Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa

Chương 54: Chương 54




Nàng cười mỉm, có ý riêng dò hỏi: “Ninh Viện, nam nhân của ngươi khôi phục công việc gì vậy, thật không dẫn ngươi theo sao?” Các nàng chỉ biết là họ Vinh đã khôi phục làm việc, nhưng cụ thể hắn làm gì, ai cũng không biết
Đường Trân Trân cũng vểnh tai, nàng không hy vọng cái thôn y có việc gì tốt để làm, gọi Ninh Viện đắc ý
Ninh Viện lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi – bớt lo chuyện người, ăn nhiều cái rắm đi!” Nói xong, nàng nắm Tiểu Bạch xoay người rời đi
Hoàng Học Hồng tức đến muốn đuổi theo, nhưng Ninh Viện nắm Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu, hướng mấy nàng nhe răng nhếch miệng lộ ra răng nanh
Dọa ba cô nữ thanh niên trí thức kêu to một tiếng, Hoàng Học Hồng càng là đùng một tiếng lại ngã, đau đến nàng nhe răng toét miệng
Đường Trân Trân căm tức mắng: “Ninh Viện, ngươi cứ cả đời ở lại nông thôn đi!” Ninh Viện không thèm để ý mấy cô nữ nhân phía sau hùng hùng hổ hổ
Nếu như dựa theo quỹ tích đời trước nàng vào xưởng công tác, những nữ nhân này về sau sẽ còn gặp lại nàng, và mỗi khi gặp họ thì đều chẳng có chuyện tốt
Đời này, nàng muốn tham gia thi đại học, một trong những mục đích chính là để tránh mấy cái gia hỏa đáng ghét này
Ninh Viện nghĩ miên man, bước vào sân nhỏ Đường Lão Gia
Nàng bước vào, đang cúi đầu suy nghĩ chuyện, bỗng nhiên không cẩn thận va phải một lồng ngực rộng lớn, một cái lảo đảo liền ngã về sau
Nam nhân một tay đỡ lấy eo thon của nàng, giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu: “Đi đường không có mắt à?” Khóe mắt Ninh Viện giật giật: “……” Miệng của người này, nên gọi người đánh cho mấy lần mới tốt
Mà lại hắn vịn eo nàng không buông tay làm gì
Chương 66: Làm người buồn bã như vậy là không có kết cục tốt
Ninh Viện tức giận trừng hắn: “Buông tay, đừng ôm ta!” Người này miệng thật sự là thối
Vinh Chiêu Nam buông tay ra, cười nhạo: “Ngươi cho rằng ta muốn đỡ ngươi sao, Hạ A Bà nhìn thấy rồi đấy, ngươi không muốn để bọn họ lo lắng đi?” Nói xong, hắn cầm giỏ rau đi rửa rau
Ninh Viện lúc này mới nhìn thấy Hạ A Bà quả nhiên dẫn theo một con vịt tê dại đứng ở cửa phòng, không biết cùng Đường lão gia tử nói gì
Gặp nàng đến, Hạ A Bà dẫn theo con vịt liền oạch một tiếng chạy tới: “Xú nha đầu ngươi đã đến, vừa vặn, ngươi rửa rau đi, bảo Nam Tiểu tử giúp ta giết con vịt!” Ninh Viện nhìn con vịt đó, có chút buồn bực: “Ở đâu ra con vịt vậy ạ
Ngài không phải chỉ nuôi hai con gà thôi sao.” Hạ A Bà lẽ thẳng khí hùng: “Nửa đêm hôm qua, lão nương đi nhà Vương Tam Di sờ, ai bảo cái người không biết xấu hổ đó ức hiếp ngươi
Ta đem con vịt của nàng nấu canh cho ngươi xuất khí!” Ninh Viện bị nước bọt sặc: “Khụ khụ khụ……” Ngài trộm gà bắt chó, có thể đừng dùng danh nghĩa của nàng sao
Rõ ràng là ngươi muốn ăn canh vịt già mà
Nàng có chút bất đắc dĩ: “Ta không phải đã đưa cho ngài cái bát sứ Ung Chính 150 đồng sao, thật sự muốn ăn vịt thì cùng người trong thôn mà mua đi.” Hiện tại đã quản lý không còn nghiêm như vậy, ngay cả lúc trước cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, cũng có thể tự mình vụng trộm mua gà vịt với người khác
Hạ A Bà tức giận trợn trắng mắt: “Đám người đó không chịu bán cho ta, ta có biện pháp nào.” Ninh Viện sững sờ: “……” Cũng phải, thân phận Hạ A Bà nhạy cảm đặc thù, khác với các nàng những thanh niên trí thức này, người trong thôn ít nhiều gì cũng kiêng kị
Hạ A Bà lơ đễnh cười hắc hắc: “Nghe nói ngươi dùng đế giày to mồm rút cái người nhiều chuyện tiện hề hề là Vương Tam Di?” Ninh Viện gật đầu, lão thái thái kiêu ngạo mà giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt, phi thường tốt, rất có phong phạm của ta
Được ta chân truyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng không uổng công ta dạy ngươi một trận!” Ninh Viện: “Ách…… Có đúng không ạ?” Ngài hẳn không phải là dạy ta cầm đế giày rút người, là đang dạy ta giám bảo nhìn đồ cổ đi
“Cái đó nhất định phải là công lao của ta!” Hạ A Bà hít hít nước mũi
Nàng quay đầu kéo cổ họng xông Vinh Chiêu Nam hô: “Tốt, ta muốn giết con vịt của Vương Tam Di đi – Nam Tiểu tử, Nam Tiểu tử, đi xem một chút nước sôi đốt tốt chưa, đốt tốt bưng tới!” Vinh Chiêu Nam đi tới, dựa theo Hạ A Bà phân phó, trực tiếp nhét giỏ rau vào ngực Ninh Viện, đi bưng nước sôi đã đun
Nước ẩm ướt bắn vào mặt Ninh Viện, nàng tức giận lườm hắn một cái, đây là công báo tư thù
Nàng chỉ có thể trước tiên buộc Tiểu Bạch ở cổng sân, sau đó ôm đồ ăn đi rửa
Hạ A Bà ngồi chồm hổm trên mặt đất, lưu loát dùng tay gắp ngược cổ con vịt tê dại lên, một con dao phay lau cổ con vịt lấy máu vào bát: “Hắc, tối nay ăn bún tiết vịt!” Vinh Chiêu Nam từ trong nhà bưng một nồi lớn nước sôi đến, đặt xuống đất: “Nước sôi rồi, cẩn thận một chút.” Hạ A Bà đem con vịt đã được lấy sạch máu, co quắp tê dại ném vào nồi nước sôi, dặn dò: “Ngươi cùng Tiểu Viện phụ trách thu dọn sạch sẽ và nhổ lông, ta đi giúp lão đầu tử kiếm cá!” Hạ A Bà đi vào nhà, trong viện lại chỉ còn lại Ninh Viện và Vinh Chiêu Nam hai người
Ninh Viện đem đồ ăn rửa sạch sẽ đặt vào ky hốt rác, quay đầu nhìn Vinh Chiêu Nam đang ở đó mổ bụng con vịt, chần chờ có nên đi qua hỗ trợ nhổ lông không
Hai ba ngày nay, nàng và Vinh Chiêu Nam đều đang chiến tranh lạnh, trong căn phòng nhỏ chuồng bò cũng không nói chuyện với nhau mấy
Vinh Chiêu Nam nhìn cũng không nhìn nàng một cái, vừa lưu loát thu dọn con vịt, vừa nói: “Không cần ngươi hỗ trợ.” Ninh Viện nhìn vẻ lạnh lùng của hắn, cắn răng: “Hiếm khi giúp ngươi chớ, ta xào rau đi!” Nói rồi, nàng hất mái tóc bím quay người liền ra sân nhỏ, hướng căn phòng nhỏ chuồng bò đi
Một đại nam nhân, tâm nhãn nhỏ như cây kim
Sau một giờ, trong phòng bay ra mùi thơm canh vịt già
Bàn trúc mới bày đầy cả bàn đồ ăn – cá sạo om tía tô, ốc ruộng xào măng chua cay, lươn xào dầu, bún tiết vịt thanh hương, thịt khô kho khoai sọ Lệ Phổ, tôm sông xào hẹ
Mùi thơm ngát trơn như bôi dầu tản mát trong không khí khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi
Ninh Viện rất hài lòng, lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, vớt ốc bắt tôm thêm câu cá, còn có chính mình hun thịt khô, ừm, thêm con vịt trộm được nữa, bữa này vượt qua trình độ kiếp trước
Ba mươi Tết, luôn luôn keo kiệt Hạ A Bà cũng thắp thêm mấy cây nến, còn thêm hai cái chậu than để sưởi ấm, tiện thể nướng khoai lang
Ngoài phòng gió bấc thổi ào ào làm lạnh xương cốt, trong phòng lại thức ăn thơm nức, ánh nến vàng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng
Cả nhà ngồi quây quần trước bàn cơm ăn cơm
Ninh Viện có chút lòng chua xót
Đây là lần đầu tiên nàng không về Ninh Nam ăn Tết
Nửa năm, trừ một phong thư kẹp mười lăm đồng tiền do đại ca phục dịch gửi đến, người trong nhà đối với nàng chẳng quan tâm
Dù là biết cha mẹ ruột mình là một người khác hoàn toàn, nhưng hơn hai mươi năm rồi, sao có thể không có chút tình cảm nào
Nàng làm sao lại không đau khổ
May mắn là có gia gia, Hạ A Bà…… Ừm, còn có Vinh Chiêu Nam
Đường Lão gia quý trọng sờ lấy chiếc áo vải bông dệt thủ công mới Ninh Viện mua cho ông, đôi mắt già hơi đỏ hoe: “Bao nhiêu năm rồi không ăn thức ăn như thế này, mặc được bộ quần áo tốt như vậy, nha đầu cảm ơn ngươi.” Ninh Viện thu dọn tâm trạng của mình, cong thật to mắt: “Đường Gia Gia, yên tâm, về sau ngày tốt lành còn dài mà.” Đường Gia Gia trước kia thế nhưng là mặc áo khoác bông, một chiếc bảy tám chục đồng, hiện tại nàng mua không nổi, về sau nhất định có thể
Vinh Chiêu Nam im lặng: “……” Lão gia tử đây là quên mấy năm nay hắn cho bọn họ lại đưa đồ ăn lại đốn củi sao, sao có thể bị vài món thức ăn của Ninh Viện mà lừa dối đến không công bằng như vậy
Viên đạn bọc đường của tiểu đặc vụ viên thật sự là tổn thương tính không lớn, vũ nhục tính cực mạnh
Lúc này, một cái chân vịt bỗng nhiên rơi vào chén hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vinh Chiêu Nam nhìn về phía Hạ A Bà đang ngồi bên cạnh
Lão thái thái bưng bát đang gặm đuôi cá, một mặt đau lòng: “Nhìn gì mà nhìn, lão đầu tử thương nha đầu, lão bà tử ta thiên về nam khinh nữ, liền thương con trai cả nhà ngươi, ngươi mau ăn đi!” Vinh Chiêu Nam nhìn cái chân vịt đó, trên đó có mấy cái dấu răng thưa thớt, rơi vào trầm tư
Thì ra trọng nam khinh nữ là đem cái chân vịt gặm không nổi – kín đáo đưa cho hắn
Sau một khắc, lại một cái chân vịt bỏ vào chén hắn
Ninh Viện cười nhạt hướng hắn cong cong mắt to: “A, cái này còn có cái thứ tốt, dựa theo Tam Tòng Tứ Đức, đồ tốt đều phải để lại cho trượng phu.” Hắn nhìn cái chân vịt này cũng có mấy vết cắn qua, nói rõ là răng nhỏ cắn không nổi
Vinh Chiêu Nam híp híp đôi mắt phượng, ha ha…… Cái con thỏ chân ngắn lông dài này khiêu khích có chút ý tứ
Hắn biết nghe lời phải cầm đũa kẹp lấy cái chân vịt Ninh Viện kiên quyết đưa qua, đặt cái chỗ có dấu răng của nàng đến bên môi mỏng, từ từ cắn xuống: “Ừm, hương vị vẫn được.” Ninh Viện trơ mắt nhìn hắn đem chỗ nàng nếm qua, cứ thế mà ăn hết
Giống như cái con vịt nuôi mấy năm, lại nấu thật lâu, thịt không hề cứng rắn hay dai tí nào
Thật – không biết xấu hổ
Nàng không giải thích được mà vành tai nóng bừng, cắn môi dưới, có chút luống cuống vội vàng cúi đầu đào cơm, không để người ta nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của mình
Ăn chân vịt, ăn tà ác như vậy, đây là khiêu khích, tuyệt đối khiêu khích!
Hạ A Bà không chú ý tới tiểu động tác của hắn, đang cố gắng ăn cơm
Ngược lại là Đường lão gia tử ánh mắt đảo một vòng trên thân hai thanh niên, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ
Hai đứa nhỏ này đang giận nhau đâu
Vinh Chiêu Nam đột nhiên ngẩng mắt, hướng phía lão gia tử hơi nhíu lông mày – sao vậy, đối tượng của ta nếm qua, ta ăn
Đối tượng của ngươi nếm qua, cũng cho ta ăn
Đường lão gia tử xụ mặt – phi, tiểu tử ngươi nghĩ hay lắm, đừng nghĩ chiếm tiện nghi vợ ta!
Hắn duỗi đũa trực tiếp kẹp cái chân vịt Hạ A Bà cho Vinh Chiêu Nam trong chén đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuộc đối thoại im lặng giữa những người đàn ông kết thúc
Hạ A Bà ngẩng mặt từ trong bát cơm lên, liền nhìn thấy Đường lão gia tử cặm cụi, cặm cụi cầm một miệng răng già đang gặm chân vịt
Nàng nhíu mày: “Lão đầu tử, ngươi sao lại thích ăn cái này?” Cái này nếu là mấy tháng trước không có cơm ăn, cái chân vịt này chính là mỹ vị món ngon, nhưng hôm nay nhiều thức ăn ngon như vậy mà
Vinh Chiêu Nam đâm vào chân vịt trong chén, dáng tươi cười ôn hòa: “Ha ha, A Bà còn biết thứ này vừa già vừa cứng không ngon miệng, không thể ăn lại hại răng lợi sao??” Hạ A Bà ngẩn người, a, nàng quên bên cạnh còn có thằng nhãi con bị nàng nhét cái chân vịt không dùng đến
Nàng ho khan một tiếng: “Đó là bà bà thương ngươi, rèn luyện răng lợi ngươi, người trẻ tuổi phải gian khổ mộc mạc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.