Ăn cơm trưa xong, cùng nhau đến bệnh viện 301 của bộ đội, bệnh viện này chủ yếu phục vụ cho bộ đội và các đồng chí quân khu
Vương Diên Đào vì là người từ tiền tuyến bị thương trở về, nên được chăm sóc đặc biệt trong phòng bệnh, một phòng hai giường bệnh, điều kiện tốt hơn so với phòng bệnh bình thường rất nhiều
Khi bọn họ đến, Vương Diên Đào đang nằm trên giường, bên cạnh có một người phụ nữ nhìn hơn 40 tuổi, mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc
Thấy bọn họ đến, bà vội vàng đứng lên đón, còn chưa kịp mở miệng, hốc mắt đã đỏ hoe
"Cô Cố, chú Cố, các người đến rồi
Đào tử nó..
"Được rồi, chúng ta đều biết cả
Cô đừng buồn quá, đã về đây rồi, bệnh viện bên này điều kiện tốt, chúng ta chăm sóc nó là được
Vương Diên Đào nằm trên giường bệnh, trông sắc mặt trắng bệch, môi không chút máu, cả người gầy đi rất nhiều so với trước kia
Đầu hắn quấn băng vải, còn có thể thấy máu ửng đỏ, chân có lẽ bị thương nặng, đã bó bột
Hiện tại hắn tỉnh táo, nhưng trông không có chút tinh thần nào
Biết rằng trên chiến trường khó tránh khỏi bị thương, nhưng tận mắt thấy một người bình thường hoạt bát, nhanh nhẹn như vậy mà giờ lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, cảm giác sốc này thì dù ai cũng không thể nào thản nhiên được
"Cố gia gia, nãi nãi, em dâu, các người đến rồi, mau ngồi
"Ngoan, con cứ nằm đó, đừng lo cho chúng ta
Mắt Cố nãi nãi đã đỏ hoe, dù sao thì đây cũng là đứa bé bà trông lớn lên, bây giờ thành ra nửa sống nửa chết thế này, bà sao có thể không đau lòng cho được
Hỏi thăm về vết thương của Vương Diên Đào, đùi phải bị gãy xương, trước ngực cũng bị thương nặng, gãy hai xương sườn, đầu đập vào đá, trước mắt chẩn đoán bị chấn động não
Cần phải ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian để theo dõi, chờ đến khi vết thương ổn định mới có thể xuất viện về nhà
Thấy rằng về sau có thể khỏi hẳn, Vương Diệu Diệu cũng yên tâm phần nào, như vậy thì về sau hắn vẫn có thể trở lại bộ đội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu thật sự có vết thương nào đó không thể lành lại được, thì về cơ bản hắn có thể phải từ bỏ sự nghiệp quân nhân
Cả phòng bệnh tràn ngập không khí bi thương và ủ dột, Vương Diệu Diệu cũng thấy lòng nặng trĩu
Nàng biết lúc này hỏi chuyện của Cố Minh Hạo có hơi không thích hợp, nhưng trong lòng nàng thật sự rất lo lắng
"Đồng chí Vương, ta..
Vương Diên Đào nhận ra Vương Diệu Diệu có lời muốn nói, vừa hay hắn cũng muốn nói tin tức của Cố Minh Hạo cho nàng biết, nên đã nói với mẹ mình và hai người lớn nhà Cố rằng Cố Minh Hạo có chuyện muốn nhờ hắn nhắn lại với Vương Diệu Diệu
Ba người lớn tuổi lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ có không gian riêng nói chuyện
"Em dâu, em đừng lo lắng quá, Hạo tử hắn không sao cả, ít nhất là cho đến trước mắt hắn vẫn đang hoạt bát không bị thương
Vương Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, trước nay không cảm nhận được ngọc bội có gì khác thường, bây giờ tận tai nghe Vương Diên Đào nói Cố Minh Hạo vẫn bình an, cô mới thật sự yên lòng
"Hai người có cùng một khu vực không
Sao anh lại bị thương nặng như vậy
"Không phải, tôi ở biên giới, Hạo tử và mọi người vào rừng cây, tôi cũng chỉ sơ ý một chút nên mới bị thương
Vương Diên Đào kể lại chi tiết tình hình chiến đấu trước mắt, người Việt rất giỏi đánh du kích trong rừng cây, hiện giờ một bộ phận chiến sĩ đang giằng co với họ trong rừng, một bộ phận khác thì ở biên giới, hắn và Chu Tử Nghĩa đều ở biên giới, Cố Minh Hạo dẫn người vào rừng, sau khi họ chia tay ba ngày thì hắn bị thương
Xử lý vết thương sơ qua xong, liền được đưa về Kinh Thị
Vì vậy, hắn không thể mang lời gì của Cố Minh Hạo được, bởi vì không ai ngờ được rằng hắn sẽ bị thương rồi được chuyển về Kinh Thị
Vương Diệu Diệu coi như đã hiểu, tức là khi bọn họ chia tay thì Cố Minh Hạo vẫn đang rất khỏe, sau đó thì hắn đã bị thương
"Bên đó có phải điều kiện đặc biệt khó khăn không, sao em thấy anh gầy đi nhiều thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diên Đào cười khổ
"Trên chiến trường còn nói gì đến điều kiện nữa chứ
Có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi
Khi đói cái gì cũng có thể ăn được, đừng nói lương thực, đến cỏ chúng ta cũng nếm rồi
Trên cây thì lại có rất nhiều quả, nhưng có một số quả có độc, ăn vào là bị đau bụng đi ngoài
Hai mắt Vương Diệu Diệu đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra không kìm được
Nàng thật sự rất đau lòng, vừa nghĩ đến Cố Minh Hạo thiếu ăn thiếu uống, lại còn xông pha trận mạc, còn có rất nhiều người giống như Vương Diên Đào bị thương, có khi còn mất mạng nữa
Bỗng nghĩ đến câu nói ở tương lai, nào có năm tháng nào êm đềm, chẳng qua là có người đang gánh vác trách nhiệm thay bạn
Nàng cũng nhớ lại lời mợ từng nói với nàng, làm vợ bộ đội thật không dễ dàng, thường vì mọi người mà phải hy sinh bản thân mình
Vương Diên Đào thấy nàng khóc, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào, bởi vì Cố Minh Hạo hiện tại vẫn đang ở ngoài chiến trường, cho dù nói gì cũng đều trở nên nhợt nhạt vô lực
"Em dâu, ba người chúng tôi đã hẹn với nhau cẩn thận, nếu có cơ hội quay về Kinh Thị, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho người nhà của nhau
Hạo tử đã nói với chúng tôi rằng, để em đợi hắn một năm, chỉ cần hắn còn một hơi thở, thì dù có bò hắn cũng sẽ bò về gặp em
"Em dâu, nói đến lần này vẫn phải cảm ơn em
Vương Diệu Diệu dùng tay quệt mạnh nước mắt, mặt có chút đau rát, nàng cố ép mình tỉnh táo lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cảm ơn em chuyện gì
"Hạo tử trước khi vào rừng cây, đã cho tôi và Chu Nhị Bảo mỗi người mấy miếng linh chi, còn có một ít thuốc cầm máu và giảm đau, nói là em đưa cho, nếu có tình huống đặc biệt thì cứ ngậm linh chi vào miệng mà nhai
Tôi lúc bị trúng đạn ở ngực, lập tức ngậm linh chi, sau đó theo đội quân y dùng thuốc cầm máu và giảm đau sơ cứu cho tôi, mới tránh được mất máu quá nhiều, giúp tôi có cơ hội sống sót
Vương Diệu Diệu lúc này cảm thấy vô cùng hối hận, dù lúc đi cô đã chuẩn bị rất nhiều thuốc và cả nước linh tuyền và linh chi cho anh mang theo, nhưng không biết chiến tranh sẽ còn tiếp diễn bao lâu nữa, trong lòng nàng thật sự rất lo lắng
"Chút đồ đó không đáng nhắc đến, chỉ cần mọi người đều bình an, thì nó coi như có giá trị
Ra khỏi phòng bệnh của Vương Diên Đào, sắc mặt Vương Diệu Diệu không tốt lắm, mắt cũng hơi sưng đỏ, hai ông bà nhà Cố hết sức lo lắng
"Diệu Diệu, có phải là tiểu Hạo..
"Không có đâu nãi nãi, anh Cố vẫn ổn, cháu chỉ là nhìn thấy anh Vương Diên Đào bị thương nặng như vậy, nghĩ đến các chiến sĩ khác còn đang ở ngoài chiến trường nên trong lòng có chút buồn thôi
"Diệu Diệu, quân nhân bảo vệ tổ quốc là trách nhiệm, nuôi quân ngàn ngày dùng một giờ
Khi quốc gia cần, không thể trốn tránh, nếu ngay cả người lính cũng không xông pha thì làm sao dân có thể an cư lạc nghiệp được
Khi ông nói những lời này, biểu cảm trông rất nghiêm túc và nặng nề
Vương Diệu Diệu sao lại không biết ông nói đúng chứ, nhưng mà roi chưa quất vào người mình thì không cách nào mà thấm thía được
Ở năm 2019, cô cũng rất tôn trọng quân nhân, nhưng bây giờ người quân nhân ấy lại là người yêu của cô, là ba của các con cô, sao cô có thể không lo lắng, không sợ hãi cho được
Đưa tay xoa xoa bụng, hiện tại nàng bất lực, chỉ có thể cố gắng giữ gìn sức khỏe cho bản thân
Cầu mong Cố Minh Hạo đủ khả năng tác chiến, có thể vượt qua mưa bom bão đạn, bảo toàn bản thân, và hi vọng ngọc bội có thể giúp anh ấy tránh được tai ương
Cứ thế thẫn thờ về đến nhà, nàng rất cảm ơn ông bà không tiếp tục kéo nàng lại nói gì, vào phòng rồi nằm xuống giường, không muốn nói một lời nào, cũng không muốn làm bất cứ điều gì
Một lát sau, cô đi vào không gian, lúc này chỉ có Tiểu Bạch có thể xoa dịu nàng, nàng cần sự an bình và an ủi từ Tiểu Bạch
Tiểu Bạch cảm nhận được tâm trạng thay đổi của cô, rất ngoan ngoãn ở bên cạnh, dùng cái đầu nhỏ đầy lông cọ xát vào bắp chân của cô
Buổi chiều xảy ra chuyện này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, mệt mỏi nằm đến chiều không nhúc nhích, không ngờ lúc chạng vạng tối lại đón một vị khách không mời mà đến
Kiều Mai cứ thế ngang nhiên đi vào nhà Cố, lại còn nói với Lý tẩu rằng cô ta là bạn học cũ, hiện tại muốn đi Quảng Thị, nên đến tìm cô chào tạm biệt
Lúc Lý tẩu đến nói với nàng thì nàng hơi sững người, nàng và Kiều Mai đã lâu không liên lạc, giờ tự nhiên tìm đến, rốt cuộc là ý muốn thế nào đây?...