Rất nhanh Lục Giai Giai đã không còn sức để hỏi nữa, kinh nghiệm của cô ít, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn chỉ có thể cảm giác được mình Tiết Ngạn
Trước khi cô ngất xỉu còn nghĩ, Tiết Ngạn có thể bớt được một chút không, tình yêu kiểu Platon cũng có ưu điểm mà, chí ít không cần thức đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tiết Ngạn thức dậy bổ củi, sau khi anh nấu cơm xong lại đổ sạch nước trong vại đi, bớt cho lúc về nước lại biến chất làm vại bẩn
“Uống cháo đi.” Tiết Ngạn ôm Lục Giai Giai trong lòng
Lục Giai Giai lẩm bẩm, tay đẩy đi: “Em không đói, em muốn ngủ.”
“Ăn cơm xong rồi ngủ.” Tiết Ngạn đặt cái thìa đến bên miệng cô
Lục Giai Giai thấy phiền nhưng sức của Tiết Ngạn vô cùng lớn, cơ thể lại cứng rắn, không tài nào gỡ ra được nên chỉ có thể nổi giận đùng đùng nuốt nửa bát cháo
Sau khi ăn xong lại nằm thẳng trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ mất
Tám rưỡi cô mới rời giường, Tiết Ngạn đang đang bổ củi trong sân, phòng ngừa lúc có chuyện gì gấp lại không có mà dùng
Lục Giai Giai rời giường rửa mặt, sau đó bắt đầu dọn đồ cho Tiết Ngạn, đồ ăn vặt trong nhà cho anh mang đi một phần, quần áo và giày mới đều đựng cả vào
Cô ra cửa, trông thấy giày của Tiết Ngạn đã cọ đến bạc màu, tính qua hai ngày nữa sẽ lên thị trấn mua một đôi giày vải cho anh, lại mua thêm một đôi giày giải phóng nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nhanh nhẹn dọn xong hành lý cho Tiết Ngạn, anh nhìn cái gùi đầy ắp, đột nhiên không muốn đi
Qua một lúc, Tiết Ngạn mấp máy môi, muốn nhắc nhở Lục Giai Giai đừng nói chuyện với đàn ông có lòng dạ bất chính, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về
Anh sợ cô cảm thấy mình quá kiểm soát cô
“Sao vậy?” Lục Giai Giai vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn căng da mặt, muốn nói lại thôi
Anh giả bộ đáng thương cái gì
Lục Giai Giai nghĩ đến tối qua mình liên tục bị dày vò, bây giờ bên dưới lớp quần áo chỗ nào cũng đầy dấu hôn đây
Cô còn chưa nổi đóa, vậy mà tên to xác Tiết Ngạn này còn ra vẻ bị bắt nạt, không dám nói chuyện là sao hả
Không biết còn tưởng ngày thường cô hung dữ bao nhiêu
Lục Giai Giai đặt cái gùi đã đựng xong tới chỗ sạch sẽ, hỏi: “Có phải em quên mang gì cho anh không?”
Tiết Ngạn lắc đầu
Lục Giai Giai: “…” Kỳ cục
Cô cũng không hỏi nữa, nghĩ hôm qua Tiết Ngạn nói với cô về tình hình giấu kho vàng nhỏ, cô đi đến góc tường lấy viên gạch ra
Gần như trong nháy mắt chuyển gạch đi, mấy bọc giấy dầu cuộn lại rớt ra ngoài, cô mở ra nhìn thấy toàn là tiền
Lục Giai Giai gẩy bọc giấy dầu khám phá, tổng cộng có mười mấy bọc lận
Thế này cũng quá kiếm rồi
Cô mở ra đếm, một bọc có bảy mươi tám đồng, hai mắt cô sáng ngời, nghĩ thêm đồ gì cho Tiết Ngạn bây giờ
Tiết Ngạn không quá coi trọng ăn mặc, ăn thì không nói, nhưng mặc ngay cả cái áo bông cũng không có, giày bông cũng không có, quần bông càng không có
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Lục Giai Giai đang đếm tiền, cũng không để ý đến mình, hai mắt đều dán chặt lên tờ tiền
Tiết Ngạn: “…”
“Trong ấm còn nước nóng không?” Tiết Ngạn cầm ấm nước trong nhà lên, ngón tay mài qua tay cầm, cố tình hỏi
Lục Giai Giai ngồi xếp bằng trên giường, lộ ra cẳng chân trắng nõn, xung quanh đều là tiền, cô không ngẩng đầu lên: “Anh tự xem đi, cầm lên là biết mà.”
“…” Tiền tốt hơn anh sao
Tiết Ngạn đặt ấm nước về chỗ cũ, rót một cốc nước cho Lục Giai Giai, hỏi: “Có khát không?”
“Không khát.” Lục Giai Giai vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, đầu ngón tay trắng trẻo sờ qua sờ lại trên phiếu lương
Tiết Ngạn ủ rũ ngồi trên ghế, nhìn Lục Giai Giai đếm tiền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Một nghìn không trăm hai mươi tư, vậy mà lại đến một nghìn không trăm hai mươi tư, còn có một phiếu xe đạp, vậy qua một khoảng thời gian nữa chúng ta có thể mua xe đạp rồi.” Lục Giai Giai kích động ngẩng mặt lên
Cô biết số tiền và phiếu trong tay này không thể lập tức tiêu ngay, bằng không rất dễ bị nhìn trúng, phải từ từ mới được
Cô đứng dậy, nửa ngồi trên giường, cái chăn bông màu đỏ làm tôn lên làn da của cô càng thêm chói mắt, cô nói với vẻ tôn sùng: “Tiết Ngạn, anh thật sự quá lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn như thế đã kiếm được nhiều tiền như vậy, đợi sau này mua được xe đạp, anh không cần đi bộ lên đó đi làm nữa.”