Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 6: Trò hay mở màn




Mục tiêu hàng đầu trước mắt là phải dưỡng cho thân thể tốt lên, hiện tại hẳn là thời điểm sau mùa thu hoạch
Thời tiết đã chuyển lạnh, chăn trên người rất mỏng, căn bản không chống đỡ được rét lạnh, trong không gian thì lại có, nhưng nàng không dám và cũng không thể lấy ra dùng
Mới đến thời đại này, mọi thứ đều phải cẩn thận, nàng không muốn vừa bắt đầu liền bị tóm ngay
Đã là buổi tối, ngoài phòng gió rít gào, trong phòng bốn phía hở
Ở thời đại này cũng không có hoạt động giải trí gì, cơ bản chính là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ
Bên ngoài phòng yên tĩnh, đoán chừng mọi người đều đã ngủ
Vương Diệu Diệu "Khụ khụ khụ" vài tiếng, không nghe thấy động tĩnh gì, nàng lách mình tiến vào không gian, chợt cảm thấy toàn thân ấm áp
Nàng phải tranh thủ thời gian kiếm chút gì nhét đầy bao tử, thân thể này quá yếu
Vào phòng bếp, lấy ra nồi đất, đem gạo rửa sạch sẽ cắt vài lát gừng thêm nửa nồi nước
Bật lửa, sau đó cắt một miếng nhỏ thịt heo băm cho thêm chút dầu ăn và muối trước ướp gia vị, rau xanh thái nhỏ để riêng
Trong lúc nấu cháo, Vương Diệu Diệu lấy bột mì và men nở nhào bột, trong không gian khá ấm, khoảng hai giờ là có thể lên men, nàng định làm chút bánh bao và màn thầu, khi đói bụng thì tùy thời có thể lấy ra ăn
Trộn bột xong, nàng nhanh chóng lấy ra một cái máy xay thịt bằng tay, trong không gian không có điện, chỉ có thể dùng tay
Lấy ra ba cân thịt ba chỉ đã lọc da xay thành nhân thịt, hành gừng thái nhỏ, cho vào nhân thịt 3 quả trứng gà, một củ cải băm
Cho thêm nước tương, xì dầu đặc, dầu hào, muối, bột ngũ vị hương, bột tiêu, dầu ăn, gia vị gà rồi trộn đều làm nhân thịt
Lúc này cháo cũng nấu gần xong, cho thịt nạc vào quấy đều nấu năm phút, rồi cho rau xanh đã thái vào, đậy vung thêm ba phút, thêm mấy giọt dầu mè, cả phòng thơm nức mùi cháo
Vương Diệu Diệu không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cầm bát múc một bát lớn, giờ phút này nàng cảm thấy mình có thể ăn một con trâu
Cháo nấu hơn nửa nồi, dù sao trong không gian có thể giữ tươi, ăn không hết cũng không sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lấy thìa bắt đầu ăn, một ngụm cháo đưa vào miệng, cảm thấy hạnh phúc muốn khóc, thật quá ngon, thơm ngọt mềm, hương vị lan tỏa khắp khoang miệng
Từng ngụm đưa vào miệng, nàng đã làm hết một bát cháo vào bụng, cảm thấy bụng nhỏ đã căng lên
Không thể ăn nữa, thân thể nguyên chủ lâu ngày ăn không đủ no, dạ dày đã nhỏ lại, không thể ăn quá nhiều một lúc
Ăn xong thu dọn bát đũa, còn lại chắc vẫn còn 3 bát, dựa vào sức ăn hiện tại của thân thể này, có thể ăn ba bữa
Ban ngày không dám vào không gian nấu cơm, khi đói bụng vừa hay có thể lấy ra ăn
Nhìn bột đã lên men tốt, liền bắt đầu nặn bánh bao, một hồi bận rộn, gói hết 90 cái bánh bao
Một mẻ 30 cái, hấp 3 mẻ, khiến nàng mệt lả, nhìn bánh bao vừa ra lò, từng cái trắng trắng mập mập, nàng cảm thấy mình lại đói bụng
Cầm một cái bánh bao cắn thử, mùi thịt quyện với hương thơm nhè nhẹ của vỏ bánh, vị mặn đậm đà, thật sự rất ngon
Ở trong không gian dạo chơi một chút đã gần 4 giờ, thời gian trong không gian và bên ngoài là đồng bộ, bên ngoài bây giờ cũng đã là đêm khuya
Nàng sợ có người rời giường đi vệ sinh phát hiện phòng nàng không có người, nhất là cái Vương Dong vẫn luôn để ý tới mình, nói không chừng sẽ xông vào phòng nàng
Không dám ở lại nữa, từ khi vào không gian, thời gian đều ở trong bếp, phòng ngủ cũng không dám đến
Thôi vậy, ngày mai lại vào phòng ngủ tìm xem có gì có thể lấy ra dùng, lách mình ra khỏi không gian, trong phòng tối đen như mực
Lĩnh Nam thôn không có điện, nhà họ Vương chỉ có 3 ngọn đèn dầu, một cái ở phòng Vương bà bà, một cái ở phòng thứ hai, một cái ở phòng chú út
Vương Dong các nàng đều không có, Vương Diệu Diệu đương nhiên lại càng không được dùng, sờ soạng lên giường ngủ
Không biết có phải do trong bụng có đồ ăn, đêm nay nàng ngủ rất ngon giấc
Vương Diệu Diệu bị tiếng gà gáy đánh thức, trong phòng lờ mờ sáng, ngay sau đó "Kẽo kẹt" một tiếng, có người đẩy cửa phòng ra
Tiếp đó nghe thấy tiếng lách cách, chắc là có người đang làm bữa sáng
Vì không có đồng hồ, Vương Diệu Diệu cũng không biết bây giờ là mấy giờ, dù sao nàng không buồn dậy, liền đợi xem lão Vương sắp xếp thế nào cho nàng
Trong sân lác đác có tiếng động truyền tới, đa số người trong nhà đều đã dậy, lúc này nghe thấy Vương Dong trong sân hô lớn: "Vương Diệu Diệu, mau dậy, hôm nay đừng hòng trộm lười biếng
Vương Diệu Diệu trong lòng thầm liếc mắt, đã biết Vương Dong này làm sao có thể bỏ qua nàng
Vương Dong ở trong sân lớn tiếng kêu mấy lần mà không ai để ý, liền thở phì phò xông vào phòng Vương Diệu Diệu
"Ngươi mau dậy đi, đi làm việc, đừng có mà ăn không ngồi rồi ở nhà
Vương Dong giọng the thé lớn tiếng quát
"Đầu ta choáng quá, dậy không nổi
Vương Diệu Diệu nhỏ giọng nói, trông yếu ớt cực kỳ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Choáng cái gì, tao thấy mày chỉ là muốn trộm lười, không phải chỉ có sứt đầu mẻ trán, nằm vài ngày rồi còn làm bộ
Sao, còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà địa chủ à
Vương Dong chua ngoa nói, nàng thường xuyên nói với Vương Diệu Diệu như vậy
Bởi vì mẹ ruột của Vương Diệu Diệu đúng là tiểu thư nhà giàu, cho nên mỗi lần Vương Dong nói Vương Diệu Diệu là đại tiểu thư tư sản, Vương Diệu Diệu cũng không dám cãi, chỉ lặng lẽ làm việc
"Ngươi đừng có nói nữa, ngươi muốn kiện thì cứ đi tìm bà nội đi
Để bà ấy tới thu dọn ta là được
Vương Diệu Diệu phiền phức vô cùng, nói với Vương Dong
Nhìn thấy Vương Diệu Diệu trước đây hốt hoảng mà bây giờ bình tĩnh như vậy, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi, Vương Dong tức đến phát run
"Ngươi, ngươi, ngươi đợi đấy cho ta
Nói xong câu hung ác, Vương Dong hung hăng dậm chân liền đi ra ngoài, khiến cánh cửa vốn đã rách nát rơi xuống một tiếng ầm
Vương Dong nhanh chóng đi đến phòng bà nội, nói với Vương bà bà: "Bà nội, Nhị muội đã nằm trên giường ba ngày rồi, bà không định cho nó đi làm việc sao
"Nó thế nhưng là thanh niên trí thức, không đi làm thì lấy đâu ra công điểm, lấy gì mà ăn, bà xem trong thôn có ai là thanh niên trí thức mà không đi làm chứ
Vương bà bà mắt lóe lên tia sáng sắc lẻm, hừ nhẹ một tiếng
"Đầu muội của con bị thương, nghỉ ngơi hai ngày còn không được à, đừng tưởng là ta không biết đầu nó là bị đánh thế nào đấy
Vương Dong có chút chột dạ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con cũng là vì tốt cho nó thôi mà, nó không đi làm, người trong thôn đều sẽ nói xấu, nó là thanh niên trí thức không ở chỗ của thanh niên trí thức đã là đặc biệt rồi
Bây giờ còn không đi làm, mấy thanh niên trí thức khác cũng sẽ có ý kiến
"Ai có ý kiến
Ý kiến gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương bà bà hỏi
"Thì là mấy người thanh niên trí thức họ Trịnh ấy, đều nói Nhị muội cậy có người thân trong thôn, khắp nơi đặc cách, lười biếng không đi làm
Nói khó nghe lắm, còn nói bà nội bao che, tẩm bổ cho đại tiểu thư tư sản
"Nói hươu nói vượn, ta bao che khi nào chứ, ai là tư sản
Cả nhà chúng ta đều là bần nông, ai dám ăn nói hàm hồ ta xé miệng con nhỏ đó ra
Vương bà bà vừa sợ vừa giận, thấy Vương bà bà tức giận, Vương Dong cũng hơi sợ, tuy bà nội trong đám cháu gái thương nàng nhất, nhưng bà nội mà tức giận thật thì nàng vẫn sợ
Nàng làm sao biết được Vương bà bà không phải vì xót Vương Diệu Diệu mà tức giận, mà là vì nghe lũ thanh niên trí thức đem nhà mình gắn với tư sản mà nổi nóng
Thành phần nhà họ rất tốt, không thể tự dưng để người khác chụp mũ, cũng không thể để con mụ Từ Tuệ chết tiệt kia, di nương tư sản liên lụy tới nhà họ được
Tức giận trừng mắt liếc cô cháu gái mà bà vẫn cưng chiều từ nhỏ đến lớn: "Để bà nghe được mày nói đại tiểu thư nữa, là bảo bố mày đánh cho mày một trận, để cái miệng mày ngậm lại cho bà
Nói xong cũng đi đến phòng Vương Diệu Diệu, bà cũng muốn xem Vương Diệu Diệu thế nào, nếu như thân thể tốt, thì đi làm việc ngay, con gái có là gì mà quý giá thế chứ
Vào cửa thấy Vương Diệu Diệu nằm trên giường bỗng lại càng tức giận hơn: "Diệu Diệu, sao còn chưa chịu rời giường, hôm nay phải đi làm việc đấy
Nghe thấy Vương bà bà không có một câu hỏi thăm sức khỏe cháu gái, vừa mở miệng là muốn nàng đi làm việc, trong lòng nổi lên tức giận
Thế nhưng cũng rõ tình hình sức khỏe hiện tại của mình, chắc chắn không thể đi làm việc được
Chỉ có thể gắng gượng ngồi dậy, vừa mới đứng lên liền "Ai da" một tiếng lại ngã xuống giường, ván giường cứng rắn làm đau nhức cả người, mắt ngấn nước sụt sịt nói: "Bà nội, con lập tức sẽ đứng dậy đi làm việc, bà đừng giận mà
Lại cố gắng ngồi dậy, trong lòng thầm nghĩ, sớm biết giường cứng như vậy thì mình đã không ngã thẳng không uốn người xuống, vừa dùng tay xoa xoa eo của mình
Vương Thúy Hoa nhìn bộ dạng này của Vương Diệu Diệu cũng không nỡ mắng nàng nữa, miệng vẫn không ngừng nói: "Ngày nào cũng không thiếu cho mày ăn uống, thể cốt kém như vậy, thế nào đi nữa thì hôm nay cũng phải đi làm, không đi làm thì hôm nay đừng ăn cơm
Vương Diệu Diệu tiếp tục giả bộ cố gắng gượng dậy từ trên giường, đi một đôi dép rách rồi đi ra ngoài
Đến trong sân thấy mọi người đang ăn sáng, trên bàn bày mấy bát cháo loãng, một đĩa dưa muối
Nhị thúc và Tam thúc mỗi người cầm một cái bánh bột ngô vàng, những người còn lại đều chỉ có một bát cháo loãng
Trên bàn còn hơn nửa bát cháo loãng, loãng đến soi được cả bóng người, không ai đụng tới, xem ra là phần của ta
Vương Diệu Diệu đi thẳng tới ngồi xuống, cầm bát lên húp cháo, tối qua nàng đã ăn cháo thịt và bánh bao thịt, trong bụng có chút dầu mỡ, buổi sáng húp cháo cũng không phải khó nuốt
Đối diện, Vương Dong liếc xéo Vương Diệu Diệu một cái: “Thật có phúc, không cần làm cơm mà vẫn có ăn.” Vương Diệu Diệu không để ý nàng, tự mình ăn cháo rồi ra cửa, chuẩn bị theo người nhà họ Vương ra đồng làm việc
Trong nhà chỉ còn Vương Bình nhỏ tuổi trông Vương Lung đi nhặt phân trâu, nhặt phân trâu cũng có công điểm, thường là việc của trẻ con và người già
Hiện giờ đã hết mùa thu hoạch, ruộng cũng không bận rộn, chỉ còn gieo hạt lúa mì vụ đông
Công việc chủ yếu là xới đất và gieo hạt giống, cả đám người kéo nhau ra ruộng, vừa rẽ sang thì đụng một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, dáng người đen trũi vạm vỡ, giọng sang sảng gọi: "Thím Vương, đây là đi làm đồng hả
Người bình thường gặp nhau hay hỏi thăm nhau đã ăn chưa, đi đâu đó, Vương Thúy Hoa vội đáp: “Ừ, Cẩu Đản mẹ nó đấy à, cô ăn rồi chứ?” “Ăn rồi, ăn rồi!” Người được gọi là Cẩu Đản nương vừa trả lời vừa nhìn Vương Diệu Diệu đang đi sau cùng
“Diệu Diệu, sao đầu bị thương vậy
Người không khỏe sao không ở nhà nghỉ ngơi, ruộng giờ cũng không có gì bận lắm đâu!” Vương Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là Mã Đại Trụ vợ, hàng xóm, tên là Mã Chiêu Đệ
Thời này ở nông thôn ai cũng muốn sinh con trai, dù sao con trai sẽ là người nối dõi, là lao động chính trong nhà, thế là sinh ra một loạt tên kiểu như Nghênh Đệ, Chiêu Đệ, Phán Đệ, Mã Chiêu Đệ là một trong số đó
Mọi người đều gọi nàng là thím Mã, tính tình tùy tiện, tuy nói chuyện ồn ào, nhưng người lại tốt bụng
Bình thường đối với Vương Diệu Diệu cũng không tệ
Vương Diệu Diệu ngượng ngùng cười với thím Mã, gọi một tiếng thím rồi không nói gì thêm, chỉ là đi trên đường có chút loạng choạng
Thím Mã thấy mặt nàng tái nhợt không chút máu liền hỏi tiếp: “Diệu Diệu, có phải con không khỏe không, không thì về nhà nghỉ đi!” Vương Diệu Diệu mặt đầy sợ hãi nhìn thím Mã lắc đầu lia lịa: “Thím, con không sao, con muốn đi làm, nếu không sẽ chết đói mất.” Đi phía trước Diêu Xuân Mai quay lại véo tay Vương Diệu Diệu một cái: “Mày nói bậy bạ gì đấy
Ai muốn bỏ đói mày!” Vương Diệu Diệu xoa chỗ bị véo đau, vội cúi đầu im lặng, trong lòng thầm mắng Diêu Xuân Mai cả trăm lần, cái tay gì mà mạnh thế, đau chết ta mất
Thím Mã thấy Diêu Xuân Mai động tay liền trừng mắt nhìn nàng
“Nhị thím nó làm cái gì vậy, con nít có mỗi câu nói mà cũng không cho!” Vương Diệu Diệu mặt đầy lo lắng nhìn Diêu Xuân Mai, tội nghiệp nói: “Nhị thím, con sai rồi, không ai bỏ đói con cả
Chỉ là đại tỷ nói không làm thì không có cơm ăn, con sợ thân thể yếu không ăn cơm thì sẽ chết đói.” Không ai để ý, Vương Diệu Diệu vốn ít nói nay lại ăn nói trơn tru rành mạch
Thực ra, lời không đi làm thì không có cơm ăn này Vương Thúy Hoa và Vương Dong đều từng nói, nhưng Vương Diệu Diệu không dám nói là do Vương Thúy Hoa nói, dù sao giờ ta đang ăn nhờ ở đậu, không thể đắc tội ngay với chủ nhà
Vương Thúy Hoa nghe nàng nói vậy, liếc nhìn nói: “Cẩu Đản nương, con Diệu Diệu nhà ta ổn rồi, tí nữa ta bảo đội trưởng sắp xếp cho nó việc nhẹ nhàng một chút, cô đừng lo.” Đây là ý chê thím Mã nhiều chuyện, xen vào việc nhà người khác
Thím Mã cũng không tiện nói gì nữa, bèn quay sang nói với Vương Diệu Diệu: “Diệu Diệu à, tí nữa con cứ nói với đội trưởng xem có nghỉ ngơi được hai hôm không!” Diêu Xuân Mai nói leo vào: “Nghỉ hai hôm, nghỉ ai cho công điểm, không có công điểm thì ngồi đó mà ăn không ngồi rồi à!” “Cái gì mà ăn không ngồi rồi, Diệu Diệu quanh năm suốt tháng ngày nào cũng đi làm, về còn phải cơm nước cho cả nhà
Cha nó cũng gửi tiền trợ cấp hàng tháng, sao lại thành ăn không ngồi rồi được.” Thím Mã lớn giọng cãi
Thím Mã vốn không ưa gì Diêu Xuân Mai, Diêu Xuân Mai thì ngọt ngào nhưng lòng đầy mưu mô, thím Mã thì thẳng tính, hai người nhìn nhau là thấy khó chịu
Thím Mã vốn không ưa nhà họ Vương bạc đãi Vương Diệu Diệu, nay có cơ hội liền bộc phát
Mọi người trong thôn đi làm thường không hẹn nhau, nên bây giờ đầu ngõ tụ tập rất đông người
Vương Thúy Hoa không muốn để người khác chê cười nhà mình nên lớn tiếng giục mọi người đi làm
Nhưng giờ chẳng có trò giải trí gì, mọi người trà dư tửu hậu đều thích buôn chuyện, gặp chuyện náo nhiệt như vậy ai mà không hóng
Thế là người vây càng lúc càng đông, cả mấy thanh niên trí thức cũng đến hóng chuyện
Thím Mã và Diêu Xuân Mai cãi nhau um sùm, Diêu Xuân Mai mắng thím Mã nhiều chuyện, thím Mã thì vạch trần chuyện nhà họ Vương đối xử tệ bạc với Vương Diệu Diệu, đám đông nghe say sưa thích thú, mặt Vương Thúy Hoa đỏ bừng bừng
Khóe miệng Vương Diệu Diệu khẽ nhếch lên, nàng nhất định phải thoát khỏi nhà họ Vương thì mới có thể sống được, vở kịch hay mới chỉ bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.