vài con chữ lại nhận được kẹo, thật sự chiếm lời của người ta rồi: “Vậy sau này nếu như anh không tìm được người viết thư thì có thể tới đây tìm tôi, tôi sẽ viết cho anh, sau này không cần cho kẹo nữa, tưng đây là đủ rồi.”
Trương Đào thấy trên mặt Lục Giai Giai không có bất cứ vẻ gì khác thường cũng biết cô không phát hiện ra anh ta có hảo cảm với cô
Cũng đúng thôi, ngay cả tên anh ta mà cô còn không nhớ, cô cũng không thể vừa nhìn thấy một người đàn ông đã đi đoán đối phương có thích mình hay không trước được
Trương Đào gật đầu, anh ta biết thân phận của mình, cả đời này cũng không có duyên phận với Lục Giai Giai
“Không làm phiền cô nữa, vậy tôi đi trước nhé.” Trương Đào cẩn thận cất thư về túi
Lục Giai Giai nâng mắt ừm một tiếng
Trương Đào đi ra khỏi cửa, vừa rẽ vào lối đã nhìn thấy Tiết Ngạn
Hai người đối diện tầm mắt