Đến một chuyến huyện Ninh, nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện đưa Sính Đình đi học
Sáng sớm hôm sau, Vương Diệu Diệu liền đến bách hóa cao ốc tìm Lưu chủ nhiệm, hy vọng hắn giúp giới thiệu một trường học cho muội muội mình vào học cấp hai
Lần này Lưu chủ nhiệm hơi do dự, vì chuyện xưởng may nhà Vương Ái Quốc gần đây vẫn còn gây xôn xao
Chuyện xấu đồn xa, huyện Ninh thật ra rất nhỏ, chỉ một hai ngày là lan khắp hang cùng ngõ hẻm
Lần trước Vương Diệu Diệu tìm hắn viết thư giới thiệu, hiện giờ cơ bản có thể xác định Vương Diệu Diệu chính là con gái của Vương Ái Quốc
Lúc đó vì tò mò, Lưu chủ nhiệm cũng tìm hiểu ngọn ngành sự tình này
Với tư cách một người lớn tuổi có thể là trưởng bối của Vương Diệu Diệu, Lưu chủ nhiệm vừa ngưỡng mộ lại vừa e ngại cách xử trí của nàng
Xét trên phương diện đối tác, ông ta rất sẵn lòng giúp chuyện này, nhưng theo ông ta được biết, Vương Diệu Diệu không hề có em gái
“Đến đây nhiều lần như vậy, sao ta không nghe ngươi nhắc đến em gái bao giờ
Sao không để nó học ở trấn của các ngươi?” "Hả
Vương Diệu Diệu nghe vậy bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lưu chủ nhiệm, tò mò vì sao đột nhiên ông lại quan tâm chuyện riêng tư của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"À, không phải, tại trước kia ta nghe nói chuyện nhà các ngươi, hình như ngươi không có em gái mà
Lưu chủ nhiệm hơi ngại ngùng hỏi
“Đúng, không phải em gái ruột, trước đây nàng ấy cứu ta ở huyện Ninh, nên ta nhận nàng làm em gái
Năm nay mới 12 tuổi, ta thấy đưa nàng đi học vẫn tốt hơn, dù sao đọc sách cũng giúp hiểu biết hơn mà!” Hiện tại, Vương Diệu Diệu đã rất tự nhiên mỗi khi dùng cùng một lý do để giải thích mối quan hệ giữa mình và Sính Đình
“Thì ra là thế, vậy ngươi thật tốt bụng, chu cấp cho nó đi học một năm, tiền học phí với cả phiếu lương cũng tốn không ít tiền.” Vì một cô bé đã giúp mình mà nguyện ý lo cho nó ăn học, phẩm hạnh này cũng không hề tệ
Hơn nữa, lúc Vương Diệu Diệu bàn chuyện hợp tác với ông ta cũng không phải người chỉ biết nghĩ đến bản thân, mà chủ yếu là lựa chọn hợp tác đôi bên cùng có lợi, đức tính này cũng coi như tốt
“Ừ, ta biết, tiền ta bỏ ra, hộ khẩu của nàng ấy chuyển về huyện Ninh, mỗi tháng sẽ có phiếu lương, điểm này không cần ta quan tâm
Chỉ là cần một suất nhập học, cho nên mới đặc biệt đến nhờ Lưu chủ nhiệm giúp đỡ, cần gì cứ việc nói, ta sẽ tìm cách lo liệu
Vương Diệu Diệu đặc biệt chân thành nhìn Lưu chủ nhiệm
"Cũng không phiền phức vậy đâu, ta có một người bạn học làm trong bộ giáo dục, ta hỏi thử xem sao
Có điều, có lẽ cần phải thi, em gái ngươi có ổn không?” Quản gia gia gia đã đem sách từ chỗ phế phẩm mang về, Vương Diệu Diệu sơ qua để Sính Đình xem một lượt, rồi rút ra mấy điểm trọng yếu để thi thử Sính Đình, phát hiện phần lớn kiến thức nàng đều nắm được, nếu có thêm chút thời gian củng cố lại thì hẳn là sẽ theo kịp chương trình học
"Nàng có thể, vậy ta xin thay mặt em gái cảm ơn Lưu chủ nhiệm trước, cứ chờ tin tốt của ông
“Được thôi, chắc vài ngày nữa sẽ có tin tức, lần sau ngươi đến ta sẽ báo cho ngươi.” Lúc này, Lưu chủ nhiệm đã buông bỏ cảnh giác, thật lòng muốn giúp Vương Diệu Diệu
Lại hẹn với Lý ca giao dịch, Lý ca cho nàng dây nho, ba cây táo, ba cây đào và mấy cây lê, tổng cộng là 30 tệ
Điều đáng mừng là một nửa cây ăn quả đã ra trái
Rễ cây được bọc trong lớp đất bùn ướt, phía trên cột dây cỏ, tránh cho đất rơi ra
Đợi Lý ca vừa đi, Vương Diệu Diệu liền vội vã đem hết các cây ăn quả trồng vào không gian, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể ăn được trái cây tươi ngon
Vui mừng quá, nàng hái mấy cân táo trong không gian mang về cho Cố Minh Hạo và Sính Đình ăn, táo trong không gian vừa đỏ vừa lớn, mắt Sính Đình mở to tròn xoe
Cố Minh Hạo cũng là người từng thấy nhiều thứ tốt, thấy quả táo trong veo lại lớn lại đỏ cũng lộ vẻ kinh ngạc
"À, hôm nay ta vừa hay đi dạo phía bắc, thấy một chị đang xách giỏ táo
Ta thấy quả táo này ngon, nên mua về cho mọi người nếm thử chút tươi
Nói xong, Vương Diệu Diệu cẩn thận thở phào một hơi, le lưỡi ra
Cố Minh Hạo vốn nửa tin nửa ngờ, vừa hay thấy được hành động nhỏ của nàng
Anh nhíu mày, trong lòng âm thầm nghĩ cô bé này sao có nhiều bí mật quá vậy
Ngày mai là hai mươi tám tháng tư, Vương Diệu Diệu về thôn Lĩnh Nam để thu dọn đồ đạc
Sắp đến vụ hè, mọi người trong làng bắt đầu bận rộn, đám thanh niên trí thức cũng không ngoại lệ
Sáng sớm, Trương Chí Bình và Trịnh Khải cùng mấy người mang ít hành lý của Vương Diệu Diệu đến chỗ ở mới, không kịp giúp cô thu dọn thì đã vội vàng đi làm
Tựa như kiến dời nhà, từng thứ đồ được phân loại sắp xếp ổn thỏa, trải giường chiếu xong xuôi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi
"Cộp cộp cộp
Nghe tiếng gõ cửa, giờ này mọi người đang làm việc, ai lại đến đây
Nếu là mấy thím Mã chắc đã gọi lớn ở ngoài rồi
"Ai vậy
Bất kể trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, vẫn bước nhanh ra sân
“Là ta, mở cửa.” Giọng nam trầm ấm vang lên ngoài cửa
Vương Diệu Diệu tưởng mình nghe nhầm, dường như cô nghe thấy giọng của Cố Minh Hạo
Đưa tay kéo cánh cửa mới ra, quả nhiên người đứng trước cửa là Cố Minh Hạo đang mặc bộ quân phục màu xanh ngắn tay
Bộ đồ này là lần trước Vương Diệu Diệu mua cho anh ở bách hóa cao ốc, đây là lần đầu tiên thấy anh mặc nó
Thân hình anh rất cao, thường xuyên rèn luyện nên trông anh rất khỏe mạnh, thẳng tắp, bộ quân phục xanh dường như rất hợp với anh
Tóc anh đã dài hơn trước một chút, trước kia tóc húi cua lộ vẻ anh tuấn cứng cỏi, kiểu tóc hiện tại lại khiến vẻ mặt lạnh lùng của anh thêm phần dịu dàng
"Sao ngươi lại đến đây
Sao tới được đây
Cố Minh Hạo thấy ánh mắt kinh ngạc nhưng vui mừng hơn là ngạc nhiên của cô bé
“Lần trước ngươi chẳng nói hôm nay chuyển nhà sao
Ta tới chúc mừng tân gia
Nhưng quà phải vài ngày nữa mới có thể đưa cho ngươi, hôm nay chỉ có người tới thôi.” Cố Minh Hạo cười với cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không, không cần quà đâu, ngươi tới ta đã vui lắm rồi
Mau vào nhà đi
Nhưng mà, ngươi cứ đến thế này không sao chứ?” Hai người vừa nói vừa đi vào trong sân, Cố Minh Hạo tiện tay đóng cửa, thầm nghĩ, cái cửa này được đấy, trông rất chắc chắn
“Không sao đâu, ta đã liên lạc với bên quân đội rồi, vài ngày nữa sẽ có đồng đội đến đón, hôm qua ta cũng đã đến phòng vũ trang của huyện Ninh báo cáo rồi
Cho nên, hôm nay là quang minh chính đại đến chúc mừng tân gia cho ngươi.” Cố Minh Hạo thấy cô lo lắng thì lòng cảm thấy ấm áp, bỗng muốn đưa tay xoa đầu an ủi cô, nghĩ vậy tay liền làm theo
Cô bé thấp hơn anh một cái đầu, tóc sờ vào mềm mại xù bông, cảm giác không tồi
Vương Diệu Diệu ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Ừm?” "Không có gì, tại thấy tóc ngươi hơi rối, giúp ngươi chỉnh lại
“A
Rối lắm sao
Ta cứ dọn dẹp phòng, chắc bị rối.” Vương Diệu Diệu ảo não, vội đưa tay vuốt tóc về phía sau
“Không sao, được rồi.” Miệng thì nói là được rồi, nhưng Cố Minh Hạo lại bắt đầu vuốt ve
Ừm, đúng là rất mềm mại, vuốt qua vuốt lại giống con mèo trắng nuôi ở nhà hồi nhỏ, cả lúc cô ngước nhìn anh, đôi mắt tròn xoe cũng rất giống mèo trắng
“Ây da, ngươi lại làm rối tóc ta rồi.” Vương Diệu Diệu vừa mím môi vừa than phiền, rồi lại tự mình sửa sang lại
Cố Minh Hạo thấy cô than thở mềm mại, bất giác thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên
"À phải rồi, ngươi ăn cơm chưa
Vương Diệu Diệu lúc này mới nhớ hỏi
“Ý ngươi là ăn sáng hay ăn trưa
Bữa sáng ta ăn rồi, còn bữa trưa thì chưa
Sao, ngươi định chiêu đãi ta món gì sao?” Cố Minh Hạo cười híp mắt nhìn cô
Không hiểu sao, Vương Diệu Diệu cứ thấy hôm nay Cố Minh Hạo là lạ, nào là làm rối tóc nàng, giờ lại trêu chọc nàng
"Vậy ngươi có muốn đi một chuyến núi Phục Hổ với ta xem có tìm được đồ đạc của ngươi không
Vương Diệu Diệu vẫn băn khoăn về cái bọc Cố Minh Hạo bị mất trên núi
“Ngươi còn dám lên núi Phục Hổ, ta đã dặn dò ngươi thế nào rồi
Sao ngươi biết trên núi còn hay không những thú dữ khác.” Cố Minh Hạo thu lại nụ cười, mặt dần nghiêm lại
Lại nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Diệu Diệu âm thầm thở dài
“Đại ca, từ lần trước ta thật sự không đi nữa rồi, thật đấy, ta thề được mà, chẳng qua là nghĩ đến ngươi đến rồi nên đi chung với ngươi thôi.” Vương Diệu Diệu lầm bầm, không dám ngẩng lên nhìn anh
Haizz, Cố Minh Hạo mỗi lần gặp cô như vậy thì không thể tiếp tục dạy dỗ nữa
"Đi kiểu gì
“A, ngươi đồng ý đi rồi.” Vương Diệu Diệu bất ngờ ngẩng đầu, thấy Cố Minh Hạo đang nhìn cô với đôi mắt đầy ý cười
"Ngươi ngồi trước một lát, ta đi chuẩn bị ít đồ ăn mang theo
Bỗng dưng, nàng cảm thấy da mặt có hơi nóng, như làn khói, nàng vội bỏ chạy
“Vương Diệu Diệu, mày sợ hắn làm gì chứ, thật không có tiền đồ.” Vương Diệu Diệu trong lòng oán thầm bản thân
Mang theo đồ ăn, Cố Minh Hạo đeo cái gùi, Vương Diệu Diệu đi trước dẫn đường, trên đường đi líu lo không ngừng, nào là rau dại gì, nấm gì, trái dại gì còn chưa chín, giờ vẫn còn chua
Cố Minh Hạo đứng một bên, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, mọi người đều đã đi làm việc cả, cho nên trên đường đi không gặp ai
Càng đi lên cao, cây cối càng rậm rạp, không khí càng trong lành, phong cảnh cũng ngày càng đẹp...