Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 163: Phong thị chi hành




Đã là mười chín tháng chạp, trong nhà có Sính Đình cùng Quản gia gia gia thu xếp, cũng không cần nàng tốn quá nhiều tâm tư
Những năm qua đi tính toán thời gian đại khái cũng đều vào ngày 25 tháng 12 đổ lại, lần trước đã tính toán không sai biệt lắm, lần này hẳn là không mất bao nhiêu công phu
Còn có bảy tám ngày thời gian, Phục Hổ sơn bên trên đầy tuyết đọng, cũng không tiện đi lên, nàng tính toán một chút có thể đi lội xa nhà
Đi đâu thì tốt đây
Lâm thị nàng không muốn đi, cách Ninh Huyện quá gần, nhỡ có chuyện gì thì nguy hiểm quá lớn
Kiểm kê xung quanh các thành phố, quãng đường xe trong vòng năm tiếng mà lại tương đối náo nhiệt, cũng chỉ có Phong thị
Phong thị, tên gọi tắt "Biện", cổ xưng Biện Châu, Biện Lương, Biện Kinh, từ xưa đến nay đều là một trong những thành phố trung tâm của khu vực Trung Nguyên
Nói đi là đi, mang đủ thư giới thiệu, trong không gian trang điểm xong cho mình, mặc vào một bộ quần áo không nổi bật, trực tiếp mua vé xe từ Lâm thị đổi xe đi Phong thị
Đến Phong thị thì đã là năm giờ rưỡi chiều, mùa đông trời tối sớm, hiện tại trời đã gần tối, Vương Diệu Diệu cần nhanh chóng tìm đến nhà khách trước đã
"Chị ơi, chị vừa đến Phong thị à
Là tìm người thân hay là đến làm việc
Vừa xuống xe, liền bị một thanh niên tầm hai mươi tuổi trông rất lanh lợi chặn lại, Vương Diệu Diệu không hiểu hắn muốn nói gì, trầm giọng hỏi: "Sao vậy
Có chuyện gì không
"À, không có gì, em chỉ là thấy chị mới từ trên xe đi xuống, muốn hỏi xem chị có cần giúp gì không
Nếu là lần đầu đến Phong thị, muốn đi đâu em có thể dẫn đường cho chị
Hắn vừa nói nhỏ, vừa dáo dác nhìn xung quanh, như thể sợ người khác nghe thấy hắn đang nói gì vậy
"Cậu là nhân viên nhà ga à
Vương Diệu Diệu vẫn không rõ ý định của hắn là gì
"À, không phải không phải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em đây, là người Phong thị, ở cái đất này không ai quen thuộc hơn em
Em chuyên dẫn đường cho những người ở nơi khác đến như chị đấy, chị xem cho em chút tiền công là được
Vương Diệu Diệu coi như đã hiểu, thì ra hắn kiếm tiền kiểu đó, hắn cũng chọn người làm mục tiêu
Cứ chọn những người trông như lần đầu đến Phong thị, vừa xuống xe đã hết nhìn đông lại nhìn tây tìm đường, mười người kiểu gì cũng có thể kiếm được mấy người
"À, không cần
Tôi chỉ tìm nhà khách gần đây thôi
Ngày mai đi nhà người quen, không làm phiền cậu đâu
Đi ra ngoài, Vương Diệu Diệu rất cảnh giác, một người lạ nàng cũng không dám tùy tiện đi theo người khác khắp nơi
"Ấy, chị ơi
Chị đừng sợ, em không phải người xấu
Em cũng không hỏi chị lấy bao nhiêu tiền, đi gần năm hào, đi xa một đồng
Thanh niên kiên nhẫn chào hàng
Vương Diệu Diệu đã nhìn ra, nếu như để ở đời sau, đây tuyệt đối là một tay bán hàng cừ khôi, nhưng giá hắn đưa ra thực sự không thấp
"Cậu đi đâu cũng được à
"Đúng đúng đúng, chỉ cần ở Phong thị, trừ cái nhà tù em không vào được, chỗ khác em đều có cách
Thanh niên thấy nàng trả lời, lập tức lên tinh thần
"Vậy được
Nhà khách gần đây nhất cách đây bao xa
Cái này cậu biết chứ
"Biết, biết
Gần đây nhất là chiêu đãi sở số ba của Phong thị, đi bộ qua 20 phút
Cần dẫn đường không ạ
"Chỉ có 20 phút đường, cái miệng ở dưới mũi, tự tôi hỏi được
Để cậu dẫn đường, cậu lại còn đòi 5 hào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giá này của cậu hơi bị cao đấy, mai khéo chẳng có ai thuê cậu dẫn đường mất
Vương Diệu Diệu không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là nàng là kẻ ngu
"Thế này đi, chị ơi
Trời cũng không còn sớm, em dẫn chị đến, em quen người nhà khách, có thể nhờ họ sắp xếp cho chị phòng tốt, tiền dẫn đường cũng không cần 5 hào, chị xem cho chút tiền vất vả, 1-2 hào cũng được
Trời này lạnh quá, chị tranh thủ tìm chỗ nghỉ ngơi đi
Nghe hắn nói vậy, nhìn hắn thực sự cũng cóng đến xuýt xoa
Mà Vương Diệu Diệu lúc đầu tìm người hỏi đường cũng mất thời gian
"Vậy được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu cũng nói vậy rồi, dẫn đường đi trước đi
Tôi cảnh cáo trước, đừng có giở trò gì đấy
"Đâu có thể chứ
Đảm bảo đưa chị đến nơi an toàn
Quả nhiên đến lúc làm ăn, cách xưng hô đã chuyển từ ngươi thành ngài, Vương Diệu Diệu thấy hơi buồn cười lắc đầu
Hai người cứ thế một trước một sau đi, ước chừng hơn mười phút, đã thấy biển số nhà chiêu đãi sở số ba của Phong thị
"Đến rồi, chị ơi
Em đưa chị vào, em quen người ở đây, nhất định nhờ anh ấy sắp xếp cho chị phòng tốt
Vương Diệu Diệu thò tay vào túi lấy ra một hào, đưa cho hắn, hắn ngược lại cũng không khách sáo, cười hề hề nhận lấy
Cầm tiền cũng không vội đi, vẫn rất ân cần dẫn nàng vào cửa nhà khách, Vương Diệu Diệu đưa thư giới thiệu cho nhân viên công tác, thanh niên kia ở bên cạnh không ngừng nói chuyện với nhân viên công tác
"Tôn tỷ, chị này mới đến Phong thị, chị xem cho phòng nào tốt chút
Tôn tỷ, chị là người nhiệt tình nhất, cho người ta nơi khác đến cảm nhận chút đi
Người được gọi là Tôn tỷ, cười vỗ hắn một cái, "Cậu thì chỉ giỏi mồm miệng, cậu không nói thì theo quy định chị cũng sắp xếp phòng phù hợp thôi
"Phải phải
Có câu này của chị là được rồi
Chị ơi, em dẫn đường cho chị đến đây rồi, vậy em đi trước nhé
Sáng nào em cũng đi quanh đây một vòng, nếu chị còn cần gì thì cứ tìm em
Đảm bảo đều lo cho chị ổn thỏa
Hắn cười hề hề kính Tôn tỷ một cái lễ chẳng ra sao, một bên lại chào Vương Diệu Diệu, tiếp tục mời chào, dù trông ba hoa chích chòe, lêu lổng nhưng không khiến người ghét bỏ
"Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu
"Ngài khách sáo quá, sau này có gì ngài cứ việc gọi
Tôn tỷ dẫn nàng lên lầu hai, vừa đi vừa nói với nàng: "Thằng nhóc này chỉ được cái nhiều chuyện, người thì tốt nhưng mà cũng đáng thương
Vương Diệu Diệu nghe xong thì thấy tò mò, thuận miệng hỏi một câu: "Sao lại đáng thương
Trông nó cứ cười hề hề, vui vẻ vậy mà
Tôn tỷ lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói với Vương Diệu Diệu: "Thằng nhóc này tên là Sắt Cái Chốt, từ nhỏ cha đã không có, mẹ nó lúc nó bốn tuổi đã bỏ theo người khác
Trong nhà chỉ có một bà nội, năm nay đã bảy mươi rồi, người lại không khỏe, cứ như cái ấm sắc thuốc ấy
Toàn dựa vào thằng nhóc, cả ngày ở ngoài bươn chải kiếm ít tiền nuôi hai bà cháu
Nhưng mà nó không có tâm địa xấu, nhiều bọn côn đồ muốn kéo nó vào bọn, nó đều không đi, nói sợ nó xảy ra chuyện thì bà nội nó sống không nổi
"Bình thường nó hay quanh quẩn ở đây, ai có việc cần giúp thì nó làm, người ta sẽ cho nó chút tiền lẻ hoặc phiếu, nó cũng không bao giờ đòi nhiều tiền
Như bọn tôi người ở đây, thỉnh thoảng gặp thì cho nó miếng ăn
Vương Diệu Diệu nghe vậy, trong lòng đại khái có phán đoán, mai lại quan sát thêm, nếu như lời Tôn tỷ nói là thật, vậy thì có thể để hắn làm chút việc giúp mình ở Phong thị
Tôn tỷ giao chìa khóa cho Vương Diệu Diệu rồi xuống lầu, Vương Diệu Diệu vào nhà nhìn qua, phòng ốc cũng coi như sạch sẽ gọn gàng
Khóa cửa lại, nhanh chóng vào không gian tắm rửa, nàng phải ngủ sớm, sáng sớm mai còn muốn ra ngoài đi dạo
Phong thị này vốn là cố đô tám phương, bên trên chịu ảnh hưởng Hán Đường, phía dưới ảnh hưởng Minh Thanh, càng có nền "Văn hóa Tống" sâu rộng
Ngay cả bức họa nổi tiếng «Thanh Minh Thượng Hà Đồ» cũng miêu tả cảnh vật hai bên bờ sông của Phong thị
Đã đến một chuyến, đương nhiên phải tìm kiếm cho kỹ, cá lớn không vớt được thì con tép cũng phải mang về chút
Sáng sớm hôm sau, trang điểm xong trong không gian, nàng liền ra quán cơm quốc doanh gần đó ăn một bát súp cay nổi tiếng ở đây cùng bánh nướng, vị cay của hạt tiêu khiến chóp mũi Vương Diệu Diệu có chút đổ mồ hôi, giữa mùa đông mà ăn một bát vào thì từ dạ dày đến từng lỗ chân lông trên người đều thoải mái
Quả nhiên trên đường cái lại thấy Sắt Cái Chốt, thấy hắn vào trước cửa nhà khách, ở trong đợi một hồi, lại đến quán đồ nướng sát vách, cuối cùng đến quán cơm Vương Diệu Diệu đang dùng bữa
"Lưu sư phụ, hôm nay có gì cần em giúp không
Còn chưa đến cửa, tiếng đã vang vào
"Ấy, Sắt Cái Chốt đến rồi
Hôm nay đúng là có việc, cậu đi qua xã Vương Trang nói với họ một tiếng, hôm nay không cần đưa bắp cải trắng đến đây nữa, đủ rồi, để họ đưa 20 cân rau chân vịt tới
Tháng Tịch ở miền Bắc giữa tháng có thể ăn được cũng không nhiều loại rau, chỉ có rau chân vịt, rau hẹ, bắp cải trắng cùng củ cải trắng mà thôi
"Được ạ, Lưu sư phụ, sư phụ cứ yên tâm
Nhất định em lo xong cho
Vừa quay đầu lại thì thấy Vương Diệu Diệu đang ăn điểm tâm, liền nhiệt tình chào hỏi: "Chị ơi, chị cũng ở đây ăn điểm tâm à
Em nói thật với chị, bánh nướng ở quán này nhất, cả Phong thị không đâu tìm được
Vương Diệu Diệu vẫy vẫy tay với hắn, hắn líu ríu đi theo tới, Vương Diệu Diệu ghé vào tai hắn nói mấy câu
Mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc, ngay sau đó lại dùng thần thức xác nhận với Vương Diệu Diệu một lần nữa, đến khi thấy Vương Diệu Diệu gật đầu, hắn không nói hai lời mà cũng thận trọng khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.