Gà vừa gáy, Vương Diệu Diệu liền rời giường, vào không gian ăn một cái bánh bao thịt, một quả trứng luộc, một chén sữa bò
Cầm phần điểm tâm là củ khoai lang của thanh niên trí thức, chào hỏi Trịnh Khải và mấy người bọn họ rồi xuất phát
Hôm qua đã nói với bọn họ là nàng tìm đại đội trưởng xin thư giới thiệu đi Ninh Huyện, muốn ở bên đó một ngày, để bọn họ hai ngày này tự nấu cơm ăn
Trương Chí Bình, Trịnh Khải dúi cho nàng gần hai cân con tin và năm đồng tiền, bảo nàng hôm nay vào trong huyện xem thử, nếu có thịt thì mua một ít về
Gió lạnh thổi buốt, run rẩy đợi ở cửa thôn chừng mười phút, tay chân đều muốn đông cứng, mới thấy ông Lý đánh xe bò tới
Trên xe đã có bốn năm người ngồi, Vương Diệu Diệu chen lên xe bò ngồi ở cuối xe
Khoảng hơn bốn mươi phút, xe bò vừa xóc nảy vừa chuyện trò cuối cùng cũng tới trấn
Không dám chậm trễ, tìm chỗ kín đáo vào không gian thay quần áo, gạo, bột mì mỗi loại bỏ vào gùi mười cân
Một đường chạy nhanh đến xưởng may gia thuộc viện, gõ cửa nhà Chu đại nương, bên trong vọng ra tiếng Chu đại nương
"Ai đấy
Mở cửa thấy Vương Diệu Diệu đã hóa trang, Chu đại nương mừng rỡ, kéo Vương Diệu Diệu vào nhà
"Không phải nói khoảng mười ngày mới tới sao
Sao lâu vậy
Ta còn tưởng ngươi không tới nữa chứ
Chu đại nương vừa mừng vừa có chút trách móc nói
"Không có cách nào mà, gần đây không có lấy được gạo và bột mì nên không đến được
Cho nên mới không tới
Vương Diệu Diệu vẻ mặt vô tội nhìn Chu đại nương nói
"Ôi, thôi được rồi, hôm nay mang theo bao nhiêu lương thực vậy
Dù sao bây giờ lương thực quý, Chu đại nương nghe nàng nói vậy cũng không tiện nói thêm gì
"Không có nhiều, gạo với bột mì mỗi thứ mười cân
Bây giờ là mùa đông, lương thực khan hiếm lắm
Vương Diệu Diệu cũng không muốn bán hết lương thực trong không gian, còn mấy năm nữa mới buôn bán bình thường được, nàng còn muốn giữ lại số lương thực này phòng thân
Chu đại nương hơi tiếc nuối: "Chỉ có 20 cân thôi à
"20 cân không ít đâu đại tỷ, đây đều là lương thực tốt cả, bây giờ đến cửa hàng lương thực làm gì còn mua được loại này nữa
Đến mức này là ta tốn bao nhiêu công sức mới có đó
"Được rồi, vậy lần này lương thực ngươi định bán bao nhiêu tiền một cân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu đại nương ân cần hỏi, dù sao Vương Diệu Diệu nói lương thực khó kiếm, Chu đại nương sợ nàng đổi ý tăng giá
"Quen cả rồi, chúng ta quen nhau lâu rồi, vẫn tính giá cũ cho ngài
Nhưng lần này ta muốn thêm mấy tấm công nghiệp khoán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu vẻ mặt thật thà nhìn Chu đại nương
Chu đại nương nghe nàng nói thế, lập tức vô cùng vui vẻ
"Được được được, ngươi cứ yên tâm, công nghiệp khoán có, ta đặc biệt đổi cho ngươi mấy tờ đấy
Còn cả vải vụn và bông lần trước ngươi nhờ ta để ý giúp, ta cũng tìm được rồi, giá cả có thể hơi cao một chút, nhưng mà không cần phiếu đâu
Vương Diệu Diệu nghe xong vừa mừng vừa sợ, vậy thì quá tốt rồi
"Cám ơn đại tỷ, trời lạnh, người già, trẻ con ở nhà đều cần bông với vải may áo bông, không có thì không ra được ngoài đường
20 cân lương thực bán được 10 đồng 8 hào, thêm năm tấm công nghiệp khoán, nửa cân phiếu đường, nửa cân phiếu điểm tâm, hai tấm phiếu xà phòng
Chu đại nương dẫn Vương Diệu Diệu ra cửa sau xưởng may, nói vài câu với bác bảo vệ, bác liền vào trong xưởng may
Một lát sau, một người thanh niên gầy cao khiêng hai tấm vải bông, màu xám đậm và màu xanh da trời
Còn mang theo một túi lớn chứa bông, độ chừng năm sáu cân
Nói với Vương Diệu Diệu rằng hai tấm vải bông này chỗ màu đậm chỗ màu nhạt, nhưng đều không có chỗ rách, vẫn dùng được
Còn năm sáu cân bông này là bông sợi tơ dùng để nhuộm, vì màu hơi ngả vàng không phải loại bông vải thượng hạng nên xưởng may nội bộ dùng, đây là chị Chu nhờ tôi để lại cho cô đấy
Vương Diệu Diệu cảm kích nhìn Chu đại nương, lúc này, quần áo toàn là miếng vá chồng lên miếng vá, ai còn để ý chuyện màu sắc không đều một chút đó
Vải bông 30 mét, 1 mét 5 hào
Bông sáu cân, một cân 8 hào
Cộng hết thảy tốn 19 đồng 8 hào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu rất hài lòng với giá cả và món đồ này
Dùng cái gùi che chắn lấy, từ trong không gian lấy ra bốn quả táo, lén đưa cho Chu đại nương và thanh niên, mỗi người hai quả
Táo đỏ tươi lớn làm hai người ai nấy mặt mày đều rạng rỡ
Thấy nhiều đồ như vậy, Chu đại nương hỏi nàng, ngươi định mang về kiểu gì
Vương Diệu Diệu nói với Chu đại nương là lát nữa có người đến đón nàng
Nhờ Chu đại nương giúp mang vải và bông đến chỗ nhà kho bỏ hoang mà các nàng giao dịch lần trước
Nhìn Chu đại nương quay người đi, vung tay lên, đem tất cả mọi thứ thu vào không gian, Vương Diệu Diệu nhanh chóng hướng nhà ga ở trấn đi tới, còn phải bắt xe buổi trưa đi Ninh Huyện nữa
Lên xe, mua một tấm vé từ trấn đến Ninh Huyện trong tay bà bán vé mặt hếch lên trời, 4 hào, vẫn rất đắt, trách sao mọi người không dám đi huyện thành, một chuyến này bằng 10 quả trứng gà rồi
Mãi đến khi xe chật ních mới xuất phát, xe đầy mùi xăng dầu, mùi chân thối, xông đến Vương Diệu Diệu choáng cả đầu
Gió lùa tứ phía, chiếc xe buýt lắc lư trên con đường gập ghềnh tiến vào hơn một giờ, ngay trước khi Vương Diệu Diệu gục ngã thì đến bến xe Ninh Huyện
Quanh bến xe có rất nhiều trẻ ăn xin, chúng mở to mắt nhìn xung quanh, nhắm mục tiêu rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống không buông tay
Ai mặt mỏng không cho chút đồ ăn thì không thể nào đuổi được chúng
Lúc này Vương Diệu Diệu bị một đứa bé khoảng năm sáu tuổi ôm chặt lấy chân không bước đi nổi
Sống hai đời, Vương Diệu Diệu cũng chưa từng gặp phải chuyện nào khiến nàng bối rối như vậy
Nàng nhìn xung quanh, mọi người đều bận rộn chạy vạy, coi như không thấy chuyện gì xảy ra với Vương Diệu Diệu
Thực ra Vương Diệu Diệu rất xoắn xuýt, nàng có thể cho đứa trẻ này vài đồng hoặc là 1 hào, nhưng sợ lũ trẻ xung quanh lại xúm vào, lúc đó chắc chắn không đi nổi nữa
Hai bên đang giằng co thì có ba người mặc quân phục lục quân đi đến, trông tuổi đều hai mươi mấy
Ai nấy đều cao khoảng 1m8 trở lên, dáng người thẳng tắp, bước đi có gió
Người dẫn đầu nhìn cao khoảng 1m85, khác với hai người lính đi sau có làn da hơi ngăm, hắn lại có làn da trắng trẻo
Lông mày kiếm bay vào mái tóc đen, mũi cao thẳng, mắt tựa sao băng, tròng mắt đen mang theo vài phần lạnh lùng sắc sảo, mặt mày tuấn tú không có chỗ nào chê được
Vương Diệu Diệu cảm thấy tim mình "thình thịch thình thịch" đập loạn xạ, đẹp trai quá, quả thực là dáng vẻ nàng thích, nàng thấy mặt hơi nóng, chắc là đỏ hết rồi
Thật ra Trịnh Khải cũng rất đẹp trai, kiểu thư sinh nho nhã, lại có chút khí chất thanh lãnh
Còn người đàn ông trước mặt này không chỉ có dung mạo tuấn tú hoàn mỹ, xung quanh còn toát ra vẻ nghiêm nghị
Thật ra Vương Diệu Diệu quên mất, nàng đang hóa trang, bây giờ nàng là một người đàn bà nông thôn 40 tuổi, da mặt vàng như nghệ, dáng người gầy gò
Trên mặt nàng chẳng có chút thẹn thùng nào, chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của một người đang bị lũ trẻ ăn xin đeo bám không dứt ra được
Có lẽ ánh mắt Vương Diệu Diệu quá mức nóng bỏng, ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng rơi vào nàng, hai người nhìn nhau, Vương Diệu Diệu lập tức cúi đầu
"Hắn nhìn thấy mình rồi
Vương Diệu Diệu lần đầu tiên trong hai đời cảm thấy tim đập như hươu chạy, "thình thịch" trong lồng ngực
Nàng thấy người đàn ông từng bước tiến về phía mình, đang nghĩ nếu hắn bắt chuyện với mình thì nên nói gì đây
Thì nghe giọng nói trầm ấm vang lên: "Đại tỷ, có phải gặp chuyện phiền phức gì không
Trong nháy mắt Vương Diệu Diệu cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh, gương mặt ửng hồng hạ nhiệt độ ngay tức khắc
Ngạc nhiên nhìn người đàn ông, lúc này mới nhớ ra mình đang trang điểm thành một người đàn bà tầm 40 tuổi
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, chút tâm tư xao xuyến cũng dần tan biến
"Đồng chí, tôi vừa xuống xe thì bị đứa trẻ này túm lấy không cho đi, tôi gọi nửa ngày mà không thấy người nhà nó đến đón, anh có thể giúp tôi một tay được không
Tôi còn có việc gấp, không thể nấn ná ở đây được
Anh lính tên Cố Minh Hạo, vừa rồi bị bà chị này nhìn chằm chằm nên vô thức đi tới
Thấy tình cảnh này, hắn đã biết có chuyện gì, liền lấy từ trong túi ra một hào đưa cho cậu bé ngồi dưới đất nói: "Buông cô ra, đi nhanh lên đi
Cậu bé láo liên mắt nhìn Vương Diệu Diệu, rồi nhìn Cố Minh Hạo đang mặc bộ quân phục chỉnh tề
Nhanh chóng cầm một hào tiền từ tay Cố Minh Hạo chạy như bay, mấy đứa trẻ ăn xin xung quanh thấy cậu chạy cũng đuổi theo ngay
Vương Diệu Diệu thành khẩn cảm ơn hắn
"Cảm ơn anh, đồng chí
Nếu không có anh, tôi thật không biết phải làm sao, hay là để tôi trả lại anh một hào
Lúc này hai chiến hữu của hắn từ phía đối diện gọi: "Hạo Tử, ngươi làm gì vậy
Đi nhanh lên, chúng ta còn có việc
"Không cần
Giọng nói từ tính đáp ba chữ, hắn liền quay người rời đi, đi theo bọn chiến hữu ra nhà ga
Lúc này, Vương Diên Đào và Chu Tử Nghĩa đi sau lưng Cố Minh Hạo nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy hơi kinh ngạc
Dù sao Cố Minh Hạo luôn lạnh lùng, bình thường chuyện này đều là hai người bọn họ giải quyết, hôm nay là sao
Vậy mà lại giúp bà chị này
Ngay cả Cố Minh Hạo cũng không hiểu rõ, hắn nhìn đôi mắt của bà chị kia, trong veo sáng ngời, như một vũng nước trong, hấp dẫn hắn không tự chủ tới gần, luôn cảm giác hôm nay hắn thấy không phải con người thật của nàng...