Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 60: Thiếu ta cho ta trả lại




Vừa thấy Vương Diệu Diệu, Vương Ái Quốc đã biết con nhóc này chắc chắn đến gây phiền phức cho hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn ra tay trước dằn mặt
"Diệu Diệu, sao con lại đến đây, có chuyện gì không thể nói ở nhà, chạy đến nhà máy làm gì
Đi, về với ba, đừng làm phiền các lãnh đạo
Nói rồi liền định tiến tới kéo Vương Diệu Diệu
Vương Diệu Diệu lách người tránh, Vương Ái Quốc hụt tay
Trương phó xưởng trưởng bước lên chắn trước mặt Vương Diệu Diệu: "Vương chủ nhiệm, hôm nay mời ông đến đây là vì cô con gái ông đến tìm chúng tôi đòi lại công bằng, nên ông cứ để cô ấy nói đã, có đúng hay sai cứ phân xử cho rõ ràng
Vương Ái Quốc còn có thể nói gì, Trương phó xưởng trưởng này là người phụ trách công tác chính trị của nhà máy
Việc tăng chức hay nâng lương cho công nhân đều phải qua tay ông ta, không phải chuyện một xưởng trưởng nhỏ nhoi như hắn có thể đắc tội
Lúc này Vương Diệu Diệu mới tiếp lời được: "Vương chủ nhiệm, hôm nay con đến đây không phải để tìm ba, con đến để mời lãnh đạo trong xưởng đứng ra làm chủ cho con
Với lại, ba nói nơi đó không phải nhà con, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi
"Con nói cái gì thế
Sao lại không phải nhà con, dù con có đến đội thanh niên trí thức thì ba vẫn là ba con
"Ba tôi sao
Ba tôi sẽ đem tôi bán cho một tên du côn để làm dâu à
Ba tôi sẽ không quan tâm đến tôi sao
Loại chuyện này một người cha ruột có thể làm ra được à
Đến hổ dữ còn không ăn thịt con
Người làm ra chuyện này chẳng khác gì súc sinh
Vương Diệu Diệu tuôn ra một tràng chất vấn như súng liên thanh, nàng thật sự hận, hận Vương Thúy Hoa nhẫn tâm, hận Vương Ái Quốc lạnh lùng
"Không có, Diệu Diệu à, ba và mẹ con chỉ là muốn tìm cho con một mối để con nương nhờ thôi, nghĩ chúng ta ở xa con quá, tìm cho con nhà nào khá giả một chút để con được chăm sóc, chúng ta cũng là muốn tốt cho con mà
Lý Tiểu Liên mặt lộ vẻ lo lắng nhìn Vương Diệu Diệu, như thể nàng thật lòng vì Vương Diệu Diệu, sợ nàng hiểu lầm ý tốt của họ vậy
"Trước kia con và nhà họ Vương đã đoạn tuyệt quan hệ, nói rõ chuyện hôn nhân của con nhà họ Vương không có quyền can thiệp, giấy tờ một thức ba bản, Vương chủ nhiệm cũng đã ký tên, sao nhanh đã quên vậy
Mặt Vương Ái Quốc lúc đỏ lúc trắng, đúng là có chuyện này, hắn cũng không thể nói gì được
"Đừng nói nào là ở xa, muốn tốt cho con hay tìm người chăm sóc con, toàn lời giả dối lừa bịp cả thôi
Vậy tại sao ba là cha mà không chăm sóc cho con, tại sao rõ ràng Vương Điềm lớn hơn con, thích hợp về nông thôn hơn, nhưng ba cứ nhất định phải đưa con xuống nông thôn
Tất nhiên, về nông thôn đóng góp cho đất nước là việc con nên làm
"Từ nhỏ con đã không có mẹ, lúc ba đón con về con vui lắm, con tưởng cuối cùng cũng có thể ở bên ba nhiều hơn
Kết quả thế nào
Ba vì cô con gái của Lý Tiểu Liên mà đẩy con đi biệt xứ
Rốt cuộc, con căn bản không quan trọng gì cả
Vậy thì đừng diễn cái màn thương xót, đối xử tốt với con làm gì, con nhìn chỉ thấy buồn nôn
Đoạn nói này rõ ràng rành mạch, cũng biểu đạt rõ thái độ, không có khả năng hòa giải
Ai có thể làm lãnh đạo đều là người tinh ranh, mọi người đều hiểu rõ, chuyện hôm nay chắc chắn phải có kết quả
"Đưa con về nông thôn là vì dì con nuôi nấng con từ nhỏ, con đến đó dễ thích nghi hơn, lại còn được ở gần dì để báo hiếu, chứ ba chưa từng có ý không nhận con
Vương Ái Quốc vẫn muốn biện minh cho mình
"Phải, con ở trong cái nhà đó thì bị người ta khinh dễ
Cơm ăn áo mặc thì tệ nhất, việc thì làm nhiều nhất
Bị cô con gái tốt của ba xô ngã đập đầu, chút nữa thì mất mạng, đó là điều ba gọi là dễ thích nghi à
Nghĩ đến việc nguyên chủ vì chuyện này mà mất mạng, Vương Diệu Diệu liền giận không để đâu cho hết
"Nhưng mà, ba không ngờ tới nhỉ
Mẹ ba muốn để Lý Tiểu Vũ hại con, cuối cùng kẻ gặp nạn lại là cô con gái ngoan của ba
Nhà họ Vương giờ chắc đang loạn cào cào rồi, chắc chưa có ai đến báo tin cho ba đâu nhỉ
Mẹ vợ tốt của ba giờ đang ở đồn công an trên trấn đó
Vương Ái Quốc tưởng lần trước Lý Tiểu Vũ sẽ làm nên chuyện, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng việc Vương Diệu Diệu sẽ làm loạn ở nhà họ Vương
Không ngờ lại thành ra Vương Dong mắc bẫy, con nhỏ Vương Diệu Diệu này còn ghê gớm đến mức trực tiếp tống mẹ hắn vào đồn
Liếc nhìn Lý Tiểu Liên, trong lòng hắn đã rõ, hôm nay e rằng không thể xong chuyện được
"Dì con nuôi con lớn như vậy, con đúng là đồ vong ân phụ nghĩa
Dì lớn tuổi như thế, con còn hành hạ dì ấy, con không có lương tâm à
Vương Ái Quốc chụp ngay cho cô cái mũ bất hiếu
"Cha không có tình người thì con mới không cần hiếu thảo, loại già mà không kính, gây họa cho cháu gái mình như bà ta thì không xứng
"Mấy vị lãnh đạo, mọi người cũng nghe rõ rồi, những điều tôi nói đều là sự thật
Vương chủ nhiệm và Lý chủ nhiệm đây, không hề phản bác lại, tôi là thay con gái của bọn họ, Vương Điềm, xuống nông thôn
Còn việc Vương Thúy Hoa hãm hại tôi, Vương chủ nhiệm cũng dung túng cho chuyện đó, vậy thì chuyện này phải xem xưởng may các người có quản không nhé
Nếu các người không quản, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo huyện ủy
"Không phải cô thay Điềm Điềm của chúng tôi xuống nông thôn, tuổi cô cũng vừa đủ rồi, một nhà một con xuống nông thôn, đây là hợp quy định mà
Lý Tiểu Liên vội vàng lên tiếng
"Hai ba tuổi tôi đã bị các người đuổi xuống nông thôn rồi, sao sớm không đón tôi về, muộn không đón tôi về, cứ nhất định khi nhà các người phải có người xuống nông thôn thì mới nghĩ đến tôi
Mục đích của các người ai mà không rõ chứ
Còn nữa, tiền trợ cấp xuống nông thôn của tôi 150 đồng, hôm nay trả lại cho tôi
Không có lý gì tôi chịu tội thay con gái các người mà các người còn tiêu tiền của tôi, đúng không
Vương Diệu Diệu xòe tay trước mặt Lý Tiểu Liên, như thể muốn bà ta đưa ngay 150 đồng ra
"Cái này..
tôi..
tôi đâu có muốn lấy 150 đồng của con, vốn là định để dành làm của hồi môn cho con mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu con muốn thì một lát nữa về nhà tôi sẽ đưa cho con
Lý Tiểu Liên vẫn rất thức thời, bà ta biết 150 đồng này là không thể giữ lại được nữa rồi
"Tốt, dù sao các vị lãnh đạo đều ở đây, bà cũng không được lật lọng
Nếu như bà quỵt tiền, tôi lại đến tìm các vị lãnh đạo nhờ làm chủ
Trương phó xưởng trưởng giờ vừa tức vừa vội, cô nhóc này trông còn trẻ vậy mà nói năng lại ác độc, không để đường lui cho ai
Hiện tại chuyện này ông ta có muốn quản cũng phải quản, không muốn quản cũng phải quản, đã rơi vào thế cưỡi trên lưng hổ rồi
"Vương Ái Quốc, Lý Tiểu Liên, hai người các ông bà là công nhân lâu năm của xưởng, giờ cũng làm lãnh đạo cả
Thế mà lại đối xử với con gái mình như vậy, bắt nó thay con gái mình xuống nông thôn, sinh mà không nuôi, không xứng làm cha làm mẹ
Đừng nói là còn cùng mẹ chồng ở quê cấu kết hãm hại con gái mình, thật là khiến người ta phẫn nộ
Chuyện này tôi sẽ báo cáo với xưởng trưởng và bí thư, sau đó xưởng sẽ đưa ra quyết định xử phạt cụ thể
Nghe tin này, mặt Vương Ái Quốc và Lý Tiểu Liên đều trắng bệch
Bọn họ lăn lộn ở xưởng nhiều năm như vậy, mới leo lên được chức chủ nhiệm
Nếu như bị xử phạt, rất có thể sẽ bị giáng chức
Nếu như toàn bộ người trong xưởng đều biết chuyện bọn họ đã làm, tất cả mọi người sẽ xỉa xói sau lưng bọn họ, sau này họ còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại xưởng
"Trương phó xưởng trưởng, có thể đừng báo cáo được không, tôi với con gái tôi sẽ thương lượng lại một chút
Con bé bảo tôi bồi thường thế nào tôi sẽ làm theo như thế
Vụ này báo lên thì bao nhiêu công sức cả đời tôi đổ sông đổ bể mất
Vương Ái Quốc nhìn Trương phó xưởng trưởng đau khổ van xin
Trương phó xưởng trưởng không thèm để ý đến hắn, chỉ nhìn Vương Diệu Diệu ra hiệu
Ám chỉ này ai cũng hiểu, người nắm đằng chuôi là Vương Diệu Diệu, có cầu xin ông ta cũng vô ích
"Diệu Diệu, Diệu Diệu, con đừng làm loạn nữa được không
Chúng ta về nhà đi, ba sẽ bồi thường cho con, được không
Đón con về thành phố, sau này tìm cho con một mối tốt hơn, sắm cho con thêm đồ cưới, cho con nở mày nở mặt về nhà chồng, được không
Mình về nhà đi
Nha con
Vương Ái Quốc lại quay sang cầu xin Vương Diệu Diệu
"Ba thôi ngay cái ý nghĩ đó đi
Từ lúc ba không đối xử tốt với mẹ con, để mẹ chết sớm như vậy
Lại còn làm ngơ để người nhà hại con, giữa con với ba đã chẳng còn tình cảm gì cả rồi, con tuyệt đối không đời nào trở về với ba
Vương Diệu Diệu dứt khoát nói
"Còn nữa, mẹ con còn trẻ đã đi theo ba, chuyện ba xây nhà ở Ninh Huyện trong lòng ba rõ như ban ngày
Bà ấy bây giờ không còn nữa, ba trả lại đồ cưới mà bà ấy để lại cho con đi
Vương Diệu Diệu lại đưa một tay ra trước mặt Vương Ái Quốc, như thể muốn lấy ngay đồ cưới kia vậy
Vương Ái Quốc và Lý Tiểu Liên lập tức trừng lớn mắt, đồng thanh hỏi: "Đồ cưới gì
"Đồ của mẹ con chỉ có cái hộp nát và một chiếc ngọc bội, lần trước không phải đã đưa cho con rồi sao
Vương Ái Quốc biết lần này mình không thể trốn thoát được, chắc chắn bị xưởng xử lý, mà giờ Vương Diệu Diệu lại còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn cả của hồi môn nữa, thật là quá đáng
"Đúng, ba cho con một cái hộp rỗng, bên trong chẳng có gì cả
Mẹ con còn lưu lại cho con một phong thư, bên trong có danh sách
Vương Diệu Diệu cười nhìn hai người
"Danh sách gì chứ, ai biết có phải là con bịa ra không
Lý Tiểu Liên trước giờ vẫn kiềm chế giờ đã không còn chịu nổi nữa, chưa từng nghe thấy di ngôn di vật gì lại còn có cả danh sách kèm theo, trực tiếp phản bác
"Ầy, danh sách đây, Trương phó xưởng trưởng, ông đưa cho Vương chủ nhiệm xem thử
“Có phải bút tích của mẹ ta hay không hắn hẳn là rất rõ ràng.” Từ trong túi quần áo móc ra một tờ giấy, đây quả thật là Từ Tuệ viết, rõ ràng ghi chép hình dạng cơ bản của từng món đồ trang sức
Từ Tuệ không hổ là tiểu thư khuê các được hào môn vọng tộc bồi dưỡng, một tay chữ nhỏ viết rất là xinh đẹp, có đồ trang sức còn vẽ phối đồ bên cạnh
Vương Ái Quốc liếc mắt nhìn qua, lòng lập tức lạnh một nửa, đây đúng là bút tích của Từ Tuệ, nhưng hắn thật chưa từng gặp qua những vật này
Không, cũng không phải đều chưa thấy qua, hắn đã gặp hai ba dạng
Đều là lúc Từ Tuệ ch·ế·t, hắn lấy được từ trên người nàng và trong tủ
Một cái là ngọc bội phù dung, lần trước đã đưa cho Vương Diệu Diệu, còn có một cái mặt dây chuyền ngọc lan hoa, lúc ấy muốn cưới Lý Tiểu Liên, đã lấy ra khoe khoang qua, Lý Tiểu Liên rất t·h·í·c·h, liền đưa cho nàng
Một cái mặt dây chuyền ngọc như ý cũng cho Lý Tiểu Liên, nói sau này cho Vương Điềm làm đồ cưới
Nhưng Vương Diệu Diệu không biết những chuyện này, cho nên mình một mực khẳng định không thừa nh·ậ·n, nàng cũng không có cách nào
Quyết tâm, hắn c·h·ế·t cũng không hé miệng
“Đây là chữ của mẹ ngươi không sai, nhưng đồ vật ta chưa từng thấy, chưa từng thấy bao giờ
Ai biết có phải nàng đã đưa cho người khác không!” “Ngươi chưa thấy qua, vậy thật đúng dịp, ta đã thấy qua.” Vương Diệu Diệu bước nhanh đi qua, một tay túm lấy Lý Tiểu Liên, tay kia nhanh ch·ó·n·g kéo ở cổ nàng, một cái mặt dây chuyền ngọc lan hoa liền bị nàng kéo xuống, dây thừng màu đỏ bị xé đ·ứ·t, có thể thấy lực tay lớn cỡ nào
Lý Tiểu Liên đột nhiên bị tập kích, đau k·h·óc thét một tiếng, hai tay che cổ, nước mắt trào ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người không nghĩ tới Vương Diệu Diệu lại ra tay đột ngột, tự nhiên không kịp ngăn cản
“Trưởng xưởng Trương, ông xem một chút, mặt dây chuyền ngọc lan hoa này có phải của mẹ ta không, có phải giống hệt như trong giấy không?” Thì ra, vừa rồi khi Vương Ái Quốc xem danh sách trong tay Trưởng xưởng Trương, Vương Diệu Diệu đã chú ý tới Lý Tiểu Liên hơi bối rối, còn vô thức dùng tay sờ n·g·ự·c
Bây giờ thời tiết còn chưa nóng lắm, mọi người đều mặc áo thu
Vì vậy nàng quyết định nhanh chóng ra tay, không ngờ lại đúng như dự đoán
Lý Tiểu Liên cũng không ngờ có thể bị bắt tại trận như vậy, vì nghe người ta nói ngọc dưỡng người, nên ngoài mùa hè ra, nàng vẫn luôn đeo nó bên mình
Lúc này Vương Ái Quốc tâm lạnh hoàn toàn, lòng như bị dao cắt
Giờ phút này dù hắn có nói gì, cũng không ai tin là hắn không lấy đồ cưới Từ Tuệ để lại cho Vương Diệu Diệu
Nhưng hắn thật sự không có lấy
Thế nhưng hiện tại dù hắn có bao nhiêu cái miệng cũng không thể nào giải thích
“Vương Ái Quốc, ngươi lấy hết đồ của mẹ Vương Diệu Diệu ra đi!” Trưởng xưởng Trương cũng không muốn phí lời với hắn nữa, nghe hắn biện minh
“Ta thật không có lấy, thật không có
Diệu Diệu, mẹ ngươi thật không cho ta những vật này, thật không có, ta chỉ lấy một chút vàng bạc của nàng đi bán, cái khác thật không có, thật không có mà!” Lúc này hắn đã không còn dáng vẻ cha cao cao tại thượng, nước mắt rơi không tiếc
“Vàng bạc ngươi bán được bao nhiêu
Tiền đâu?” Vương Diệu Diệu không khách khí hỏi
“Bán được 1500 tệ, những năm nay cũng đã tiêu hết gần hết rồi
Thật đó, không l·ừ·a ngươi.” “Được, vậy ngươi trả lại ta 1500 tệ, còn có 150 tệ của Chủ nhiệm Lý, tổng cộng là 1650 tệ
Mấy vị lãnh đạo có thể làm chứng cho ta.” Vương Diệu Diệu xòe hai tay ra
Lý Tiểu Liên hai tay che cổ, có lẽ đau quá, chỉ ú ớ không nói được câu nào hoàn chỉnh
“Số tiền này ta hằng năm đều gửi về cho nãi nãi ngươi để nuôi ngươi
Đã chi tiêu hết nhiều hơn thế nhiều rồi!” Thấy nàng ra dấu hồi lâu, Vương Ái Quốc thay nàng nói ra
“Được, vậy những năm qua, theo như lúc trước ngươi ở thôn Lĩnh Nam nói, mỗi tháng ba đồng, một năm là 36 đồng, nuôi ta mười năm
Dù có dùng đến số tiền đó hay không, ta đều tính đủ, tổng cộng 360 đồng
Còn lại 1290 tệ trả lại cho ta, sau này chúng ta không ai nợ ai, như vậy được không
Mấy vị lãnh đạo, mọi người thấy được chứ?” Trưởng xưởng Trương nhìn Lý Hiểu Hoa và một nữ đồng chí khác, cả ba người đều gật đầu, xét về lý lẽ hay tình cảm, cách làm của Vương Diệu Diệu đều không có gì đáng trách
Bốn người cùng nhìn Vương Ái Quốc, Vương Ái Quốc cắn răng: “Được, số tiền này ta đưa!” “Còn đồ của mẹ ta đâu?” “Đồ thì thật sự không có, chỉ có cái này và ngọc bội lần trước ngươi đã lấy
Thật không còn
A, còn một thứ nữa, là một món trang sức nhỏ, một lát nữa ta đưa cho ngươi luôn, thật sự không có gì khác
Ngươi có b·ứ·c t·ử ta, ta cũng không thể nào lấy ra được.” Vương Ái Quốc ôm đầu, vẻ mặt gần như suy sụp
Vương Diệu Diệu đương nhiên biết là không có, danh sách của mẹ nàng thiếu ba món đồ, một ngọc bội nàng đã cầm, còn hai loại nữa chắc chắn là mẹ nàng luôn mang theo người
“Được, ngươi trả hai thứ đó lại cho ta, đây cũng là di vật mẹ ta để lại
Mấy vị lãnh đạo, hai món đồ nhỏ này, tôi xin được giữ lại làm kỷ niệm có được không?” Vương Diệu Diệu đưa ra thỉnh cầu như vậy, ai nghe cũng sẽ động lòng
Còn nhỏ đã mất mẹ, muốn giữ hai vật nhỏ làm kỷ niệm, không ai cự tuyệt
“Được, cái này ta làm chủ, đáp ứng ngươi.” Trưởng xưởng Trương dứt khoát quyết định
“Còn những thứ khác đều là do tư bản chủ nghĩa để lại
Đều nên nộp lên hoặc tiêu hủy tại chỗ, ta cũng không biết vì sao Chủ nhiệm Vương lại muốn giữ lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này ta không can dự, mọi người trong xưởng tự mình quyết định xem nên xử lý thế nào!” Nhà lão Vương bọn họ quá đáng, cuối cùng Vương Diệu Diệu cũng muốn phản kích một phen, nếu xưởng may truy cứu, đủ để hắn đau đầu
“Ngươi, đồ lòng dạ độc ác
Sớm biết ngươi như vậy, khi sinh ra đáng lẽ nên bóp c·h·ế·t ngươi.” Lúc này Vương Ái Quốc trông thật sự muốn bóp c·h·ế·t Vương Diệu Diệu
Cuối cùng, Vương Diệu Diệu đợi ở văn phòng Trưởng xưởng Trương để Vương Ái Quốc đưa 1290 tệ và mặt dây chuyền ngọc như ý
Đây là những gì Vương Ái Quốc nợ mẹ con Từ Tuệ, nên nàng nhận một cách thản nhiên
Mặc kệ người khác bàn tán sau lưng, Vương Diệu Diệu sải bước ra khỏi cổng xưởng may, kể từ đây nàng và gia đình nguyên chủ chính thức dứt đoạn
Ra khỏi cửa liền đến chỗ tiếp nhận thanh niên tri thức, báo cáo bằng tên thật, chuyện con gái Lý Tiểu Liên là Vương Điềm đã t·r·ố·n tránh không xuống nông thôn
Đồng chí phụ trách thanh niên trí thức nhiệt tình giúp cô tìm hiểu, nói với cô Vương Ái Quốc đã có một đứa con gái xuống nông thôn, cho nên Vương Điềm có thể không cần đi nữa
“Tôi chính là đứa con gái mọi người vừa nhắc tới, nhưng do người nhà Vương Ái Quốc đ·ộ·c h·ạ·i nên bị nhận lệnh xuống nông thôn, mới tạm thời điều tôi về từ nông thôn
Tuy tôi có hộ khẩu Ninh Huyện, nhưng nhiều năm nay tôi chưa từng ở Ninh Huyện, chuyện này mọi người có thể xác minh ở thôn Lĩnh Nam, trấn Nguồn Trương
Ngoài ra, tôi và nhà họ Vương đã đoạn tuyệt quan hệ, hộ khẩu cũng đã chuyển ra khỏi nhà họ Vương, cho nên bây giờ nhà họ Vương chỉ còn một mình Vương Điềm, mà mặc kệ về tuổi tác hay lý lịch, đều nên điều đến nông thôn tiếp thu giáo dục bần nông trung nông
Dù sao tình hình tôi đã phản ánh, còn việc có sắp xếp hay không thì tùy chính sách mà mọi người quyết định!” Hai đồng chí phụ trách thanh niên trí thức nhìn nhau
Chuyện này các cô đương nhiên không dám bao che, chắc chắn phải báo cáo lên cấp trên
Cô gái này nói để họ xem xét xử lý, nhưng nếu họ không xử lý, ai biết cô có khiếu nại đi nơi khác hay không
“Thiếu ta thì trả cho ta!..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.