Toàn bộ bàn ăn đều im lặng, mặc kệ là người lớn tuổi hay người trẻ, có ít người không rõ ân oán giữa họ, nhưng một số người chủ trên bàn thì biết rõ
"Vương Diệu Diệu, cô nói cũng không nên quá chắc chắn, cả một đời dài như vậy, ai cũng không thể một mực thắng
Trâu Hiểu Vũ luôn ấm ức chuyện Cố Minh Hạo bỏ cô để cưới Vương Diệu Diệu, cô ta cảm thấy mình mới là người xứng đôi với Cố Minh Hạo, Vương Diệu Diệu căn bản không xứng
Khi vô tình trở thành bạn học của Bạch Tương Tương, cô ta lại nghe Bạch Tương Tương kể rất nhiều chuyện Vương Diệu Diệu không kiềm chế lúc xuống thôn, nào là ôm con trai của bí thư chi bộ trong thôn, còn muốn thông đồng với Kiều Nam Phong
Cuối cùng không biết gặp may mắn chó ngáp phải ruồi cứu được Cố Minh Hạo, sau đó Cố Minh Hạo cũng bị con hồ ly tinh này làm mê muội
Cô ta cho rằng đây đều là do Vương Diệu Diệu trăm phương ngàn kế cộng thêm may mắn, chứ không nghĩ mình có gì kém hơn cô ta
"Tôi muốn sống cuộc đời của riêng mình, sống mà còn phân thắng thua làm gì, trong lòng tôi thoải mái là được
Trước giờ tôi cũng không nghĩ so đo gì với cô, tôi cảm thấy chuyện đã qua rồi thì cô nên buông bỏ đi, vì người mà cô muốn là một người có tư tưởng, có tình cảm
Hắn không phải là một vật, cô đầu tiên phải hiểu cách tôn trọng hắn, sau đó xem ý nguyện của hắn
Nếu như hắn không có tình ý với cô, thì dù cô có chờ thêm mười năm, hai mươi năm cũng vô ích, còn uổng công bỏ lỡ người tốt với cô
Nhưng người ta hay chấp nhất vào những chuyện nhỏ nhặt, Trâu Hiểu Vũ sớm đã chui vào ngõ cụt của chính mình
Cô ta không muốn ra, tự nhiên cũng chẳng nghe lọt tai lời người khác nói, theo cô ta, Vương Diệu Diệu bây giờ nói gì cũng là người thắng, đang cố ý khoe mẽ mà thôi
"Cuộc sống của tôi muốn thế nào thì tôi tự quyết định, còn chưa tới phiên cô dạy bảo tôi
Trâu Hiểu Vũ thấy rõ đã thẹn quá hóa giận, ông của cô ta ở bên cạnh kéo nhẹ tay áo của cô ta
"Câm miệng
Đồ vô dụng
"Cố lão, cháu dâu của ông thật là nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng có chí tiến thủ, ngoài miệng lại khéo ăn nói
So với con cháu gái bất tài của ta, đúng là mạnh hơn không ít, thảo nào cháu gái tôi ở trên người nó không có chiếm được chút tiện nghi nào
Cố gia gia cười ha hả vài tiếng, gật đầu
Lập tức làm Trâu Quý Tường tức đến nghẹn cả họng, hắn vốn chỉ định nói mấy câu bóng gió mỉa mai, không ngờ lão già này lại xem như khen ngợi tán thành
"Diệu Diệu nhà ta đúng là đứa trẻ có chí tiến thủ, nhưng trong lòng cũng lương thiện, chỉ cần người khác không trêu chọc nó, tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây sự với ai
Điểm này làm rất tốt, ta thấy hai cô nương đến đây hôm nay đều nên học hỏi Diệu Diệu một chút
Cố lão gia tử nói đầy khí phách, giọng lại lớn, mấy câu vừa dứt, mọi người xung quanh mấy bàn đều nhìn sang
Còn có mấy người lớn tuổi quen biết Vương Diệu Diệu hoặc là từng mua trà bánh ở Hương Mính Cư nhận ra Diệu Diệu còn phụ họa theo
Lập tức làm hai ông cháu nhà Trâu cộng thêm Bạch Tương Tương tức đến mặt mày đỏ bừng, mắt bốc hỏa
Một lúc lâu không lên tiếng, Cố Minh Hạo kéo vợ mình ngồi xuống
"Đồng chí Trâu, đồng chí Bạch, hai vị đã chúc mừng tôi và Diệu Diệu rồi thì xin không ở lại đây nữa, Đào Tử, giúp ta tiễn khách, mời đi
Đây là đuổi người thẳng thừng, kỳ thực hắn đã sớm muốn làm vậy, chỉ là vì ông nội ở bên cạnh còn nể mặt nhà họ Trâu nên mới nhẫn nhịn lâu như vậy
Vốn là ngày vui, người ta làm hắn không thoải mái, hắn còn phải cho bọn họ mặt mũi làm gì
"Cố lão, ý tôn tử của ông là gì
Là chê cái thân già này của ta không vừa mắt, muốn đuổi ta đi sao
"Lão Trâu, ta gọi ông một tiếng là bởi vì xét về tuổi tác và bối phận thì ông cũng coi như là bậc trưởng bối
Ông cũng không cần phí công sức với ông của ta làm gì, ta đã sớm trưởng thành rồi, hôm nay là tiệc đầy tháng con trai ta, ta mới là chủ nhân
Nếu như ta mời ông, vậy dĩ nhiên sẽ coi như khách quý, nhưng các ông không mời mà đến, ta cũng đã nể mặt đủ rồi
Thế nhưng ông và hai người ông mang theo, lại hết lần này đến lần khác tìm vợ ta gây sự, làm sao
Ông coi ta là người c·h·ế·t rồi hả
Lời này vừa nói ra đã là muốn trở mặt, những người vốn cho là chỉ là náo loạn nhỏ muốn xem kịch hay lúc này đã bắt đầu ra sức khuyên can
"Tiểu Hạo, thôi được rồi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần phải vậy
"Đúng đấy, mọi người đều quen biết nhau bao năm nay, ngày vui vẻ, không cần vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng bầu không khí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Diệu Hoa, anh nói có đúng không
Nhanh khuyên nhủ Tiểu Hạo đi
Cố Diệu Hoa liếc nhìn con trai mình, lại liếc con dâu, rất đau đầu
Ông ta biết, nếu bây giờ ông ta lên tiếng, thằng nhóc này sẽ không để cho ông ta một chút mặt mũi nào, đến lúc đó ông ta e là cũng sẽ bị đuổi ra ngoài theo người nhà họ Trâu
Nhưng xét về danh phận, ông là bố của Cố Minh Hạo, đương nhiên phải nói một câu, cho nên ông ta giờ đang lâm vào thế đâm lao phải theo lao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Minh Hạo, đây là ngày vui, sao con phải làm khó Hiểu Vũ, dù sao con gái người ta mấy năm trước cũng đối xử không tệ với con
Cũng không thể bây giờ con cưới đồng chí Vương Diệu Diệu rồi thì liền trở mặt không quen biết chứ
Nên độ lượng một chút đi
Cố Diệu Hoa vừa nhìn người nói câu này là Triệu Đông Lan, liền thầm kêu không ổn, vội vàng lên tiếng ngăn lại
"Bà im miệng, chuyện này tới phiên bà nói sao
Nhưng đã chậm, Cố Minh Hạo đã bị bà ta chọc giận
"Bà là cái thá gì
Hôm nay ta mời bà đến sao
Ta đã nói với bà rồi, đừng có mà tùy tiện xuất hiện trước mặt ta, cũng đừng tùy tiện khiêu khích vợ ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí với bà
Vừa hay, bây giờ bà có thể cùng bọn họ cùng đi luôn đi
"Cậu, sao cậu lại nói như vậy
Tôi dù sao cũng là bậc trưởng bối của cậu, tôi thấy cậu và người ta xảy ra tranh chấp, tốt bụng khuyên can, sao cậu có thể trút giận lên người tôi
"Triệu Đông Lan, tôi không ngại nói rõ cho bà biết
Tôi là con trai của Cố Diệu Hoa không sai, nhưng giữa tôi và bà không có quan hệ một xu nào, bà vĩnh viễn cũng không phải là bậc trưởng bối của tôi, đừng có mà bày ra cái bộ mặt đáng ghét đó nữa, muốn dạy dỗ thì về tìm con trai của bà mà dạy
"Được rồi, mọi người
Không cần khuyên nữa, nếu người ta thật tâm đến chúc mừng dù là người ăn xin tôi cũng hoan nghênh
Nhưng nếu có ý đồ đến gây sự, thì Cố Minh Hạo tôi đây không phải là người dễ bị bắt nạt, trên chiến trường tôi còn không sợ, thì càng không sợ loại tiểu nhân tính toán sau lưng
"Mời mọi người nếu không có việc gì thì xin cứ tự nhiên rời đi
Đào Tử, tiễn khách
Cố Diệu Hoa im lặng, ông biết Cố Minh Hạo đây là chừa cho ông mặt mũi, không có đuổi ông cùng đi
Hôm nay dù sao cũng là tiệc đầy tháng của cháu trai, thế nào ông cũng phải ở lại uống cho hết
"Đưa Minh Thụy về trước đi, tối về tính sổ với bà
Cố Diệu Hoa trừng mắt nhìn Triệu Đông Lan một cái, Triệu Đông Lan bị ánh mắt của ông ta làm cho ngẩn người, chợt nhớ ra, lúc ra cửa, Cố Diệu Hoa từng nói, để bà ta hôm nay không nên nói lung tung, chỉ cần đến ăn cơm là được rồi
Vừa nãy bà ta còn nhớ giữ miệng Cố Minh Thụy, không cho hắn nói lung tung
Sao bây giờ lúc này chính mình lại mê muội, quên hết cả chuyện
Trong lòng thở dài một tiếng, nhưng sự tình đã xảy ra, cũng chẳng có cách nào, xem ra đêm nay có ầm ĩ rồi
"Được, Hiểu Vũ, người ta không hoan nghênh chúng ta thì cũng không cần lưu lại đây cho người ta chê cười
Mang theo bạn của cô đi, chúng ta đi thôi
"Nhưng mà, ông, cháu..
Trâu Quý Tường trừng mắt nhìn cháu gái mình, trong lòng hận không thể c·h·ế·t được, thảo nào con gái mình nói, đứa cháu này đúng là đồ ngu
Hôm nay ông ta đã hối hận vì nghe theo hai người các cô đến đây rồi, là do cháu gái hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với ông ta, Vương Diệu Diệu là người mềm yếu vô dụng, Cố Minh Hạo cũng không để ý gì đến cô ta, bất quá chỉ vì ân cứu m·ạ·n·g, nên mới cưới cô ta mà thôi
Ông ta cứ nghĩ rằng mấy năm nay, nhà họ Trâu vì Cố Minh Hạo không muốn Trâu Hiểu Vũ, ngược lại đi cưới Vương Diệu Diệu một người phụ nữ không có bất cứ chỗ dựa nào
Làm hại nhà họ Trâu bị giới thượng lưu ở Kinh thị chê cười mấy năm nay
Nghĩ đến việc đi tìm người ta gây xui xẻo, cho hả giận, không ngờ lại là cái kết cục này
"Vương Diệu Diệu, cô không nên đắc ý quá
Trong lễ vật tôi tặng cho cô có một tấm thiệp mời, là tiệm của chúng tôi sắp mở, ngày mai sẽ khai trương, đến lúc đó rất mong cô đến dự
Bốn chữ "đại giá quang lâm", cô ta cắn đặc biệt nặng, giọng điệu hung dữ, trong ánh mắt toàn là oán hận
Lần này những người có mặt ở đó, bao gồm cả Vương Diệu Diệu đều hiểu, người ta đây là đang đến tuyên chiến...