Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa

Chương 21: Chương 21




Hắn dừng lại một chút, nhớ tới dáng vẻ Ninh Viện bị heo rừng đuổi đến tè ra quần, bỗng nhiên nhịn không được cười nhẹ: “Chỉ là Ninh Viện có lẽ sẽ bị dọa sợ.” Đường Đại Gia kinh ngạc đến mức kính lão đều muốn mất rồi: “Cái gì, tiểu nha đầu đó cùng ngươi lên núi, sao ngươi có thể để nàng một cô nương nửa đêm theo ngươi đi săn..
Khụ khụ khụ khụ...”
“Đùng!” Hạ A Bà bỗng nhiên nhảy dựng lên, một bàn tay đập vào ót Vinh Chiêu Nam: “Thằng nhóc ngươi chắc chắn không nói rõ cho vợ ngươi biết lên núi làm gì, khiến nàng lo lắng ngươi, nên mới cùng ngươi lên núi, bây giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà cười nàng!”
Vinh Chiêu Nam: “...”
Hạ A Bà sao bỗng nhiên lại giúp cô đặc vụ nhỏ đó nói tới nói lui
Hạ A Bà tức giận nói: “Còn nữa, ngươi mang con mồi về cho chúng ta, nhiều thịt như vậy..
Có phải ngươi cũng chưa từng hỏi ý kiến cô vợ nhỏ của ngươi không?!”
Vinh Chiêu Nam nhíu mày: “Nàng nói không quan tâm.”
Hạ A Bà khinh bỉ đánh giá hắn: “Xem ra, cô vợ nhỏ của ngươi không thích ngươi, không coi ngươi là nam nhân a, nếu không thì đâu có thể cái gì cũng mặc kệ ngươi.”
Vinh Chiêu Nam: “...”
Lão thái thái này đúng là có thể nói trúng tim đen
Bọn hắn vốn là vợ chồng giả, nhưng không biết vì sao Hạ A Bà nói như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái
“Được..
Khụ khụ..
Hiện tại tiểu phu thê có đạo ở chung của bọn hắn, ngươi không cần kiêm nhiệm sinh hoạt chỉ đạo viên..
Khụ khụ...” Đường Đại Gia vừa ho khan vừa khoát tay
Hạ A Bà vội vã đập lưng cho hắn: “Mau nghỉ ngơi, ta cùng đi xử lý gà, hầm trên bếp, ngươi coi chừng lửa, trưa tự mình ăn chút.” Đường Đại Gia bị bệnh, Hạ A Bà lại phải đi làm
Đường Đại Gia dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay Hạ A Bà: “Vất vả cho ngươi, ta sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Đi, lão đầu tử nghỉ ngơi cho tốt.” Hạ A Bà xách con gà rừng đã làm thịt xong đi ra ngoài
Đường Đại Gia nhìn Vinh Chiêu Nam cười cười: “Tiểu Vinh à, vợ ngươi là cô nương tốt bụng, ngươi nên đối xử tốt với nàng một chút, nàng về sau sớm muộn gì cũng sẽ thích ngươi, sinh hai đứa nhóc mập mạp, ta và Hạ A Bà còn có thể giúp ngươi trông chừng con.”
Vinh Chiêu Nam: “..
Được.”
Thôi vậy, hắn không cần thiết phải giải thích quá nhiều, có một số việc cũng không tiện nói với nhị lão
Cùng cô đặc vụ nhỏ sinh con à..
Vinh Chiêu Nam không có biểu cảm gì, đây là điều không thể..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Điều này là không thể nào đi!” Tiếng kêu kinh ngạc vang lên trong phòng
Mãn Hoa, Hoa Tử cùng ông bí thư chi bộ già nheo mắt há hốc mồm nhìn thịt heo rừng Ninh Viện đổ ra từ trong túi
“Ninh Tri Thanh..
Ngươi không bị thương chứ!” Ông bí thư chi bộ già nhíu mày nhìn Ninh Viện
Heo rừng thỉnh thoảng sẽ xuống phá hoại hoa màu, Ninh Viện nói hôm qua nàng cùng Vinh Đại Phu vừa tảng sáng lên núi nhặt củi lửa thì gặp heo rừng
Còn cùng heo rừng “đánh nhau”, sau đó giết chết bốn con heo rừng
Mười mấy người đối phó bốn con heo rừng phát điên còn khó khăn, dù sao loại heo rừng lớn này khi bị thương sẽ càng điên cuồng tấn công người
Một cô nương cùng một người đọc sách gầy gò như cây gậy trúc mà có thể giết chết bốn con heo rừng
Ninh Viện lắc đầu, làm ra vẻ chưa hết hồn, dựa theo lời giải thích đã thương lượng trước đó với Vinh Chiêu Nam mà nói: “Rất nguy hiểm, may mà chúng ta dẫn heo rừng vào cái bẫy cũ mà lão thợ săn để lại, chờ chúng nó không còn sức giãy giụa, mới đẩy chúng ra ngoài, ta cắt một ít thịt mang về, còn lại bây giờ vẫn còn trên núi đâu!”
Lần giải thích mập mờ này tuy cũng không nhịn được thắc mắc, nhưng ông bí thư chi bộ già cùng gia đình vẫn có thể chấp nhận
Dù sao trọng điểm là mọi người có thịt ăn, hà cớ gì phải truy đến cùng thịt từ đâu mà ra
Mãn Hoa nhịn không được thán phục: “Tiểu Ninh, cái này quá nguy hiểm, người nhà của ngươi nếu biết, chắc chắn lo lắng đến chết.” Nàng là thanh niên trí thức khóa ba, liệu định mình không về được, ở trong thôn kết hôn lấy chồng, nhưng đối với những thanh niên trí thức cùng lên thành phố thì rất có đồng cảm
Huống chi Ninh Viện luôn rất hiểu chuyện, một chút không giống loại tiểu thư như Đường Trân Trân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nương này có ơn tất báo, bánh kẹo, rượu, ngay cả mạo hiểm giết heo rừng, cũng còn nhớ mang nhiều thịt đến cho bọn họ, bảo nàng sao không có hảo cảm
Ninh Viện vỗ ngực một cái, cười cười: “Ta cũng sợ a, có thể đã gặp heo rừng, không phải bọn chúng chết, chính là chúng ta xong đời, không liều thì làm sao được!” Nói xong, nàng chỉ xuống những miếng thịt kia: “May mà vận khí không tệ, tối nay thôn chúng ta có thể thêm thức ăn!”
“À đúng, cha, thôn chúng ta hôm nay có thể ăn thịt heo!” Hoa Tử phấn khởi, nhịn không được nuốt nước miếng
Thịt heo a, thôn bọn họ quanh năm suốt tháng, cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới có thể ăn một bữa
Mấy đứa bé con cũng vây quanh bảy, tám cân thịt kia, phấn khích nhảy nhót: “Ăn thịt, ăn thịt thịt!”
Ông bí thư chi bộ già tức giận cầm tẩu thuốc gõ xuống chân Hoa Tử: “Chỉ biết ăn thôi ăn một chút, đây là Tiểu Ninh cùng Vinh đại phu lấy mạng đổi lấy, lát nữa gọi anh ngươi Hắc Tử, một khối mang thêm một số người lên núi, đem heo rừng tiếp tục khiêng về hiến, cho nhà Tiểu Viện chia thêm mấy phần.”
Hoa Tử cười khan: “Biết, biết rồi!”
Ninh Viện khoát tay: “Ta đã để dành thịt cho mình rồi, không cần chia thêm đâu!”
Mãn Hoa thở dài: “Sao ngươi thành thật vậy, đừng nói vợ chồng các ngươi mạo hiểm lớn như vậy mới lấy được, cho dù mang đi bán cũng không rẻ a!” Mặc dù bây giờ cái gì cũng phải nộp lên, nhưng bọn họ ăn số thịt heo rừng do người ta lấy mạng đổi lấy này đều có chút hổ thẹn
Ông bí thư chi bộ già xẹt, xẹt hút hai hơi khói, bỗng nhiên nói: “Tiểu Ninh ngươi đây là diệt trừ thú họa, là làm cống hiến cho thôn và tập thể, đã làm cống hiến thì phải được thưởng.” Hắn trước tiên đã kết luận về chuyện này của Ninh Viện
Ninh Viện lập tức mắt sáng lên, còn có chuyện tốt này sao?
**Chương 25: Bà phụ tranh công**
Mãn Hoa cũng cười theo: “Đúng, ban thưởng, ta nhớ trước đó trong đội còn có chút bố phiếu dư ra, ừm, đúng rồi, còn có một số lương phiếu, dầu phiếu trong huyện, cán bộ thôn chúng ta cũng rất ít vào thành đi công tác, để đó cũng sẽ quá hạn.”
Ông bí thư chi bộ già gật đầu: “Những phần thưởng này
Ta sẽ cùng các cán bộ khác trong đội thương lượng!”
Ninh Viện nghe vậy, vui mừng đến mức mắt đều sáng lên: “Cảm ơn ông bí thư chi bộ già, cảm ơn chị Mãn Hoa.” Nghe được ông bí thư chi bộ già và Mãn Hoa đều đổi cách gọi nàng từ Ninh Tri Thanh thành Tiểu Ninh, nàng liền biết bọn họ coi như đã thật sự xem nàng là người trong thôn và bạn bè
Mặc dù người trong thôn không cần lương phiếu, dầu phiếu những thứ này, nhưng bố phiếu thì cần, huống chi lương thực của từng nhà trong thôn cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn
Những lương phiếu, dầu phiếu trong huyện kia nói trắng ra chính là trợ cấp khẩu phần lương thực của thôn dành cho nàng
Nàng hiện tại, thật sự quá thiếu phiếu rồi
Ninh Viện sướng đến phát rồ rồi..
Tin tức truyền đi, cả thôn đều sôi trào
Ninh Viện cũng nhận được hai mươi hai cân lương phiếu, mười hai thước bố phiếu cùng năm cân dầu phiếu, thậm chí còn có một cân điểm tâm phiếu, nàng sướng đến phát rồ
Có những thứ này, đến lúc đó vào thành mua đồ, coi như dễ dàng hơn
Nàng cẩn thận cất kỹ phiếu, dẫn đường lên núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoa Tử tìm anh trai hắn là Hắc Tử, mang theo một đám lao động trẻ khỏe trong thôn đi theo Ninh Viện lên núi, khiêng từng con heo rừng xuống núi
Nhìn xem những con heo rừng kia đều là vết thương chí mạng, bọn hắn đều líu lưỡi, nhưng cũng không truy hỏi vì sao những cái bẫy cũ nát lại có sức sát thương lớn đến vậy
Một đám người khí thế ngất trời xẻ thịt, mở bụng, rửa sạch sẽ các bộ phận nội tạng heo rừng, mỗi hộ trong thôn đều có thể ăn được thịt
Mọi người bình thường đều không có chất béo, không ít người trong thôn nhìn Ninh Viện, đều bày tỏ lòng cảm ơn
Nhóm thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức của bọn họ cũng được chia mấy cân, không ít người khi nhìn thấy Ninh Viện, đều lộ vẻ ngượng ngùng
Dù sao bọn hắn mới đuổi người ta ra khỏi đội thanh niên trí thức, bây giờ lại chia thịt của người ta
Tuy nhiên Ninh Viện lại không sao cả, dù sao nàng cũng không có ý định tiếp tục qua lại với những người trong đội thanh niên trí thức đó
Nhìn xem Ninh Viện cùng người trong thôn cười nói hòa đồng, Hoàng Học với khuôn mặt béo đen đỏ au rất là bất mãn: “Nàng ta chỉ là may mắn thôi, đắc ý cái gì!”
Đường Trân Trân âm thầm hừ lạnh, đúng vậy a, Ninh Viện gặp cái vận chó gì, mà lại cùng tên xấu xa kia nhặt được bốn con heo rừng, không bị heo rừng đâm chết, cắn chết, thật đáng tiếc
Hoàng Học mắt đỏ rực nói: “Hơn nữa tất cả đều là của tập thể, tiểu đội thôn thế mà còn muốn thưởng cho nàng ta cái gì lương phiếu, bố phiếu, dầu phiếu!”
Đường Trân Trân nghe vậy, trong lòng ấm ức, quay đầu bỗng nhiên trông thấy một người phụ nữ gầy gò đang lĩnh thịt, nàng nảy ra ý hay, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, quay người tiến đến bên cạnh người phụ nữ gầy gò vừa nhận thịt kia: “Vương Tam Di, ta có chuyện này.”
Vương Tam Di nghe nàng nói nhỏ xong, mặt gầy nhọn biến sắc, vỗ đùi: “Ngươi nói không sai a!”
Sau đó, nàng lập tức đi đến bên cạnh Mãn Hoa đang ghi danh cho dân làng đến nhận thịt, kéo nàng lại, réo họng hỏi: “Nghe nói các ngươi Ninh Tri Thanh không ít bố phiếu, còn đem những lương phiếu, dầu phiếu trong huyện mà trước kia đội đã chia cũng phải cho nàng sao?”
Mãn Hoa nhìn Vương Tam Di, nhíu mày: “Đây là phần thưởng cho Ninh Tri Thanh, trong đội đã đồng ý, không có Tiểu Ninh, hôm nay ngươi có thể kịp giờ ăn thịt heo rừng sao?”
Vương Tam Di chống nạnh, chua ngoa cười lạnh: “Cái gì gọi là không có nàng thì đại gia không kịp ăn thịt, ta đều nghe nói, heo rừng này là tự mình rơi vào trong bẫy, cái bẫy kia trên núi phần lớn là cha ta làm, các ngươi muốn cho thì cũng là đem phiếu cho ta a!”
Ninh Viện đứng bên cạnh nghe ngây người, nàng đã gặp người mặt dày, nhưng thật sự chưa từng gặp người mặt dày đến vậy
Cái gì, cái này thế mà lại trở thành công lao của Vương Tam Di?
Không chỉ nàng sững sờ, người xếp hàng lĩnh thịt trong thôn cũng đều há hốc mồm, cái này cũng được sao
Ông bí thư chi bộ già nhíu mày: “Cha ngươi là thợ săn già trong thôn không sai, nhưng cha ngươi đã chết nhiều năm như vậy, những cái bẫy kia vừa cũ vừa nát...”
“Dù cũ dù nát, những cái bẫy đó cũng là cha ta làm!” Vương Tam Di vốn là người nổi tiếng đanh đá trong thôn, trực tiếp cắt ngang lời ông bí thư chi bộ già
Nàng không khách khí chút nào chỉ vào mũi Ninh Viện: “Không phải bẫy của cha ta, ngươi có chết trên núi cũng không có người nhặt xác cho ngươi, ta thế nhưng là ân nhân cứu mạng của ngươi, không bắt ngươi dập đầu đã là tốt rồi, phiếu còn không lấy đến cho ta!”
Vương Tam Di là hạng người nhạn quá bạt mao (vắt cổ chày ra nước) — cây ăn quả của hàng xóm sát vách mọc nửa nhánh vào sân nàng, nàng đều muốn nói quả cây đó có phần của nàng, không cho thì sẽ chặt cây của người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.