Trương Chí Bình cùng Chu Cường giúp Vương Diệu Diệu mang đồ đạc vào phòng trống rồi đi làm việc
Đội trưởng nói cho họ được nghỉ nửa buổi, nhưng thời điểm này đều tính công điểm, làm nhiều được nhiều
Đối với thanh niên trí thức mà nói, công điểm như tiền và lương thực, họ đến đây đã nhiều năm, giờ nghĩ về thành thì còn xa vời, không gắng làm kiếm công điểm thì bản thân cũng không nuôi nổi mình
Vương Diệu Diệu cảm ơn họ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc
Khi thấy họ đi xa, nàng chốt cửa cài then bên trong rồi chui vào không gian
Nàng đói quá, buổi sáng nửa bát cháo loãng chẳng thấm vào đâu
Nhanh chóng ăn một bát cháo thịt bằm rau xanh và một cái bánh bao lớn, bụng mới dễ chịu, nàng thấy như sống lại
Buổi sáng ăn ít lại còn hát tuồng, cảm giác hết sạch cả thể lực
Cuối cùng cũng có thời gian kiểm kê đồ trong không gian, đủ mình ăn mấy năm, trong lòng cũng an tâm
Nhưng không thể ngồi không ăn núi lở, vẫn cần có thu nhập mới được
Tính toán một chút, hiện tại trong không gian có đất để trồng, cũng đã mua sách hướng dẫn, nhưng chưa có cơ hội mua nông cụ và hạt giống đã đến đây
Xem ra phải tìm cơ hội ra ngoài mua chút hạt giống và nông cụ
Giờ mua gì cũng cần phiếu, chưa biết có mua được không, trước cần đi ra trấn xem xét tình hình đã
Vào phòng ngủ, Vương Diệu Diệu lục tìm mãi mới thấy một miếng vải bông màu xanh đậm, là khi mua định dùng để trang trí nhà tranh, giờ vừa hay dùng được
Nguyên chủ chỉ có chăn đệm, không có ga giường, phòng nhỏ có một cửa sổ nhỏ mỏng tang, cũng cần làm rèm che chắn lại
Không thì người ngoài nhìn thấy hết cảnh trong phòng, không an toàn chút nào, dễ bị bại lộ
Vương Diệu Diệu múc hai thùng nước từ suối, nấu nước nóng tắm, vì bị thương trên đầu nên không dám gội, tắm xong cả người sảng khoái
Ngồi trước bàn trang điểm định bắt đầu dưỡng da, vừa nhìn vào gương đã giật mình, củ cải này là ai vậy
Vừa gầy vừa lùn, nhìn chỉ cao khoảng 1m5, gầy da bọc xương, xương gò má nhô cao vì mặt không có chút thịt nào, da dẻ thì đen sạm vì làm đồng áng lâu ngày
Nhưng đường nét ngũ quan rất đẹp, giống Vương Miểu Miểu đến tám phần, chắc đây là duyên phận trong cõi u minh, có lẽ vì mấy phần ràng buộc này mà nàng mới đến được thế giới này
Đôi lông mày cong cong nhạt nhòa như trăng non, một đôi mắt to tròn ngấn nước như hai hạt nho đen, mắt to có hàng mi dài rậm, tạo nên một khuôn mặt như tranh vẽ
Khuôn mặt dưới mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi mỏng hơi cong lên như quả anh đào nhỏ, bên miệng còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ, thêm mấy phần tinh nghịch ngọt ngào, rõ là một mỹ nhân đang tàn lụi
Vương Diệu Diệu an tâm, thân thể này chỉ mới 15 tuổi, chăm sóc tốt, cao thêm vài xăng-ti-mét không thành vấn đề, nàng có nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy, muốn mèo đông cũng được, dưỡng mấy tháng nhất định trắng trẻo mịn màng trở lại
Việc cấp bách là phải đi ra trấn một chuyến, mua ít đồ dùng sinh hoạt của thời đại này
Nguyên chủ không để lại gì, nàng cũng không biết giá cả và tình hình thị trường hiện tại
Hạ quyết tâm, Vương Diệu Diệu định chiều đi tìm đội trưởng xin giấy giới thiệu, giờ mà không có giấy giới thiệu thì đi đâu cũng khó
Đồ đạc trong không gian hiện giờ không dùng được, cũng không dám dùng, Vương Diệu Diệu bèn lấy miếng vải xanh ra khỏi không gian
Cả phòng đầy bụi bặm, nàng dọn dẹp qua rồi trải chăn đệm
Dùng chiếc kéo cũ trong túi đồ của nguyên chủ cắt vải xanh ra may
Một cái ga giường hết gần một nửa, còn về rèm cửa thì nàng không nỡ dùng vải mới, mà lấy một chiếc quần cũ nát ra cắt may qua, miễn cưỡng che được cửa sổ
Số vải còn lại khoảng năm thước, kiếm cơ hội may một cái áo bông cho mình, sắp vào đông rồi, không có áo bông mùa đông thì đừng hòng ra ngoài, rét cóng mất
Nàng mang 20 cân khoai lang và 10 cân ngô ra sân, chờ đến trưa về xem dựng bếp kiểu gì
Đang nghĩ thì nghe tiếng nói chuyện líu ríu, hóa ra đám thanh niên trí thức về ăn cơm trưa, Vương Diệu Diệu tranh thủ ra khỏi phòng
Trương Chí Bình vừa về đến thấy Vương Diệu Diệu luống cuống đứng trong sân nhìn họ, liền nói với ba nữ thanh niên trí thức: "Đây là thanh niên trí thức Vương Diệu Diệu vừa đến chỗ chúng ta hôm nay, sau này sẽ ở chung nhóm với các cô, sau này mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ
Thật ra chuyện sáng nay nhóm nữ thanh niên trí thức cũng đã biết, vì họ đến muộn, lúc tới nơi thì Vương Diệu Diệu đã về phòng thu dọn đồ đạc
Nhưng việc đó không ngăn được mấy bà bác ngoài đồng bàn tán chuyện này, nên cả ba giờ đều đã biết Vương Diệu Diệu tới điểm thanh niên trí thức
Ba người họ đã bàn xong từ trước, không muốn ở cùng nhóm với Vương Diệu Diệu
Đây là do Vương Dong ban tặng, bình thường Vương Dong đi lại khá thân với mấy người ở điểm thanh niên trí thức này, ngày nào cũng ra rả bên tai họ về việc Vương Diệu Diệu lười biếng, từ bé đã khắc chết mẹ mình, bố cũng chẳng thích gì
Vương Dong hay cầm khoai lang nướng hoặc trứng gà ra nịnh bợ mấy cô thanh niên trí thức từ thành phố ăn mặc đẹp đẽ, nói chuyện nho nhã này
Chuyện sáng nay đương nhiên cũng bị ả thêm mắm dặm muối xuyên tạc một phen
Giờ đây Vương Diệu Diệu trong mắt mấy cô thanh niên trí thức này thì đúng là ăn không ngồi rồi, mà còn là hạng người vong ơn bội nghĩa
Trịnh Mai "xì" một tiếng, cười nói với Trương Chí Bình: "Chúng tôi không muốn ở chung nhóm với cô ta, bà nuôi cô ta mấy chục năm, mà cô ta nhẫn tâm bỏ đi còn đòi tiền của người già, loại người này chúng tôi không muốn qua lại
Nhỡ ngày nào đó cô ta không vui, bỏ thuốc độc chúng tôi thì chẳng phải mất mạng nhỏ, làm sao mà xây dựng nông thôn được nữa
Vương Diệu Diệu trong lòng mừng thầm, thế thì còn gì bằng, đúng là quá tốt, vừa hay có thể tự nấu ăn
Nhưng ngoài mặt thì lại lã chã chực khóc: "Tôi không có, tôi không có không muốn bà nội, cũng không đòi tiền của bà, tôi chỉ muốn mượn chút tiền đi xem vết thương thôi..
Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm trong tiếng cười của mấy cô thanh niên trí thức đối diện
Trương Chí Bình không nhìn nổi nữa, Vương Diệu Diệu đã đủ thảm rồi, ở nhà bà nội bị ức hiếp, vừa tới điểm thanh niên trí thức lại bị Trịnh Mai ép buộc thế này, chắc là khó chịu lắm
Nên lên tiếng: "Đồng chí Vương Diệu Diệu không phải người như vậy, chúng ta đều là thanh niên trí thức, nên phải đoàn kết mới đúng, cô nói thế là sao
Trịnh Mai liếc xéo Trương Chí Bình một cái: "Bọn tôi không muốn ở cùng nhóm với cô ta, anh bênh cô ta vậy, có phải thấy cô ta xinh gái muốn cho người ta làm đối tượng không đấy
Trương Hiểu Mai và Điền Hồng Mai bên cạnh cười ha hả
Trương Chí Bình da mặt trắng trẻo, lúc này đã tức đến mặt đỏ bừng
"Cô, cô, cô nói linh tinh gì thế, quá đáng rồi
Ba thanh niên trí thức nam kia ngơ ngác cả mặt, họ luôn nước sông không phạm nước giếng với các nữ thanh niên trí thức, hôm nay chỉ vì thấy Vương Diệu Diệu đáng thương muốn giúp một tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai ngờ ba cô thanh niên trí thức không muốn chung nhóm đã đành, còn vu khống cho Trương Chí Bình, lập tức cũng nổi giận, Chu Cường giọng to nhất, hét thẳng: "Trịnh Mai, đầu óc cô sao mà dơ bẩn thế, ác ý phán xét đồng chí của mình, đồ vô sỉ
Trịnh Khải và Lý Niệm Bắc cũng khinh bỉ nhìn Trịnh Mai mấy người
Trịnh Mai thấy cả bốn thanh niên trí thức nam đều giận, cũng thấy mình hơi quá lời, dù sao cô ta chỉ không muốn ở chung nhóm với Vương Diệu Diệu, chứ không muốn gây thù chuốc oán với nam thanh niên trí thức, chưa kể còn có Trịnh Khải mà cô ta đang có cảm tình
Thế là cũng dịu giọng, nói với Trương Chí Bình: "Thôi được rồi, coi như tôi nói sai, xin lỗi
Nhưng mà chúng tôi vẫn không muốn ở chung nhóm với cô ta, đây là quyền tự do của mỗi người, mấy anh không thể ép được
Liếc xéo Vương Diệu Diệu một cái, hừ lạnh một tiếng rồi vào phòng, Trương Hiểu Mai và Điền Hồng Mai cũng đi theo
Trịnh Mai và Trương Hiểu Mai đều đến từ thành phố Lâm, Trịnh Mai năm nay 19 tuổi
Xuống nông thôn 2 năm, điều kiện gia đình không tệ, bố là chủ nhiệm hậu cần của xưởng may, mẹ làm ở bưu điện, trong nhà có một em trai và một em gái còn nhỏ, tháng nào cũng nhận được đồ tiếp tế từ nhà, bình thường đi làm cũng chỉ tranh thủ lười biếng, dù sao cô ta cũng không cần công điểm để nuôi thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Hiểu Mai năm nay 18, cùng xuống nông thôn với Trịnh Mai, nhà cô ta điều kiện bình thường hơn
Bố làm ở xưởng thép thành phố Lâm, tháng kiếm 40 đồng, mẹ không có việc, thường ở nhà dán hộp giấy kiếm tiền trợ cấp gia đình
Trong nhà còn có một em gái và hai em trai, một khoản tiền lương nuôi cả 5 người, đương nhiên là chẳng thể lo cho cô con gái lớn đã xuống nông thôn, nên chỉ có thể dựa vào việc cố gắng cày bừa ở đồng để kiếm công điểm, không thì sẽ đói bụng
Về phần Điền Hồng Mai, chỉ mới 16 tuổi, xuống nông thôn mới nửa năm, trước khi Vương Diệu Diệu đến thì nàng là thanh niên trí thức trẻ tuổi nhất ở đây
Một mình nàng từ Quảng thị đến, là người có tính toán, nhưng vừa đến đã bị Trịnh Mai và Trương Hiểu Mai bắt nạt, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng
Nàng lại thường xuyên lấy đồ ăn nhà gửi cho Trương Hiểu Mai, dần dà cũng trở thành một thành viên trong nhóm ba người, đương nhiên trong điểm thanh niên trí thức nàng là người phải làm nhiều nhất
Trương Chí Bình cùng mấy người nhìn Vương Diệu Diệu, hỏi nàng: "Ngươi định làm thế nào bây giờ
Vương Diệu Diệu lắc đầu, rồi ngập ngừng hỏi: "Hay là để ta kết nhóm với các ngươi được không
Các ngươi yên tâm, ta ăn không nhiều đâu, lại còn biết nấu cơm nữa
Các ngươi cho ta kết nhóm cùng một thời gian, ta sẽ tìm cách mua nồi, bát, đến lúc đó nếu các ngươi không muốn thì ta lại tự nấu, các ngươi thấy sao
Nàng nhìn mấy nam thanh niên trí thức, đôi mắt to ánh lên vẻ khẩn cầu, mấy người nhìn nhau một cái rồi đồng ý
Dù sao bọn họ cũng không thể để Vương Diệu Diệu không có nồi bát mà phải ăn sống được
Vương Diệu Diệu tươi cười rạng rỡ với họ, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh như chứa đầy mật, ngọt lịm cả trong lòng
"Cảm ơn các đồng chí, ta nhất định sẽ chăm chỉ lao động, trả lại cho các ngươi những bữa cơm ngon
Mấy người nhìn nàng khi nãy hàng mi còn vương nước mắt, bây giờ lại cười vui vẻ như thế, đều lắc đầu, bây giờ lúc này, làm gì có chuyện ăn ngon
Vương Diệu Diệu theo đám họ đi vào bếp, chuẩn bị bữa trưa, trong bếp có hơn nửa bao bột ngô, nửa bao khoai lang, nửa bao khoai tây, nửa bao ngô xay, còn có khoảng hai cân bột mì trắng
Nàng vừa nhìn qua liền hỏi: "Chỗ chúng ta có vườn rau riêng cho thanh niên trí thức không
Chu Cường liếc nàng rồi nói: "Có chứ, ở ngay sau nhà, phía nam là vườn rau của nữ thanh niên trí thức, phía bắc là vườn rau của chúng ta
"Vậy được, để tôi đi hái chút rau, làm đồ ăn ngon cho các anh
Lúc này đã sắp vào đông, trong vườn rau chỉ còn cải trắng, củ cải, rau thơm, rau hẹ và hành
Vương Diệu Diệu nhổ một cây cải trắng, một bó hành hoa, một bó rau hẹ rồi trở vào
Cải trắng cùng hành cắt sợi, múc một bát lớn bột ngô, thêm nước thêm muối, khuấy thành bột, để sang một bên
Lại lấy khoai lang rửa sạch thái miếng, nửa bát ngô xay cho vào nồi nấu cháo
Lúc này Chu Cường đã nổi lửa, nam thanh niên trí thức bọn họ mỗi ngày đều phân công nhau nấu cơm, bình thường chỉ cần nấu chín là được, chẳng có vị gì
Ở miền Bắc đều thích ăn bánh bột ngô, nên ai cũng có một cái chảo bánh
Nàng bảo Chu Cường nhóm lửa lên chảo
Lửa không nên lớn quá, trên chảo xoa một chút mỡ lợn, dùng bột ngô trộn cải trắng ép thành từng chiếc bánh nhỏ, đặt lên chảo rán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ một lát sau, mùi thơm đã bay ra ngoài, mấy nam thanh niên trí thức ai nấy đều chạy tới: "Chu Cường, cậu làm gì mà thơm thế
"Không phải tôi làm, là đồng chí Vương Diệu Diệu làm đấy
Chu Cường không dám nhận công, vội vàng giải thích với các bạn
Vương Diệu Diệu cười nói với họ: "Cũng không có gì ngon đâu, chỉ là bánh bột ngô cải trắng thôi, một lát nữa là có cơm, các anh ra ngoài chuẩn bị ăn cơm đi
Bánh bột ngô làm xong, cháo cũng nhừ, mấy người phụ nhau múc cơm ra, trên bàn đặt một mâm lớn bánh bột ngô cải trắng
Chu Cường đã không nhịn được, gắp một miếng bánh đưa vào miệng, một miếng to nuốt xuống, vị cải trắng ngọt thơm, bánh bột ngô giòn xốp, thêm vị béo ngậy của mỡ lợn, ngon vô cùng, lại húp một ngụm cháo khoai lang ngọt thơm, ngô xay thì đậm đà, cả người ấm sực
Mấy nam thanh niên trí thức ban đầu còn có chút dè dặt, nhưng trước món ngon đã không còn giữ ý gì, ai nấy đều ăn uống thoải mái
Miệng không ngớt lời khen tay nghề của Vương Diệu Diệu thật khéo, còn ngon hơn đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh
Kỳ thực có đâu đến mức khoa trương vậy, chỉ là vì bây giờ đồ ăn thức uống không có nhiều lựa chọn, chỉ cần nhét đầy bụng là được
Với lại mấy nam thanh niên trí thức hoàn toàn không biết nấu ăn, nên càng làm món ăn Vương Diệu Diệu làm thêm phần hấp dẫn
Vương Diệu Diệu bưng bát cháo lên húp một ngụm, hài lòng mỉm cười, kết nhóm thế này cũng không tệ, mình làm mình ăn
Mấy nam thanh niên trí thức cũng không so đo chuyện gạo lương, lại không cần phải đấu đá nhau, thật tốt...