Trong phòng bệnh, Cố Học Thiên nằm trên giường bệnh nhìn thấy mẹ và chị ba đã tới Biểu cảm bực bội trên mặt hơi dịu lại Nhưng trong miệng hắn vẫn nói ra lời không khách sáo: “Mẹ, chị ba, cuối cùng hai người cũng tới rồi, có mang đồ ăn cho con không Đồ ăn ở căn tin này rất khó ăn, lại không cho ăn thịt, miệng con nhạt như con chim rồi đây này.”
Cố Học Phương vừa nghe thì tức giận trợn mắt liếc em trai một cái nhưng cô vẫn bước lên thu dọn đồ cho nó “Tạm thời em đừng nghĩ đến việc ăn thịt Chờ về đến nhà chị hầm canh móng heo cho em ăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chị vừa hỏi bác sĩ rồi, tình trạng của em còn phải quan sát thêm hai ngày mới có thể xuất viện.”
Nói tới đây, Cố Học Phương cũng nhịn không được mà thở dài Người em trai này cứ ra ngoài lái xe chưa được mấy ngày thì đã bị thương Nếu không thì dứt khoát đổi nghề đi, dù sao đổi công việc tài xế với người khác vẫn rất dễ đổi được một công việc tốt Đương nhiên, tạm thời Cố Học Phương không nói ra những suy nghĩ đó Cô chỉ lải nhải một lúc, thấy mẹ ngồi ở đó không nói lời nào với sắc mặt hoảng hốt Cô suy nghĩ một lúc, kéo người ra ngoài hỏi rõ ràng “Mẹ, mẹ nói đi Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ Cố ngẩng đầu nhìn về phía con gái, đứa con gái này từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, lại biết săn sóc người khác Bây giờ cô lo lắng nhìn bà ấy như vậy, bà ấy suy nghĩ một lúc vẫn nói mọi chuyện ra “Người thanh niên vừa rồi nhìn thấy trên cầu thang, con không cảm thấy vẻ ngoài của người đó rất quen mắt sao?”
Cố Học Phương lắc đầu, trực giác của cô nhận ra lời nói kế tiếp của mẹ sẽ rất khiếp sợ Mẹ Cố nghe thấy lời con gái, bà ấy suy nghĩ lại, thở dài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Cũng đúng, cậu con luôn ở ngoài, không phải đi khảo sát địa hình thì là đi những nơi khác lấy mẫu vật Vất vả lắm mới về một chuyến thì cũng chỉ ở vài ba ngày, lúc ấy con còn nhỏ, không nhớ cũng bình thường.”
Cố Học Phương nghe đến đó, mơ hồ hiểu ra gì đó, “Mẹ, chẳng lẽ, mẹ nói Cố Lập Đông có vẻ ngoài giống cậu sao?”
Cố Học Phương biết mình có một người cậu ruột Nhưng mười mấy năm trước đối phương đã mất tích ngoài ý muốn, rất nhiều người đều nói cậu đã chết Lúc ấy cô còn nhỏ, không ấn tượng sâu Ngay cả nhà của cậu sau đó cũng vì đủ loại nguyên nhân mà nộp cho nhà nước Năm trước nghe nói căn nhà kia đã được bán cho người khác - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nếu không phải bây giờ mẹ cô nhắc tới cậu, cô còn chưa phản ứng lại Ngay sau đó, Cố Học Phương hỏi một câu hỏi khiến cô càng khó tin hơn: “Mẹ, mẹ nói Cố Lập Đông có vẻ ngoài giống cậu, chẳng lẽ mẹ cảm thấy anh ấy là con trai của cậu sao?”
Vấn đề này rất khó tin nhưng đó là điều duy nhất Cố Học Phương có thể nghĩ đến Mẹ Cố cũng cảm thấy bản thân hơi điên cuồng, nhưng người thanh niên kia thật sự có vẻ ngoài rất giống với anh trai Nghe ý trong lời nói con gái thì chắc là quen biết với người thanh niên kia Lúc này mẹ Cố cũng nhớ tới lúc trước mình cùng con gái đi đến nhà máy số 8, bà ấy đã từng nhìn thấy người thanh niên quen mắt ở trong ngõ nhỏ Chắc chính là Cố Lập Đông này Vì vậy, mẹ Cố trực tiếp hỏi thăm con gái về tình huống cụ thể của Cố Lập Đông Cố Học Phương thấy mẹ nghiêm túc như vậy vẫn cảm thấy không đáng tin Nhưng cô vẫn thành thật nói ra những điều mình biết cho mẹ nghe “Người thanh niên kia tên là Cố Lập Đông, vợ của anh ấy tên là Hà Ngọc Yến Người thanh niên đó đang làm Trưởng khoa khoa vận chuyển ở nhà máy số 8, chắc là năm trước kết hôn với vợ mình Năm nay họ sinh một cặp song sinh nữ Ngoài ra nghe nói người thanh niên là một cô nhi, từ nhỏ được ông Cố nhặt về nuôi dưỡng đến lớn.”
Nghe thấy người thanh niên kia là cô nhi, mẹ Cố cảm thấy đau lòng đối với những chuyện mà anh gặp phải Đồng thời một chút hy vọng trong lòng lại tăng thêm Nếu đối phương thật sự là con trai của anh trai, vậy bà ấy nhất định sẽ chăm sóc đối phương thật tốt Suy nghĩ cẩn thận điều này, mẹ Cố gọi điện thoại cho chồng đang ở Bắc Thành xa xôi ***
Hai vợ chồng Hà Ngọc Yến tạm thời không biết những chuyện đã xảy ra này Hai người đi vào căn tin lớn, kêu đầu bếp làm hai chén mì cắt kết hợp với hai cọng rau xanh, đây đã là món ăn ngon hiếm có vào lúc này Hà Ngọc Yến ăn mì cắt nóng hầm hập Trong lòng còn đang suy nghĩ phản ứng vừa rồi của hai mẹ con Cố Học Phương “Sao vậy, mì không ngon à?”
Cố Lập Đông bị thương tay phải, lúc này anh đang khó khăn dùng tay trái ăn mì Nhìn thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó của vợ, anh không nhịn được mà hỏi “Anh không tò mò rốt cuộc tại sao mẹ của Cố Học Phương có phản ứng như vậy sao?”
Cảnh tượng vừa rồi ở trên cầu thang thật sự hơi kỳ quái Cố Học Phương là người tốt, mẹ của cô ấy nhìn cũng khá tốt nhưng lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn Cố Lập Đông Hơn nữa cái câu “Anh” lúc trước không khỏi khiến trí tưởng tượng của Hà Ngọc Yến bay xa Cố Lập Đông buồn cười liếc nhìn vợ Lúc này anh mới chậm rãi nói: “Mọi chuyện nên như thế nào thì như thế đó Nếu đối phương thật sự có ý định gì đó thì sẽ gặp chúng ta lần nữa thôi.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời lẽ thoái mái của chồng Cô mỉm cười nhún nhún vai, cũng không nhắc tới đề tài này nữa mà ngược lại bắt đầu nói về việc về nhà ngày mai Ngày hôm sau, khi mẹ Cố thay quần áo lịch sự đi đến phòng bệnh của Cố Lập Đông Chào đón bà ấy là phòng bệnh trống rỗng Bà ấy lập tức bắt lấy y tá đang dọn dẹp hỏi: “Xin hỏi người bệnh ở phòng này đi đâu rồi?”
Y tá: “Xuất viện rồi, sáng sớm đã xuất viện rồi.”
Mẹ Cố tương đối thất vọng khi nghe thấy đối phương đã xuất viện Nhưng bà lại nhớ đến đối phương là người Bắc Thành, đợi sau khi trở về có thể tìm được rất dễ dàng thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm Cùng lúc đó, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đã ngồi trên xe lửa về nhà Chuyến xe lửa này cần đi hết tám đến chín tiếng Anh tư của cô đã mua vé giường nằm Đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Yến ngồi xe lửa ở niên đại này Cô nhịn không được mà tưởng tượng những chuyện cực phẩm có thể gặp trên xe lửa trong một đống truyện niên đại Tuy nhiên bọn họ có vận may tốt, dọc theo đường đi rất thuận lợi, cũng không gặp cực phẩm gì Ở trên xe lửa, hai người đã thảo luận xong về đến nhà sẽ kể lại chuyện gặp phải lần này với người nhà và hàng xóm như thế nào “Anh Mã đã đưa đồ về nhà, đến lúc đó phơi tấm da kia Chờ đến mùa đông hai đứa con gái của chúng ta cũng có thể mặc quần áo da rồi.”
Ngày hôm qua sau khi hai người ăn mì ở căn tin xong rồi lại gọi điện thoại về nhà Lúc trước khi Hà Ngọc Yến đến đây anh tư của cô đã gọi về một lần Lần này Hà Ngọc Yến gọi qua, cảm xúc của mẹ rất ổn định Thậm chí còn có tâm trạng rảnh rỗi nói cho cô nghe những đồ đạc mà anh Mã đưa tới.
Dọc theo đường đi hai vợ chồng nói nói cười cười Khi tới Bắc Thành, hai người xuống xe lửa, ngồi xe buýt đi về nhà Chờ khi xuống trạm xe thì đã hơn sáu giờ tối Hơn sáu giờ tối vào cuối tháng bảy, bầu trời tràn ngập màu cam của hoàng hôn Hai vợ chồng cùng nhau đi trên đường, trong lòng bắt đầu chờ mong niềm vui khi được về nhà Tuy nhiên khi mới vừa bước vào ngõ nhỏ Đinh Hương thì họ nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào truyền đến cách đó không xa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai người đi theo giọng nói qua đó, nhìn thấy cổng của khu nhà số 2 chen chúc đầy người “Ai da, tôi đã nói chuyện này không liên quan gì với nhà tôi cả Nhà tôi họ Hồ, đừng hỏi chúng tôi chuyện của nhà họ Thái.”
“Nè, không phải chứ Chị dâu lớn nhà họ Thái gì đó không phải là sui gia với nhà bà sao Cô ả ở nhà bà lâu như vậy, lại làm chuyện thiếu đạo đức Bây giờ bà muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Tôi đã nói với bà 800 lần rồi, nhà tôi họ Hồ, đừng tới tìm tôi vì chuyện của nhà họ Thái Bà mà còn gây chuyện thì tôi sẽ đi tìm người của Văn phòng đường phố, đi tìm đồng chí cảnh sát đấy.”
Nghe đến đó, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông có thể hiểu rõ là chuyện gì xảy ra Hai vợ chồng hô bên ngoài nhóm người: “Nhường một chút, nhường một chút, chúng tôi phải về nhà.”
Người vây xem cuối cùng cũng có tâm trạng quay đầu nhìn một cái xem rốt cuộc là ai Kết quả vậy mà lại là vợ chồng Cố Lập Đông, lập tức có người tiến lên: “Lập Đông à, cậu về đúng lúc lắm Nghe nói cậu lái xe gặp cướp đường.”
Người này còn chưa nói dứt lời, phía bên kia có người ay da một tiếng Tiếp theo nhìn về phía cánh tay đang bị băng vải màu trắng băng rất chắc chắn của Cố Lập Đông Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vết thương này không nhỏ “Thấy rồi chứ Tôi bị thương Mọi người nhường đường một chút, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Những người vây quanh phía trước cuối cùng cũng chèn ép nhường ra một con đường Hà Ngọc Yến lập tức đi lên hỗ trợ đẩy đám người ra, miễn cho cánh tay của chồng cô bị thương lần thứ hai Trong khu nhà cũng có rất nhiều người Có một số người nhìn thấy Cố Lập Đông bị thương trở về thì tò mò nhìn lại Có một số người tiếp tục xem náo nhiệt ở nhà họ Hồ Hà Ngọc Yến nhón chân nhìn thì nhìn thấy cửa nhà họ Hồ đóng chặt lại Bác gái Chu và ông Hồ đứng trong nhà, mở một cánh cửa sổ ra cãi nhau với người tới “Đã về rồi Đã về rồi này!”
Mẹ Hà không đi xem náo nhiệt Bà đóng chặt cửa nhà lại, cùng tụi nhỏ nghe radio trong nhà Nghe thấy giọng nói của con gái vang lên bên ngoài, bà kích động mở cửa nhà ra Sau khi hai người vào nhà, mẹ Hà lập tức đánh giá hai người từ đầu đến chân một lần, tiếp theo mới nói: “Ay da, mẹ biết hôm nay hai đứa về nhà nhưng cũng không biết mấy giờ Mẹ gói một ít sủi cảo cho hai đứa rồi Hai đứa rửa mặt trước đi, mẹ đi nấu sủi cảo.”
Nói xong, mẹ Hà vội vàng đi sang phòng bếp bên cạnh nấu sủi cảo Hà Ngọc Yến ngăn cản suy nghĩ muốn đi bưng nước của chồng Cô tự đi bưng nước lại đây, đưa cho chồng một cái khăn lông ấm áp rồi ra hiệu kêu đối phương lau mặt Cô cũng tự đi vào trong phòng rửa mặt, thay bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thoải mái “Anh lau người trước đi, một chút nữa nấu nước xong rồi đi tắm.”
Hà Ngọc Yến nói với chồng xong, cô lập tức đi đến mép giường nhỏ Hai đứa nhỏ đang ê ê a a mà không biết nói gì Có lẽ phát hiện mẹ đã về, hai đứa múa may tay, chân đặc biệt hăng say Hà Ngọc Yến nhìn đến mắt cũng nóng lên Rốt cuộc cũng về nhà rồi!