Vương Diệu Diệu có thể cảm nhận rõ ràng Kiều Nam Phong đối với nàng mang hận ý, không cần nghĩ, Bạch Tương Tương hẳn là chỉ có hơn chứ không kém
Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, hai người đối với nàng đầy cõi lòng hận ý hiện tại đều ở Ninh Huyện, đối với nàng mà nói thực sự không phải là một chuyện tốt
Nàng ở Ninh Huyện còn có rất nhiều ràng buộc, có Chu gia gia cùng Cảnh Thành, còn có Quản gia gia gia cùng Sính Đình
Nếu như bị bọn họ biết được những bí ẩn này, nàng không dám tưởng tượng, người phụ nữ độc ác như Bạch Tương Tương sẽ làm ra chuyện gì
Nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để nam nữ chủ trong sách rời xa cuộc sống của nàng, hiện tại chỉ có thể từ trên người Chu Hồng Bân cùng Kiều Nam Phong ra tay
Bên này Vương Diệu Diệu đang mải mê suy nghĩ làm sao vạch trần âm mưu của bọn họ thì bên kia Kiều Nam Phong lúc này cũng đứng ngồi không yên, hắn luôn cảm thấy Vương Diệu Diệu hình như biết điều gì đó
Do dự một hồi, hắn cảm thấy không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, nhất định phải chủ động xuất kích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói làm là làm, lập tức đi tìm đại đội trưởng mở thư giới thiệu, nói có chuyện gấp muốn đi một chuyến Ninh Huyện, hắn bình thường ở thôn biểu hiện cũng không tệ lắm, xin phép nghỉ hợp tình hợp lý đại đội trưởng tự nhiên sẽ không từ chối
Trời đã xế chiều, muốn đi Ninh Huyện, không thể đi bộ được, trong thôn chỉ có hai chiếc xe đạp, một chiếc là của Vương Diệu Diệu, chiếc còn lại là của lão bí thư chi bộ
Vương Diệu Diệu khẳng định không thể mượn, vậy chỉ có thể đi mượn lão bí thư chi bộ
Lúc này Vương Diệu Diệu cũng đang nghĩ tới người duy nhất nàng có thể tìm kiếm trợ giúp, chỉ có lão bí thư, nàng quyết định thẳng thắn tìm lão bí thư chi bộ nói chuyện, vừa đi tới cửa đã nghe thấy Kiều Nam Phong hỏi mượn xe đạp của lão bí thư chi bộ
Kiều Nam Phong nói có chuyện gấp, nhưng hắn có thể có chuyện gì gấp đâu
Chẳng qua là buổi trưa mình đâm chọt khiến chân hắn đau, hắn sợ, muốn đi tìm Bạch Tương Tương thương lượng đối sách
Nếu thật là như vậy, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức
Lặng lẽ trốn ở góc tường nhìn Kiều Nam Phong đạp xe đi rồi mới ra ngoài, hiện tại nàng không có thời gian dây dưa nữa, nhất định phải nhanh chóng nắm bắt được sơ hở của bọn họ
Không nghĩ nhiều nữa, nàng chạy vội vào ruộng tìm Trịnh Khải, đưa cho hắn một tờ thư giới thiệu trống, bảo sẽ xin phép nghỉ cho hắn
Để hắn bây giờ lập tức đi về hướng Ninh Huyện, bám sát theo Kiều Nam Phong, xem hắn rốt cuộc đi đâu, gặp ai
Trịnh Khải nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng, cũng không hỏi gì, trực tiếp đạp xe nhanh chóng đuổi theo hướng Ninh Huyện
Lần nữa đi vào nhà lão bí thư chi bộ, Vương Diệu Diệu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói mình đã nhìn thấy Bạch Tương Tương ở Ninh Huyện
Nàng ở một căn nhà nhỏ phía tây huyện thành, còn thấy Chu Hồng Bân cũng vào căn nhà đó
Lão bí thư chi bộ nghe xong giật nảy cả mình, con trai của ông bình thường vốn là người ít nói, lần trước trở về nhà đã nói là trên đường đi cứu được một nữ thanh niên trí thức
Vì Chu Hồng Bân là người trung thực, chưa từng nói dối bao giờ, nên lão bí thư chi bộ lúc đó cũng không nghĩ nhiều
Hiện tại xem xét liên kết sự việc lại thì hóa ra đúng là cứu được một nữ thanh niên trí thức, nhưng không phải người khác cứu, mà là do chính hắn cứu, mà cô thanh niên trí thức đó lại chính là Bạch Tương Tương
"Đồ hỗn trướng
Thật là đồ hỗn trướng
Sao nó lại có thể hồ đồ như vậy, cứu được con gái người ta, sao lại tự tiện quyết định cho người ta ở lại Ninh Huyện, chuyện này là sao
Lão bí thư chi bộ tức giận đến mức tay run rẩy, tẩu thuốc cũng muốn cầm không nổi
"Lão bí thư chi bộ, bác đừng tức giận, con đã nhờ Trịnh Khải đi theo Kiều Nam Phong rồi, hiện tại việc cấp bách trước mắt là gọi Chu đồng chí về, mau làm rõ chuyện này
"Đúng, đúng, xem ta hoảng hốt, ta sẽ cho người đi tìm tên nghiệt chướng kia về, chờ nó về xem ta có lột da nó ra không
Lão bí thư chi bộ hiện tại thực sự tức điên rồi, nếu bây giờ Chu Hồng Bân ở đây, phỏng chừng thật sự sẽ bị lão cho một trận
Vương Diệu Diệu đã cố gắng hết sức rồi, còn lại đành xem ý trời sắp đặt thế nào
Trở lại phòng mình, phát hiện phòng vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, xem ra là dì Mã thường xuyên qua giúp mình quét dọn, nàng thu dọn qua loa rồi liền bắt tay vào làm cơm tối
Nấu một nồi canh gà, múc ra một cái bát lớn để một bên, chuẩn bị lát nữa cho Cảnh Thành mang qua
Lại xào một đĩa rau, làm một cái bánh trứng gà
Ăn xong cơm tối, Vương Diệu Diệu bưng canh gà đi thăm Chu gia gia và Cảnh Thành, Chu gia gia hiện giờ sắc mặt trông rất tốt, Cảnh Thành cũng lớn hơn một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu nói rõ chi tiết cho họ nghe sự việc của Cố Minh Hạo, tất nhiên cũng đã nói đến việc Triệu Đông Lan đi khắp nơi tìm Cố Minh Hạo
"Chu gia gia, người đừng nóng giận, lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, con sợ người lo lắng nên đã giấu chuyện đại ca Cố bị thương
Lúc trước không nói cho lão nhân gia, Vương Diệu Diệu vẫn cảm thấy có chút áy náy
"Không sao, chuyện này con xử lý rất tốt
Cho dù con có nói với ta, ta cũng lực bất tòng tâm, vẫn phải do chính con đi chăm sóc
Vương Diệu Diệu nhìn lão gia tử có chút thất vọng, trong lòng rất khó chịu
"Chu gia gia, người đừng nói thế, năng lực của người lớn lắm đó, người đi qua cầu còn nhiều hơn cả đường bọn con đi, sau này bọn con vẫn phải nhờ người chỉ bảo thì mới có thể ngày càng tốt hơn, có đúng không a, Cảnh Thành
"Đúng vậy, gia gia, tỷ Diệu Diệu nói rất đúng
Bản lĩnh của gia gia lớn lắm đó
Trong mắt Chu Cảnh Thành, gia gia của cậu mãi mãi vẫn là người có thể đứng trên bục giảng nói năng hùng hồn, tài hoa ngút trời
"Ha ha ha, đúng là hai đứa nhóc con dẻo miệng, cả ngày chỉ biết dỗ dành ta
Chu lão gia tử bị một người xướng người họa của hai đứa làm cho vui vẻ
Lần trước ông cho bọn chúng lương thực vẫn còn hơn một nửa, bây giờ cảm thấy cuộc sống không còn khắt khe như những năm trước nữa, cuộc sống của chúng cũng tương đối dễ chịu hơn chút rồi
Mặc kệ Chu gia gia từ chối thế nào, Vương Diệu Diệu vẫn kiên quyết để lại chút lương thực cho họ
Sau đó bảo với Cảnh Thành dưới giường của cô cũng có để một ít lương thực, nếu như không đủ thì có thể trực tiếp đi lấy
Về đến nhà vệ sinh cá nhân xong xuôi, liền bắt mình lên giường nghỉ ngơi, nàng có dự cảm, ngày mai sẽ là một ngày gà bay chó chạy
Ngày thứ hai, Vương Diệu Diệu không có chuyện gì lớn, liền bắt đầu vào không gian làm một lượng lớn đồ ăn, làm xong liền để trong không gian, lúc nào cần thì lấy ra ăn, dù sao bây giờ Cố Minh Hạo cũng biết bí mật không gian, nên coi như mình có lấy ra thứ gì cũng sẽ không khiến hắn giật mình
Gần đến trưa, nàng nghe thấy có người ở bên ngoài gõ cửa, người đến gọi nàng lại là đại đội trưởng
Hai người không nói nhiều, trực tiếp đi tới nhà lão bí thư chi bộ
Vào nhà chỉ thấy lão bí thư chi bộ và Chu Hồng Bân, Kiều Nam Phong và Trịnh Khải vẫn chưa về
Chu Hồng Bân ngẩng đầu nhìn thấy Vương Diệu Diệu, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc sau đó lại cúi đầu
"Con cái thứ hỗn trướng
Còn không mau nói rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây
Con đã cứu Bạch Tương Tương như thế nào, rồi tại sao lại để nó ở Ninh Huyện
Các con, các con hiện tại, con có phải đã ở chung với nó không
Lão bí thư chi bộ tức giận đến mức dần dần nói năng lộn xộn
"Cô nhìn thấy con cùng Bạch Tương Tương rồi sao
Chu Hồng Bân không trả lời cha mình, mà hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Diệu Diệu
Vương Diệu Diệu bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút hoảng hốt, trấn định lại trả lời: "Đúng vậy, ngày đó con đi dạo ở Ninh Huyện, nhìn thấy Bạch Tương Tương ôm một cái giỏ đi vào một căn nhà
Con còn tưởng là mình nhìn nhầm, nên ở đó chờ một hồi, con thấy Chu đồng chí anh cũng đi vào căn nhà đó
Nghe thấy nàng gọi mình là Chu đồng chí, Chu Hồng Bân vẫn ngây ra một lúc, ngay sau đó anh cười khổ, cô bé đây là muốn giữ khoảng cách với anh rồi, sau này chắc không còn nghe được cô gọi mình một tiếng anh Chu nữa
"Giữa tôi và cô ấy không có gì, chỉ là lúc tôi đi Hoài Thị xe bị hỏng, ở lại bên đó hai ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi ở nhờ nhà một người đồng hương vài ngày, tình cờ là trước khi tôi trở về cô ấy đã ngất xỉu ở cổng nhà người đồng hương đó
"Tôi vừa hay biết cô ấy, cũng không thể thấy chết mà không cứu được chứ
Sau khi tỉnh dậy cô ấy nói mình ở nông trường gần đó, luôn bị người ta bắt nạt, cô ấy trốn chạy nhiều lần mới vất vả thoát được ra
Tôi liền thay cô ấy đi đến nông trường tìm người phụ trách, người ta liền cấp cho cô ấy một cái giấy chứng nhận bệnh tật
Ban đầu tôi muốn đưa cô ấy về Kinh Thị, nhưng cô ấy nói không có mặt mũi nào về như thế, sẽ bị người khác đâm cột sống
Không còn cách nào tôi đành phải mang cô ấy về Ninh Huyện rồi thu xếp cho cô ấy ở lại
"Đồ hỗn trướng
Thế con cũng không thể để người ta ở tạm bợ bên ngoài được chứ
Người ta dù sao cũng là con gái
Lão bí thư chi bộ giận dữ nện mạnh tẩu hút thuốc vào Chu Hồng Bân, Chu Hồng Bân cũng không tránh, thật sự bị đánh trúng, tẩu thuốc đập vào vai anh nẩy lại xuống đất
Anh nhặt tẩu lên lau chùi rồi đưa cho lão bí thư chi bộ, lão không thèm để ý đến anh, anh cũng không tức giận, cẩn thận để tẩu lên bàn
"Con không có ở cùng với cô ấy, căn nhà đó chỉ có một mình cô ấy ở
Lần trước cô nhìn thấy có lẽ là lúc con đi đưa lương thực cho cô ấy
Hai ngày nữa khi cô ấy khỏe lại, con sẽ đưa cô ấy đi làm ở chỗ thanh niên trí thức
Chu Hồng Bân vẫn tiếp tục kể với Vương Diệu Diệu...