Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 274: Vợ chồng đoàn tụ




Cố Minh Hạo trở về
Trái tim Vương Diệu Diệu như rớt xuống bụng, chỉ cần người còn sống là được, còn lại đều có thể từ từ tính toán
Cố Minh Hạo nói với nàng xong câu nói kia, liền hôn mê bất tỉnh
Người lính nhỏ bên cạnh hắn nói với Vương Diệu Diệu rằng, sau khi đoàn trưởng của bọn họ được đưa về, đầu tiên là được khẩn cấp xử lý vết thương, phẫu thuật lấy viên đạn trước ngực ra
Vừa tỉnh lại liền nhờ người nhất định phải đưa hắn về bệnh viện Kinh thị, nói vợ hắn đang ở nhà chờ hắn
Người lính nhỏ khi nhìn thấy Vương Diệu Diệu thì sửng sốt một chút, vợ trẻ của đoàn trưởng đây là lần đầu tiên anh ta gặp, trách không được đoàn trưởng vội vàng trở về như vậy, vợ trẻ xinh đẹp như vậy ai mà không muốn gặp sớm một chút
Hơn nữa nhìn bộ dạng này thì còn đang có thai, bụng đã lớn như vậy, sắp sinh rồi, trước đó cũng chưa từng nghe đoàn trưởng nói vợ mình mang thai
Tính toán thời gian, đoàn trưởng đi đánh trận đã chín tháng, có lẽ nào anh ta căn bản không biết vợ mang thai
"Đoàn trưởng trên đường toàn là mê man, đến Kinh thị anh ấy đột nhiên tỉnh táo, nói không thể để ngươi lo lắng
Người lính nhỏ này thấy mắt vợ đoàn trưởng đỏ lên, vì không muốn nàng khổ sở nên mới nói những lời này với nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, mắt nàng càng đỏ hơn, vẫn là khách khí cảm ơn anh ta
Ông bà nội cùng ông ngoại đều ở trong bệnh viện chờ, ba người trong lòng đều không dễ chịu, lúc đi thì tinh thần phấn chấn, bây giờ lại nằm trên giường ủ rũ, đầy tử khí
Trong lúc đó Cố Diệu Hoa cũng đến bệnh viện thăm Cố Minh Hạo, khó có khi thấy ánh mắt ông đỏ hoe, dù sao thì con mình trong lòng cũng khó tránh khỏi vẫn còn chút quan tâm
Mọi người trong phòng bệnh chờ đợi đã gần nửa ngày, Vương Diệu Diệu thấy sắp đến giữa trưa, liền nói với ba người lớn tuổi để họ về nghỉ ngơi
"Ông nội, bà nội, ông ngoại, mọi người về nghỉ ngơi trước đi
Con muốn ở đây với anh ấy một lát
Vương Diệu Diệu khi nói lời này, trông rất bình tĩnh, theo bác sĩ suy đoán, ngày sinh của nàng cũng chỉ trong vài ngày nữa, bây giờ thấy Cố Minh Hạo thế này, mọi người đều sợ hãi nàng bị kích động
"Diệu Diệu, con vẫn nên về nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng ta rồi, con không cần lo lắng
"Ông nội, bà nội, ông ngoại, con đã chín tháng không gặp Cố đại ca rồi, con chỉ muốn ở đây nói chuyện với anh ấy
Mọi người không cần lo cho con, con khỏe, anh ấy có thể trở về là con yên tâm rồi, con chắc chắn sẽ bảo vệ tốt mình và hai đứa con yêu
Bà nội còn muốn nói thêm gì đó, ông nội kéo bà lại, lắc đầu
"Được, vậy ta để một cảnh vệ ở bên ngoài, nếu con có chuyện gì thì gọi anh ta, buổi tối chúng ta sẽ đến thay con
Vương Diệu Diệu gật đầu, nhìn theo họ ra khỏi phòng bệnh
Phòng bệnh này là phòng hai người, một giường bệnh kia tạm thời chưa có bệnh nhân
Nên bây giờ trong cả phòng bệnh chỉ còn lại Vương Diệu Diệu và Cố Minh Hạo đang hôn mê, nàng đứng dậy khóa trái cửa, cho Cố Minh Hạo uống một chén nước linh tuyền
Nhìn kỹ Cố Minh Hạo, cả người hắn gầy gò đi, trông cũng đen hơn không ít, nhìn rất tiều tụy
Trên mặt có nhiều vết thương nhỏ, môi khô nứt, giống với Cố Minh Hạo đang đánh trận mà nàng thấy trong mơ, dần dần trùng khớp
Nhìn mà thấy đau lòng, dù sao thì bây giờ trở về là tốt rồi, nàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình xoa xoa
"Anh này
Trở về cũng thật đúng lúc, chậm thêm một tháng nữa thôi là các con đã ra rồi
"Anh còn chưa biết à
Em nghi là con yêu là hai đấy, anh sắp làm ba rồi, nên nhanh tỉnh lại đi, còn ngắm em lúc đang mang bầu nữa chứ
Nắm tay Cố Minh Hạo, nàng nhẹ nhàng kể cho hắn rất nhiều chuyện, từ những việc xảy ra sau khi anh đi, dù là chuyện cửa hàng, hay là chuyện đi Hương Giang, và cả nỗi nhớ nhung của mình dành cho anh
Kể chuyện một hồi thấy hơi mệt, nàng liền gục xuống mép giường ngủ thiếp đi
Cố Minh Hạo tỉnh lại, cũng cảm nhận được tay mình đang nắm một bàn tay nhỏ bé quen thuộc, mềm mại, mịn màng
Vô số lần trên chiến trường, hắn đã muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ mình, bây giờ đột nhiên ước muốn thành sự thật, lại có chút gần nhà sợ sệt
Cô vợ nhỏ của hắn bây giờ đang gục bên giường ngủ say, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, xoa đầu Vương Diệu Diệu một cái
"Làm gì vậy, cho em ngủ thêm một lát đi
Hắn nhìn Vương Diệu Diệu lầm bầm oán trách, đầu giật giật, tìm tư thế thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi
Hắn nhìn gương mặt trắng trẻo của vợ nhỏ, má bị ép vào gối trông hơi phúng phính, càng nhìn càng yêu, không nhịn được đưa tay chạm vào mặt nàng
"Sao em đáng yêu thế này
Em không biết anh đã nhớ em thế nào đâu
Lần trước khi còn sống, hắn đã nghĩ đem cái mạng này nộp cho quốc gia, để đổi lấy một lần có thể gặp mặt cô vợ trẻ, tốt biết bao nhiêu
Không ngờ Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện, cứu mạng hắn, lúc này hắn mới hiểu ra tại sao lúc trước cô vợ nhỏ bảo hắn phải mang theo ngọc bội cẩn thận, nó có thể giúp hắn ngăn cản một lần, hóa ra là thật
"Em nói xem đời anh sao may mắn vậy, hết lần này đến lần khác đều tìm được em
Nếu không có em, mấy lần này có lẽ anh đã sớm không còn mạng rồi
Lặng lẽ nhìn một hồi lâu, Vương Diệu Diệu cuối cùng cũng mở mắt ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt dịu dàng của Cố Minh Hạo đang chăm chú nhìn nàng, không nhúc nhích
"Anh, anh tỉnh rồi à
Tỉnh lâu chưa
Sao không gọi em
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu lập tức từ ghế đứng dậy, đứng lên hơi vội, thêm cả việc ngồi lâu, chân có hơi tê
Cả người loạng choạng, dọa Cố Minh Hạo giật mình, vội đưa tay bắt lấy cánh tay nàng
Vương Diệu Diệu thì đứng vững, Cố Minh Hạo lại động vào vết thương, đau rên lên một tiếng
"Anh, anh không sao chứ
Có đau không để em đi gọi bác sĩ
"Anh không sao, em đừng vội, em..
Vừa nãy do Vương Diệu Diệu đang ngồi, nên Cố Minh Hạo không thấy được bụng nàng
Lúc này nhìn vợ nhỏ bụng nhô cao, sự rung động đối với hắn không khác gì một quả bom nguyên tử, mắt trừng lên như chuông đồng, ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra
"Diệu Diệu, em..
Vương Diệu Diệu theo ánh mắt của hắn nhìn xuống bụng mình, đầu óc thoáng chuyển rồi bật cười
Sao nàng lại quên mất, người đàn ông của mình còn chưa biết chuyện nàng có thai
"Anh em cái gì, em em cái gì
Anh cà lăm đấy à
"Đừng có nháo, rốt cuộc có chuyện gì thế
Vương Diệu Diệu trừng mắt liếc yêu hắn một cái, khóe miệng nở nụ cười
"Sao thế
Muốn trốn nợ à
Lúc anh đi đã làm gì mà giờ không nhớ à
"Con yêu ơi, biết làm sao bây giờ
Ba không nhận các con, hay là mẹ dẫn các con về nhà ngoại vậy
Cố Minh Hạo cảm thấy đầu óc mình không theo kịp nữa, vợ nhỏ ở trước mặt hắn nói cười vui vẻ, nhưng lời nàng nói hắn lại không hiểu một chữ, ý gì đây
Bọn họ đã có con rồi
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Cố Minh Hạo, Vương Diệu Diệu cảm thấy buồn cười vô cùng, cũng không muốn trêu hắn nữa
Nàng trực tiếp đưa tay kéo tay hắn đặt lên bụng mình
"Sao, cảm nhận được chưa
Bên trong có con yêu của anh đấy, anh may mắn trở về kịp lúc đấy, nếu anh về muộn thêm nửa tháng nữa thì các con đã ra đời rồi
"Diệu Diệu, đây là, đây là con của anh sao
"Haizzz, tôi nói Cố Minh Hạo kia, anh có ý gì đây hả
Không phải con anh thì là con tôi với ai sinh
"Không phải, không phải, Diệu Diệu, anh không có ý đó, anh chỉ là chưa kịp phản ứng thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu kéo ghế ngồi bên giường, kéo tay hắn, nhỏ giọng kể cho hắn nghe
"Anh, em sắp làm mẹ, anh cũng sắp làm ba
Sau khi anh đi, em được mời đến Hương Giang một chuyến, quen một người bạn rất tốt
Sau khi về tìm Cận thúc bắt mạch thì phát hiện mình có thai
Sau cơn sốc ban đầu, lúc này trong mắt Cố Minh Hạo tràn ngập niềm vui và sự đau lòng
Có con anh đương nhiên rất vui, nhưng cô vợ nhỏ mang thai nhiều tháng như vậy, anh lại không ở bên cạnh, trong lòng không tránh khỏi có sự tự trách và đau xót
"Diệu Diệu, em vất vả rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.