Thập niên 70: Nữ Phối Nghịch Tập Con Đường

Chương 96: Đột nhiên xuất hiện cầu hôn




Mặc kệ Cố Minh Hạo một đêm trằn trọc ra sao, Vương Diệu Diệu lại vô tư lự ngủ một mạch tới sáng
Vừa tờ mờ sáng ngày thứ hai, Vương Diệu Diệu vừa xuống giường liền thấy Cố Minh Hạo mặc một chiếc áo khoác mỏng đang chẻ củi ngoài sân, chum nước cũng đã được gánh đầy
"Sớm vậy, sao ngươi dậy sớm thế
"Không sao, ở trong bộ đội quen rồi
Buổi sáng bọn ta huấn luyện còn sớm hơn thế này
"Bộ đội đúng là vất vả thật
Vương Diệu Diệu tự nhiên đáp lại
Cố Minh Hạo lập tức đỏ mặt, nha đầu này cứ vô tình hay cố ý trước mặt hắn gọi "Binh ca ca", khiến hắn luôn cảm thấy Vương Diệu Diệu đang gọi mình là anh
Vương Diệu Diệu chọc người mà không hay biết Cố Minh Hạo đang nghĩ gì, thấy mặt Cố Minh Hạo đỏ bừng, nàng còn tưởng do gánh nước chẻ củi mệt nhọc
Nàng vội nói với hắn: "Cố đại ca, đừng chẻ củi nữa, nhiều vậy đủ ta dùng lâu rồi, mặt ngươi đỏ cả lên vì mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi
Thôi rồi, mặt Cố Minh Hạo càng thêm nóng rực
"Không sao, ta không mệt, ngươi vào đi
Thấy Cố Minh Hạo kiên quyết vậy, Vương Diệu Diệu cũng không tiện nói gì thêm, đành bảo "Vậy ngươi làm vừa vừa thôi", rồi đi rửa mặt làm bữa sáng
Cố Minh Hạo thầm nghĩ: "Về sau nhất định phải nói rõ với nha đầu này, ngoài ta ra không được gọi người khác là Binh ca ca, cả ca ca cũng không được tùy tiện gọi bậy
Hai người ăn xong bữa sáng, Cố Minh Hạo ra ngoài tìm ông già trong thôn để hỏi thăm chuyện gì đó
Hôm nay là ba mươi Tết, cả năm mọi nhà mới có dịp ăn thịt, nên nhà nào cũng bận rộn
Vương Diệu Diệu cũng ở nhà chuẩn bị cơm tất niên
Vì đi theo Cố Minh Hạo sang nhà Chu gia gia, mà nhà nàng ở khá xa, nên tối nàng sẽ mời Chu gia gia cùng Cảnh Thành tới ăn cơm tất niên
Năm nay, nhóm thanh niên trí thức ở đây, ngoại trừ Chu Cường thì đều đã về quê ăn Tết, Vương Diệu Diệu dự định sẽ gói nhiều sủi cảo, trước bữa tối sẽ mang một ít cho bọn họ
Đang bận bịu làm bánh nhân thịt thì có tiếng gõ cửa, nàng tưởng Cố Minh Hạo nên nói luôn: "Vào đi, cửa không khóa
Một lát sau không thấy động tĩnh gì, Vương Diệu Diệu ngó lại, hóa ra người đến là Kiều Nam Phong
Hắn mang theo hai gói quà, đang ngẩn ngơ nhìn Vương Diệu Diệu làm bánh nhân thịt
"Kiều thanh niên trí thức, anh tới đây làm gì
Nghe tiếng Vương Diệu Diệu, Kiều Nam Phong mới hoàn hồn
"Đồng chí Vương Diệu Diệu, tôi đến là vì tìm cô, đây là bánh ngọt tôi mang cho cô, toàn là đặc sản nổi tiếng lâu đời của Kinh thị, do cha mẹ tôi mua gửi đến
"Vô công bất thụ lộc, Kiều thanh niên trí thức, anh có gì cứ nói thẳng, đồ ngon như vậy anh mang về tự ăn đi
Nghe Vương Diệu Diệu nói vậy, Kiều Nam Phong có chút buồn, mình đã hạ mình tìm tới nàng, vậy mà Vương Diệu Diệu vẫn cứ cao ngạo vậy sao
"Đồng chí Vương Diệu Diệu, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề
Tôi thấy chúng ta đều là thanh niên tiến bộ từ thành phố xuống nông thôn, nên phải giúp đỡ nhau, đoàn kết một lòng
Nói một hồi, mặt Kiều Nam Phong đã đỏ bừng
"Vậy nên
Vương Diệu Diệu không hề đoán được hắn muốn gì, bèn lấy phích nước nóng pha chút nước ấm vào chậu rửa tay rồi quay lại nhìn hắn, chờ nghe câu sau
Kiều Nam Phong thấy nàng có vẻ mờ mịt, trong lòng bối rối, không biết Vương Diệu Diệu đang đùa hay là đang cố tình lạt mềm buộc chặt
Dù sao bình thường chỉ cần hắn tỏ ra quan tâm đến đám nữ thanh niên trí thức khác thì bọn họ đã tự động sáp tới rồi
Dù sao cũng đã nói tới nước này rồi, hắn không giấu giếm nữa, dứt khoát nói hết:
"Là tôi cảm thấy tư tưởng cô rất tiến bộ, muốn cùng cô chung sức phấn đấu, nói thẳng ra là tôi muốn quen cô
"Cô yên tâm, tuy nhà tôi ở Kinh thị, điều kiện gia đình cũng không tệ
Nhưng người nhà tôi rất cởi mở, không xem thường cô là dân nông thôn, họ chỉ cần thấy tư tưởng cô tiến bộ là được
Vì vậy chỉ cần cô đồng ý thì sau Tết tìm thời gian, chúng ta xin nghỉ phép để tôi đưa cô về gặp mặt họ
Cô..
"Thôi thôi thôi
Anh từ từ nói đã
Không đợi Kiều Nam Phong nói xong, Vương Diệu Diệu đã cắt ngang lời hắn
Dù kiếp trước trong sách có nhắc tới việc này, nhưng Vương Diệu Diệu bây giờ đã không còn là Vương Diệu Diệu trong sách nữa
Nàng sớm đã biết Kiều Nam Phong là kẻ dối trá, ngày thường nàng còn tránh hắn không kịp
Tuy cùng làm thanh niên trí thức ở Lĩnh Nam thôn, nhưng cả hai người cộng lại chắc không quá mười câu
Nàng không hiểu kiểu gì Kiều Nam Phong lại ảo tưởng, cho rằng Vương Diệu Diệu như một món rau cải trắng, mặc cả xong là có thể đem đi vậy
"Đồng chí Kiều Nam Phong, thứ nhất, tôi không có bất kỳ hứng thú nào với anh
Chúng ta chỉ là thanh niên trí thức cùng đến nông thôn chịu sự cải tạo, ngoài ra tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa
Còn anh và gia đình nghĩ gì đó là chuyện của các anh, không liên quan tới tôi
Bây giờ mời anh rời khỏi nhà tôi, sau này đừng tới nữa, cũng đừng đi đâu mà nói mấy chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe Vương Diệu Diệu nói, mắt Kiều Nam Phong càng trừng càng lớn, không thể tin đây là lời Vương Diệu Diệu nói
Hắn cho rằng chỉ cần hắn tìm tới nịnh bợ Vương Diệu Diệu thì nàng phải đội ơn rối rít mới đúng
Hắn là người Kinh thị, lại là con nhà gia thế về y học, chắc chắn chỉ một hai năm nữa, gia đình sẽ tìm cách đưa hắn trở về
Vương Diệu Diệu lại là thanh niên tiên tiến của tỉnh, lại có quan hệ tốt với bí thư chi bộ, trưởng thôn
Chỉ cần tìm cơ hội giới thiệu cô vào học trường Đại học Nông Binh, sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ tìm cách đưa Vương Diệu Diệu về Kinh thị làm việc, chẳng phải quá dễ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Biết bao nhiêu người mơ ước mà không được, cho nên hắn căn bản không nghĩ tới Vương Diệu Diệu sẽ thẳng thừng từ chối
Lúc này hắn còn tưởng Vương Diệu Diệu đang tự ti hoặc sợ bị hắn lừa, vội vàng nói: "Không phải, đồng chí Vương Diệu Diệu, cô đừng tự ti, gia đình tôi không hề xem thường thân phận dân nông thôn của cô đâu
Cha mẹ, ông bà tôi đều biết cô được bầu làm thanh niên tiên tiến, họ không ngừng khen cô đấy
Họ cũng đồng ý cho chúng ta quen nhau mà
Thật đấy, không tin thì để tôi cho cô xem thư họ gửi
Vương Diệu Diệu thật sự nghe không vô nữa, nàng không hiểu Kiều Nam Phong lấy đâu ra tự tin, cứ đinh ninh Vương Diệu Diệu nhất định muốn leo lên cái nhà quyền thế của hắn
"Anh mau ra ngoài đi, tôi không muốn nghe anh nói nữa
Nàng không muốn nói với hắn thêm lời nào nữa, hai tay đẩy hắn về phía cửa
Kiều Nam Phong hai tay còn đang cầm đồ, còn muốn nói gì đó thì bỗng một lực mạnh kéo cổ áo lôi hắn ra cửa
Vương Diệu Diệu ngẩng đầu lên, hóa ra là Cố Minh Hạo đã về từ lúc nào
"Anh là ai
Anh làm gì thế
Anh đừng có kéo tôi
Kiều Nam Phong không ngừng giãy giụa, nhưng hắn sao bì được với Cố Minh Hạo đã từng huấn luyện gian khổ
Chưa tới một phút, hắn đã bị lôi ra cửa, Cố Minh Hạo "rầm" một tiếng đóng cửa lại
Vương Diệu Diệu nhìn vẻ mặt tái mét của Cố Minh Hạo, lòng hoang mang không biết chuyện gì xảy ra
Chẳng lẽ ông bí thư chi bộ không sắp xếp được chỗ ở cho hắn sao
"Anh sao thế
Ông bí thư chi bộ không có chỗ cho anh ở à
Nếu không thì anh về huyện Ninh ở nhà ông Quản thì hơn
"Tên kia là ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn có hay thường xuyên đến quấy rối cô không
"Hả
Anh nói ai
Kiều Nam Phong hả
Không phải, hôm nay hắn mới đến lần đầu
Tôi cũng không biết hắn bị sao nữa, đột nhiên xông vào nói một tràng không đâu vào đâu
Nghe Vương Diệu Diệu nói Kiều Nam Phong mới đến lần đầu, vẻ mặt Cố Minh Hạo mới dịu lại
Lúc nãy hắn vừa về đến cửa thì nghe thấy Kiều Nam Phong nói người nhà đã đồng ý cho hắn và Vương Diệu Diệu kết hôn, lúc đó tim hắn như có ai bóp nghẹt
Thì ra mình đã chậm một bước, nha đầu này đã định chung thân với người khác rồi
Hắn đang chuẩn bị lặng lẽ ra cửa tìm ông ngoại, thì nghe thấy Vương Diệu Diệu dứt khoát từ chối và đuổi Kiều Nam Phong ra khỏi nhà
Hắn không nói hai lời, liền xông tới tóm lấy Kiều Nam Phong lôi ra ngoài
"À, sau này cô ở nhà phải khóa cửa cẩn thận vào nhé, như vậy không an toàn
Nhà mình cách xa trung tâm thôn, nhỡ có người xấu tới, cô có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy
Ông ngoại với ông Cảnh Thành già rồi, mà Cảnh Thành lại còn nhỏ, căn bản không bảo vệ được cô
"Ừ, tôi biết rồi
Bình thường tôi vẫn khóa cửa, chỉ tại nãy nghĩ anh sang nhà ông bí thư chi bộ chắc cũng nhanh về, nên mới không khóa
Nghe Cố Minh Hạo nhắc đi nhắc lại, Vương Diệu Diệu ngoài miệng dạ vâng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ta có không gian, có kẻ xấu tới thì còn không biết ai mới là người bị thu thập đâu
Cố Minh Hạo lúc này nghe thấy nha đầu nói vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nhưng đã quyết định rồi, không thể chờ đợi thêm nữa, hôm nay ăn xong bữa cơm tất niên nhất định phải hành động, mặc kệ có thể thành công hay không, hắn đều không muốn chờ đợi thêm nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.