Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 114: Bóp nát hoa đào




Nếu biết Trâu chính ủy có ý đồ đến, Vương Diệu Diệu cũng liền lười biếng mang theo mặt nạ cùng với bà ta chu toàn
"Vậy Trâu chính ủy, ngài cảm thấy ta phải nên làm thế nào mới phù hợp
Không thấy được vẻ thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, tiểu cô nương đối diện cười với bà ta, một mặt rạng rỡ
Hoàn toàn không đón chiêu của bà ta, còn thản nhiên hỏi bà ta muốn xử lý thế nào
Trâu Thanh Mai đột nhiên cảm thấy cái con bé Vương Diệu Diệu này không dễ dọa như bà ta tưởng
Bà ta vốn cho rằng tiểu cô nương tuổi còn trẻ, mình chụp cho một cái mũ lên đầu, nó nhất định sẽ bối rối
Không ngờ lại thành tình huống hiện tại, bà ta trấn tĩnh lại, vẫn quyết định nói thêm vài câu nữa
"Ta biết ngươi lo lắng cho Cố doanh trưởng, đặc biệt chạy đường xa đến đây chăm sóc hắn cũng không dễ dàng gì
Cho nên, ngươi xem thế này được không
Ta đang xin tổ chức cấp trên tìm cho ngươi một căn phòng nhỏ trong khu nhà thuộc nội viện
Bình thường ngươi nấu cơm cho Cố doanh trưởng, còn ban đêm thì nghỉ ngơi ở chỗ đó, như vậy mọi người đều không có gì để nói đúng không
"Cảm ơn Trâu chính ủy đã cân nhắc chu toàn như vậy, nhưng phòng này có hai gian, lại nói Cố đại ca bị thương nặng, bên cạnh phải có người chăm sóc
Vương Diệu Diệu không kiêu ngạo không tự ti trả lời, còn nói Cố Minh Hạo đã nói với cô, việc Vương Diệu Diệu đến đây chăm sóc anh là đã được lãnh đạo cấp trên đồng ý
"Diệu Diệu, sao còn chưa vào
Cố Minh Hạo nghe thấy tiếng người trong phòng khách, nhưng giọng nói của họ khá nhỏ, anh không nghe rõ nội dung, trực tiếp lên tiếng gọi Vương Diệu Diệu vào nhà
"Đến đây, đến đây
Đáp lời Cố Minh Hạo một tiếng, cô nói với Trâu Thanh Mai: "Trâu chính ủy, sức khỏe Cố đại ca không tốt, tôi vào xem anh ấy trước, không tiễn ngài
Hôm nào anh ấy khỏe hơn, tôi lại đến nhà bái phỏng
Trâu Thanh Mai xem như đã nhận ra, tiểu nha đầu này khó chơi, đây là đuổi khéo bà ta
"Ta vào cùng ngươi đi
Đã đến đây rồi, cũng nên vào xem Cố doanh trưởng một chút
"Vâng, mời ngài vào
Ngoài miệng Vương Diệu Diệu nói vậy, trong lòng thầm nghĩ, "Đến thăm người bệnh
Đến thăm người bệnh mà không mang theo một sợi dây nào
Vừa vào cửa không trực tiếp vào phòng xem người bệnh, lôi kéo người ta không quen ở phòng khách lảm nhảm
Dù sao thì, Trâu chính ủy vẫn vào cửa, nhìn thấy tay và chân Cố Minh Hạo đều bó bột, tỏ vẻ trưởng bối quan tâm nói: "Cậu Cố này, cậu bị thương không nhẹ đấy, hôm trước Tiểu Vũ nhà ta còn nói đi bệnh viện thăm cậu, kết quả bố mẹ nó ở Kinh thị có chuyện, tạm thời gọi nó về
"Trâu chính ủy, làm phiền ngài phải đến đây, cũng không cần phiền đến đồng chí Trâu kia đến nữa, chúng tôi bình thường cũng không có liên lạc gì, cũng không quen
Cố Minh Hạo đáp lại không nặng không nhẹ, thường có chiến hữu trêu anh với Trâu Hiểu Vũ ở đoàn văn công, anh toàn là mặc kệ đám khỉ gió đó, thực ra anh chưa từng nói chuyện riêng với Trâu Hiểu Vũ
Có vài lần đoàn văn công biểu diễn xong, có cô gái chặn anh lại, nhưng anh thường hất mặt bỏ đi, cũng không biết có phải Trâu Hiểu Vũ mà bọn họ nói hay không
Còn cái bà Trâu chính ủy này, trước đó còn mượn cớ khác mời anh đến nhà ăn cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vì không có chuyện gì, anh từ chối không đi
Bà ta còn đi mách với Lý đoàn trưởng, anh bị Lý đoàn trưởng mắng cho một trận, bảo anh không biết đối nhân xử thế
Nhưng giờ bà ta cố tình nhắc đến Trâu Hiểu Vũ trước mặt Vương Diệu Diệu là có mục đích gì, Cố Minh Hạo không ngốc, nghĩ một chút liền hiểu, cho nên giọng điệu cũng không hề khách khí
Quả nhiên, sắc mặt Trâu chính ủy có chút không nhịn được, gượng gạo cười nói: "Cậu Cố khách khí quá, cậu với Tiểu Vũ tốt xấu cũng coi như chiến hữu
Cậu bị thương nặng thế này, nó đến thăm cũng là điều nên làm
"Không cần đâu, đối tượng của tôi ở đây chăm sóc tôi rồi, mọi thứ đều rất chu đáo
Tôi và đồng chí Trâu kia không quen, cô ấy tới đối tượng của tôi còn phải mất công tiếp đón, quá phiền phức
Vương Diệu Diệu ở bên cạnh đã nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt, cái tên Cố Minh Hạo này nói chuyện đúng là sắc bén, từng nhát dao đâm thẳng tim người
Thấy rõ hôm nay không thể nói chuyện được nữa, Trâu chính ủy đã hơi tức giận, lời nói cũng không dễ nghe như vậy
"Thực ra hôm nay tôi đến đây còn một việc khác, chính là muốn sắp xếp cho đồng chí Vương Diệu Diệu một chỗ ở mới
Hai người các ngươi còn chưa đăng ký kết hôn, ở cùng nhau không thích hợp lắm
Cố Minh Hạo vừa nghe thấy thế là khí dồn lên tận đỉnh đầu, anh cứ thắc mắc tại sao Vương Diệu Diệu lâu như vậy chưa vào
Hóa ra là lúc anh không có ở đây, có người bắt nạt cô người yêu nhỏ của anh
"Không cần Trâu chính ủy bận tâm, chuyện này tôi đã báo cáo với Lý đoàn trưởng rồi
Hiện tại tôi bị thương nặng không tiện đi lại, tôi và đồng chí Vương Diệu Diệu là mối quan hệ yêu đương được tổ chức phê duyệt
Nói trắng ra, bây giờ cô ấy là vị hôn thê của tôi, chờ cô ấy đủ mười tám tuổi thì chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nói thẳng ra tôi cũng không muốn nói nặng lời, ngài cũng là người làm mẹ, sao tư tưởng lại thế này..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngài hiểu ý tôi mà
Tôi bị thương nặng thế này, muốn đứng dậy cũng khó, chúng tôi ở cùng một mái nhà thì có thể làm gì chứ
"Còn nữa, tôi rất tôn trọng đối tượng của mình là đồng chí Vương Diệu Diệu, chúng tôi muốn trở thành bạn đời cách mạng
Trước khi kết hôn, tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy
Nếu như ngài có ý kiến gì, có thể đến chỗ Lý đoàn trưởng, hoặc đến chỗ Triệu sư trưởng mà kiện tôi
Cố Minh Hạo không chớp mắt nói một tràng, Vương Diệu Diệu đứng bên cạnh nghe trong lòng vô cùng thoải mái, người đàn ông này đang dùng cách của mình để che chở cho cô
Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra Cố Minh Hạo có tài ăn nói như vậy, trước kia hai người ở bên nhau, bình thường đều là Vương Diệu Diệu nói anh nghe
Trâu Thanh Mai giận đến đỏ bừng mặt, mấy lần định ngắt lời Cố Minh Hạo, đều không được
"Ngươi, ngươi thật sự là không biết điều
Ngươi tưởng cái con bé thanh niên trí thức kia tốt lành gì à
Chẳng phải là nó nhắm vào gia thế nhà các ngươi sao
Ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi không lĩnh tình thì thôi, ngươi tưởng ta rảnh hơi lo chuyện của ngươi chắc
"Lời này của ngài sai rồi, Cố Minh Hạo này của tôi ngoài cái thân người này ra, không có bất kỳ gia thế hay địa vị nào đáng để đồng chí Vương Diệu Diệu leo lên
Ngược lại, cô ấy là thanh niên trí thức hưởng ứng chính sách xuống nông thôn xây dựng nông thôn, là một việc vô cùng vẻ vang, trong mắt tôi cô ấy là người tốt nhất
Còn con gái nhà khác, dù là lá ngọc cành vàng cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không với tới nổi
"Diệu Diệu, tôi không tiện, em giúp tôi tiễn Trâu chính ủy
Đây là triệt để ra lệnh đuổi khách
Trâu Thanh Mai tức giận đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Thật là không thể nói lý, rồi có lúc ngươi sẽ hối hận thôi
Vương Diệu Diệu đóng cửa lại, trở vào trong phòng
Cùng Cố Minh Hạo liếc mắt nhìn nhau, Vương Diệu Diệu nhịn không được bật cười thành tiếng
"Diệu Diệu, em nghe anh nói này
Anh với cái cô Trâu Hiểu Vũ đó chưa từng nói chuyện riêng, cô ấy chỉ là đồng chí ở đoàn văn công, đến bên mình biểu diễn mấy lần thôi
Cố Minh Hạo căng thẳng nhìn Vương Diệu Diệu, sợ cô hiểu lầm
"Thật không
Vậy đồng chí Trâu Hiểu Vũ ở đoàn văn công dáng dấp có đẹp không
"Không biết
Cố Minh Hạo một bộ nghiêm túc trả lời
"Hửm
Sao lại không biết
"Đúng đó, anh cũng không nhìn kỹ cô ấy, các cô gái trong đoàn văn công đều trang điểm, nhìn đều một kiểu, ai biết mặt mũi thật của cô ấy đẹp hay không
Mà lại, trong lòng anh em là người đẹp nhất
Một câu, khiến mặt Vương Diệu Diệu đỏ bừng
Cô xem như đã nhận ra, Cố Minh Hạo luôn có thể nói những lời khiến người ta tim đập chân run như thế một cách vô cùng nghiêm túc và trang trọng
Cố Minh Hạo thấy mặt cô đỏ ửng, rất đáng yêu, lại bồi thêm một câu
"Những lời anh nói đều là thật lòng, anh từ trước đến nay chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn em
Thôi xong, Vương Diệu Diệu cảm thấy mặt mình như bốc cháy
"Cộc cộc cộc
Ngoài cửa lại có người gõ cửa, xem như tạm thời giải cứu Vương Diệu Diệu khỏi vẻ thẹn thùng, cô vội vàng chạy ra mở cửa
Người đến lần này là Vương Diên Đào, đến nhà đoàn trưởng lấy đồ
Trong tay là túi lớn, bên trong có mấy túi nhỏ đựng bột ngô, bột mì trắng, gạo
Một cái bình đựng dầu nhựa còn non nửa bình, nhìn khoảng chừng một cân
"Cảm ơn đồng chí Vương, vừa hay mai là thứ năm, có thể đi chợ mua đồ
Nếu mua được thịt hoặc cá, nhất định mời anh với đồng chí Chu đến đây ăn cơm, cảm ơn hai anh thời gian qua đã chăm sóc Cố đại ca
"Vậy thì tốt quá, tôi với Chu Tử Nghĩa đều đang đợi cô nấu đồ ăn ngon đấy
Vương Diên Đào vừa nghe có đồ ăn hai mắt liền sáng rỡ, cười tươi rói
"Ừm, được, yên tâm, nhất định sẽ nấu món ngon cho mọi người
"Được, vậy tôi về trước đây, hai người cũng thu dọn, nghỉ ngơi chút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.