Hạ A Bà liếc thoáng qua cái chén của Vinh Chiêu Nam, rồi đảo trừng mắt nhìn hắn: "Huống chi, ngươi không phải vẫn ăn nước bọt của Tiểu Viện ngon lành sao
Sao lại làm ra vẻ buồn bã như vậy làm gì
Vinh Chiêu Nam nghe vậy, liền bị miếng thịt vịt sặc vào khí quản, ho sù sụ: "Khụ khụ khụ..
Chương 67: Nàng chính là cố ý khi dễ Vinh Đại Lão
Ninh Viện tuy mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn là tâm trạng cực tốt, gắp thức ăn ăn cơm
Ừm, trong lòng nàng thật hả dạ
Phải cần những người như Hạ A Bà, không cần để ý cũng phải ép cho được ba phần, vừa mở miệng đã khiến tứ phía kinh ngạc, chỉ có "tiểu thư khuê các" uy tín lâu năm mới khiến tên họ Vinh đó nếm mùi cay đắng
Ngoài cửa sổ gió bấc đìu hiu, trong nhà ấm áp hoà thuận
Bữa cơm tất niên cứ thế mà trôi qua, tiếng mắng tiếng cười không ngừng, hiếm khi náo nhiệt
Một con cá nướng tía tô, A Bà chỉ ăn đuôi cá, những phần khác đều không động tới
Ngày xưa ăn không nổi, giờ có rồi, vừa là mừng cho số phận sống sót sau tai nạn, vừa là ngóng trông năm sau cảnh vật càng ngày càng tốt, mỗi năm đều dư dả
Vinh Chiêu Nam ngồi bên bàn cơm, bóp nhẹ ly rượu nhỏ, nhìn Ninh Viện cùng Đường lão gia tử đùa giỡn gắp thức ăn, Hạ A Bà tự mình rót rượu nếp, lẩm bẩm hát điệu dân ca quê nhà
Đôi mắt hẹp dài u lãnh của hắn dường như cũng được nhuộm ấm áp bởi ánh nến mờ nhạt
Nhìn lại chuyện xưa, khói lửa nhân gian đều hóa thành rượu trong chén
Nguyên là ý cảnh như vậy
Ninh Viện không tự chủ được, khẽ liếc nhìn bóng người thanh lãnh cao gầy bên cạnh
Có một loại người, cho dù ngồi không nói tiếng nào, ngươi cũng không thể không chú ý đến sự tồn tại của hắn
Dưới ánh nến, thần sắc nơi đuôi lông mày khoé mắt của người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh, dung nhan như ngọc, khóe môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, trong tay mân mê chén rượu
Hắn không giống hãn tướng trong quân, cũng không giống thôn y u ám ngột ngạt, mà trái ngược hoàn toàn, hắn tựa như một công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, một người lưu học từ nước ngoài trở về, như trong phim truyền hình thời Dân Quốc vậy
Khí chất quanh thân không phải chỉ với miếng áo vải vá víu là có thể che lấp được
Tim nàng lỡ mất một nhịp đập
Người này, cái làm người ta không thích chính là— thật là đáng ghét
Có thể bề ngoài này quả thật rất dễ mê hoặc lòng người
Nàng đang thẩn thờ, bỗng nhiên đôi mắt hẹp dài như được phác họa tỉ mỉ của Vinh Chiêu Nam quét tới, đối diện ánh mắt của nàng
Ninh Viện nhìn lén bị bắt quả tang vừa vặn, bản năng quay mặt đi
Ngẫm lại, lại cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc, nàng lại quay lại mặt, quang minh chính đại trừng mắt liếc hắn một cái
Vinh Chiêu Nam mặt không đổi sắc, khẽ nhíu đuôi mắt: "Tìm đòn
Tiếng nói vừa dứt, sau gáy liền chịu một cái tát thô bạo của Hạ A Bà: "Đều gần mười giờ rồi, hai đứa oắt con các ngươi đêm nay chui vào ổ chăn mà cứ trừng mắt nhìn nhau, ăn cơm xong xuôi rồi thì mau giúp đỡ thu dọn bát đũa, chuẩn bị đốt pháo đi
Ninh Viện thì đồng thời chịu một cái tát lên trán, ôm trán mình rên rỉ: "Ôi
Lực tay của lão thái thái này sao có thể lớn đến vậy, đây là muốn đánh bay đầu óc của bọn hắn hay sao
Hai người chỉ có thể thành thật đứng lên làm việc
Đêm ba mươi không thể rửa chén, đổ rác
Cho nên Vinh Chiêu Nam cùng Ninh Viện giúp đỡ lão thái thái cùng nhau cầm chén đũa đều bỏ vào chậu rửa chén lớn, lau bàn là được
Ninh Viện thu dọn xong, bỗng nhiên kéo túi của mình
Sau đó, nàng từ trong túi nhỏ móc ra một đôi găng tay len đưa cho Hạ A Bà: "Quà Tết, A Bà luôn muốn tắm rửa một lúc, trời lạnh, tay bà bị nứt nẻ, thiếu một đôi găng tay
Hạ A Bà ngây người, nhìn đôi găng tay lông cừu màu xám ấm áp xinh đẹp trong tay: "Đây là con đan à
Ninh Viện gật đầu: "Đúng vậy ạ
Lần trước lúc bán bát ở trong huyện, con đã dùng tiền mua loại sợi lông cừu tốt nhất của Thượng Hải
Loại này phải tầm mười đồng một cân, nhưng màu sắc này lại bền và rất phong cách phương Tây
Vật tư thiếu thốn, đan len gần như là kỹ năng cơ bản của các cô gái ở thời đại này
Hạ A Bà đeo găng tay lên, phát hiện cổ tay găng tay còn được dệt hoa văn, mu bàn tay cũng có những họa tiết ẩn chìm nông sâu khác biệt, đúng là kiểu dáng phong cách châu Âu
Ninh Viện chớp chớp đôi mắt to: "Đây là quà cho Miss Hạ, chúc Miss Hạ vang danh châu Âu sống lâu trăm tuổi
Hạ A Bà nhìn Ninh Viện, ngũ vị tạp trần, ánh mắt phức tạp: "Con bé này, tâm cơ quả thật rất nhiều
Đã nhiều năm không có ai gọi bà như vậy -- Miss Hạ
Khiến bà nhớ đến những ngày mưa dầm ở Anh Quốc, cũng từng có những lúc nắng đẹp cưỡi ngựa phi nước đại
Cũng khó trách lão nhà mình cưng chiều và thích nàng
Hạ A Bà xụ mặt hừ một tiếng: "Đừng nói nhảm, không có Miss gì sất, ngươi muốn hại ta bị người ta đâm cột sống sao
Tất cả mọi người là đồng chí
Vừa nói như vậy, lão thái thái cũng rất trân trọng mà để đôi găng tay vào trong ngực, sau đó chắp tay sau lưng chui vào một góc, không biết làm gì
Đôi mắt to đen láy như nho của Ninh Viện cong cong, nàng lại móc ra một đôi tất len màu xám đặt vào tay Đường lão gia tử: "Cháu đan tất đầu gối, hy vọng Đường gia gia đỡ bị thấp khớp một chút
Đường gia gia trước kia luôn bị những kẻ xấu phạt quỳ gối máy bay, mấy năm nay trời đông giá rét đầu gối đều quỳ hỏng
Đường Lão nhìn đường may tinh tế tỉ mỉ của đôi tất đầu gối trong tay, ông nhịn không được mắt ướt: "Không ngờ lúc còn sống ta vẫn có thể nhận được quà của học trò, nhưng ta..
chúng ta đây cũng không có gì có thể cho ngươi
Đã nhiều năm như vậy, ông không nghĩ tới còn có thể sống được đàng hoàng ăn một bữa cơm tất niên, còn có thể nhận được lễ tạ ơn của học trò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ninh Viện ngồi xổm trước mặt Đường Lão, cười nói: "Gia gia là trí thức chân chính, người và A Bà đã cho cháu kiến thức, đó chính là món quà tốt nhất
Nói xong, nàng cuối cùng móc ra một chiếc khăn quàng cổ mềm mại hoa văn xám trắng đeo lên cổ mình: "Nhìn xem, chính cháu cũng đã tự đan cho mình một chiếc khăn quàng cổ
Nàng gần đây mấy ngày nay điên cuồng thức đêm đan len, khó khăn lắm mới kịp hoàn thành những món đồ này vào đêm ba mươi
Đường lão gia tử liếc nhìn Vinh Chiêu Nam, sau đó nhìn nhìn chiếc túi trống rỗng của Ninh Viện, ách..
Trong túi của tiểu nha đầu không có quà cho tên tiểu tử họ Nam sao
Ninh Viện chỉ giả vờ như không nhìn thấy Đường lão gia tử đang nháy mắt với mình, cười nhẹ nhàng hỏi: "Khăn quàng cổ của cháu, gia gia, A Bà là một bộ, sau này có thời gian, cháu sẽ đan thêm cho hai người
Vinh Chiêu Nam mắt lạnh nhìn ba người tổ tôn họ vui vẻ hòa thuận sờ lấy quà, cũng nhìn thấy trong túi vải của nàng không có vật nào khác
Nói cách khác, Ninh Viện đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, trừ hắn
Hắn mặt không đổi sắc "hừ" một tiếng, người phụ nữ này rõ ràng là cố ý, lúc trước hắn chỉ thấy qua nàng đan len
Cái loại hành động xa lánh hắn này, thật sự là ngây thơ
Cái khăn mặt, găng tay hắn một chút cũng không quan tâm, nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác không nhịn được trong lòng bốc hỏa
Cứ đụng đến con thỏ chân ngắn lông dài này, tâm trạng của hắn cũng rất dễ dàng bị nàng nhất cử nhất động ảnh hưởng
Hoàn toàn không giống với mình khi làm nhiệm vụ và ở trên chiến trường sát phạt quyết đoán lại bình tĩnh, đây không phải là một hiện tượng tốt
Vinh Chiêu Nam cau mày, bỗng nhiên đứng dậy, quay người đi ra ngoài: "Ta ra ngoài chuẩn bị pháo đốt
Chương 68: Vinh Đại Lão lại kinh nguyệt không đều
Vinh Chiêu Nam quay người liền đi ra cửa, tránh cho chính mình biến thành pháo đốt
Nhìn xem Vinh Chiêu Nam mặt nghiêm nghị bỏ đi, Đường lão gia tử có chút bất đắc dĩ nhìn Ninh Viện: "Con bé này đang cố ý chọc tức mẹ chồng nó sao
Hai đứa giận dỗi à
Ninh Viện mím môi dưới: "Không có, cũng không phải
Nàng không muốn để lão gia tử và lão thái thái lo lắng
Cho nên nàng và Vinh Chiêu Nam vẫn luôn khách sáo nói chuyện với nhau khi ăn cơm ở căn nhà tranh của lão gia tử
Đường lão gia tử thấy Ninh Viện không muốn nói chuyện, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng
Ông và lão thái bà hai người ăn muối còn nhiều hơn hai đứa nhỏ ăn cơm, sao lại không nhìn ra được chứ
Nhưng, xét đến bối cảnh của Vinh Chiêu Nam quả thật đặc biệt, nếu như hắn không nguyện ý đưa Ninh Viện về Kinh Thành, thì ly hôn là chuyện sớm muộn
Cho nên giữa hai người sớm xa lánh nhau, đối với Tiểu Viện kỳ thật chưa chắc không phải là chuyện tốt, cho nên ông và lão thái bà đều không can thiệp vào chuyện này
Ninh Viện nghiêm túc nắm chặt tay Đường Lão nói: "Đường gia gia, người đừng quan tâm những chuyện này, hiện tại thời gian cũng thanh tịnh, cảnh nhà chúng ta từng ngày sẽ tốt hơn, cháu sẽ nuôi hai người
Đường lão gia tử thở dài: "Hai lão già chúng ta sẽ chỉ là gánh nặng của con thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đã sớm không cha không mẹ, đứa con độc nhất đã đi nước ngoài mấy thập niên trước, bặt vô âm tín
Cho dù có một ngày sửa lại án xử sai, bọn họ một thân ốm đau, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày
Ninh Viện nhíu mày, kiên định nói: "Người nói nhảm gì vậy, người và A Bà là ân sư của cháu, có cháu một miếng ăn, sẽ không để hai người bị đói
Đường Lão hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt lướt qua căn nhà tranh của mình, căn nhà đã được tên tiểu tử họ Nam sửa mới trước Tết, mái tranh đã được thay mới, bức tường đổ một nửa cũng được xây lại, làm mới cửa sổ gỗ
Trong phòng tối thiểu sẽ không còn bị gió lớn trời mưa to tuyết lớn bên ngoài thổi vào, bên trong cũng không còn mưa nhỏ tuyết nhỏ nữa
Tiểu nha đầu dùng báo cũ cạo sạch những bức tường bị mốc đen, rồi quét lại bằng bột 666, diệt bọ chét
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại mời thợ mộc đóng một chiếc giường mới để ông và lão thái bà không cần ngủ tiếp trên đống cỏ tranh ẩm ướt nữa
Trong phòng đều là mùi sách mực in báo, mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên
Nàng thậm chí đi hái bó lớn hoa dại tu bổ xinh đẹp đặt ở trong bình ngói cũ, tràn ngập vẻ đẹp điền viên
Trong nghịch cảnh cũng có thể có tâm tính như vậy để sống tốt..
Ông cúi đầu nhìn Ninh Viện, đẩy đẩy kính mắt, vui mừng cười: "Ta tin tưởng Tiểu Viện của chúng ta là một cô nương có bản lĩnh thi đại học, có thể có tiền đồ lớn
Không cần phải mang theo họ của người đàn ông trước tên, không có Tiểu Nam, nàng cũng sẽ giống như một cây nhỏ vươn thẳng lên trời mà trưởng thành -- hướng về phía mặt trời mà sinh
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên Hạ lão thái thái vỗ xuống bờ vai của nàng
Ninh Viện vừa quay đầu, đã thấy trong tay mình được lấp một cái bát màu vàng
"Biết đây là cái gì không, triều nào
Hạ A Bà chống nạnh hỏi
Ninh Viện cầm chén lên dưới ánh nến xem xét kỹ càng, dựa vào những kiến thức mà Hạ A Bà đã dạy mình -- nhìn men, quan sát, nhìn chữ khắc dưới đáy
Đầu ngón tay nàng vuốt ve vân rồng chạm khắc tối màu trên bề mặt, còn có chữ Triện "Đại Thanh Càn Long Niên Chế" sáu chữ ba hàng dưới đáy
Nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Mặt trong men trắng, mặt ngoài men vàng toàn thân, dưới men khắc chìm vân rồng mây song long truy châu và vân núi sông biển nước -- đây là bát men vàng khắc chìm vân rồng lò quan triều Càn Long
Hạ A Bà nghe vậy, thỏa mãn gật đầu: "Có tiến bộ, đều là do lão bà tử ta dạy tốt
Ninh Viện lại đổ khuôn mặt nhỏ tròn, buông bát xuống: "Người lại đi nhà nào trộm gà bắt chó, tiện tay sờ người ta cho gà vịt ngỗng ăn đồ vật vậy!"