Cửa tiệm ở huyện thành đắt như vậy, bọn họ mua rồi, nếu lại mua thêm căn nhà nữa, cộng thêm tiền nhập hàng, đủ cái thứ tính vào cũng không ít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tính kiểu gì cũng phải năm, sáu nghìn đồng
Phòng hai không nghe theo lời Tiết Ngạn đi kiếm tiền vốn trước, chỉ sợ ngay cả một cửa tiệm cũng không mua được
Nếu nhà bọn họ cho mượn một nửa số tiền, phòng hai cũng có thể mở nhưng Trương Thục Vân lại không muốn cho mượn
Trước không nói mở cửa tiệm có thể chắc chắn kiếm được tiền không mà cô ta còn bốn đứa con đang cần nuôi ăn nuôi học, thậm chí còn có hai đứa con trai, xây nhà lấy vợ đều cần phải lo toan
Điều quan trọng nhất là phòng hai nhát gian rụt rè, ngày thường càng không muốn tham gia vào chuyện gì, nói đến cùng chính là quá mức thành thật yên phận, hoàn toàn không thích hợp làm ăn, lỡ như lỗ thì phải làm sao
Trương Thục Vân cắn răng: “Làm ăn buôn bán phải có nhiều tiền vốn, bọn họ cũng vì nghe lời trước kia của Tiết Ngạn, có tiền vốn nên mới dám làm.”
Sắc mặt của Trịnh Tú Liên lập tức trắng bệch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Em dâu, không phải bọn chị không thông báo cho em, mà thật sự là các em không thích hợp.”
“Em… em hiểu rồi…” Trịnh Tú Liên cúi đầu ra sức giặt áo, tốc độ giặt càng lúc càng nhanh
Trương Thục Vân chỉ có thể nói: “Em dâu, chị nói với em một câu moi tim móc phổi thế này, tốt xấu gì em cũng gả qua đây được bốn năm rồi, cha mẹ đều là người vô cùng có chủ kiến, em gái tốt với nhà mẹ đẻ như thế, mà Tiết Ngạn vừa nhìn đã biết không đơn giản, bọn họ làm sao có thể hại chúng ta được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau này em gặp phải loại chuyện này cũng đừng do dự thêm nữa.”
“Cho dù em có do dự thì cũng phải làm, mẹ con ruột, anh em ruột, làm sao bọn họ có khả năng hại chúng ta chứ?”
“Sau này nói không chừng Tiết Ngạn vẫn sẽ giúp chúng ta, em nghe chị, sau này chỉ cần đi theo bọn họ là được.”
Ôm cái đùi to cũng rất quan trọng
Động tác giặt áo của Trịnh Tú Liên dần chậm lại, tâm trạng của cô ta rất bực bội, cảm thấy hoàn toàn là lỗi của mình
Rõ ràng Cương Quốc muốn đi…
Cô ta thuận miệng đáp qua loa: “Em biết rồi, sau này đều nghe bọn họ hết.”
Giọng điệu của Trịnh Tú Liên rất nặng, Trương Thục Vân nhíu mày, cứ cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ thú
Cô ta bĩu môi với vẻ bất mãn, cầm cái chổi đặt bên tường đi vào nhà mình
Cô ta đã đủ quan tâm đến tâm trạng của Trịnh Tú Liên rồi, nếu không phải Trịnh Tú Liên cứ hỏi mãi thì cô ta sẽ nói loại chuyện cá nhân này cho nghe hay sao
Cô ta có lỗi với Trịnh Tú Liên chỗ nào đâu
Không phải nói muốn yên phận mà sống hay sao
Bây giờ chưa đủ yên phận hay sao
Sự lựa chọn của mình mà lại trách cô ta
Trương Thục Vân tức giận uống một hớp nước lạnh
Trịnh Tú Liên thì lại chìm đắm trong tự trách sâu sắc, buổi tối lúc dọn cơm lơ đãng, trực tiếp đặt mạnh lên trên bàn bếp
“Mẹ, canh vãi ra rồi kìa.” Lục Nguyệt nhỏ giọng nói
Trịnh Tú Liên lấy lại bình tĩnh, cầm cái giẻ bên cạnh qua lau, không nói tiếng nào
Đám trẻ trong nhà đều phát hiện ra điều khác thường, buổi tối Lục Cương Quốc hỏi: “Vợ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cuối cùng Trịnh Tú Liên không nhịn được mà bật khóc: “Cương Quốc, là em có lỗi với anh, là em không cho anh đi… đám người anh cả với chú tư đều kiếm được rất nhiều tiền…”
Cô ta khó chịu đến mức không thở được, nếu không phải cô ta ngăn cản Lục Cương Quốc thì bây giờ tất cả đã khác rồi
Lục Cương Quốc sững sờ, anh ta duỗi tay vỗ lên lưng Trịnh Tú Liên: “Chuyện này có gì đâu
Không kiếm được nhiều tiền thì không kiếm được thôi, bây giờ thôn chúng ta cũng đã chia ruộng rồi, sau này chúng ta có ruộng của mình, chỉ cần anh cố gắng làm lụng, nhất định có thể nuôi các em được mà.”
“Sao anh lại ngốc như vậy, nếu không phải tại em thì anh đã…”
“Nếu không phải có em thì các con cũng sẽ không tốt như vậy, không sao, tiền nhiều thì chúng ta vui, tiền ít thì chúng ta cố gắng làm.”
…
“Lục Giai Giai, bài diễn thuyết của cô viết đến đâu rồi?”
“Cô là ai?”
“Ngay cả tôi mà cô cũng không biết sao?” Cô gái trước mặt Lục Giai Giai có hơi sụp đổ: “Tôi là Vương Vận Thu, người lần trước giành chức hoa khôi ngành với cô không thành… khụ, tôi không tới để nói chuyện này với cô!”