Trong nhà chính, Cố lập Đông đang chơi với con, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai vợ chồng Cố Quảng Thịnh và Cố Minh Hà đi đến Trong tay hai người họ cầm túi lớn túi nhỏ, tư thế như đi thăm họ hàng, bạn bè “Mời ngồi mời ngồi, hai người uống trà trước đi!”
Hà Ngọc Yến tiếp đón hai người khách ngồi xuống, mà Cố Lập Đông cũng đi theo tới đây Viên Viên và Đan Đan đang vui vẻ chơi với ba Vừa thấy ba đi sang chỗ khác thì đứa nào đứa nấy mở miệng y nha y nha Tụi nhỏ không khóc nhưng cũng kêu lên vài tiếng, dáng vẻ như đừng có quên con Cố Minh Hà vừa thấy vậy thì cũng không ngồi xuống Bà ấy đặt đồ trong tay xuống, tiến đến mép giường nhỏ của tụi nhỏ Từ nhỏ Viên Viên và Đan Đan tiếp xúc với không ít người [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có ba mẹ, có cả nhà của bà ngoại, cả nhà của thím Giang ở bên cạnh cho nên hai đứa nhỏ không sợ người lạ chút nào Cố Minh Hà lại đây, tuy rằng giọng nói phát ra có hơi xa lạ với chúng nhưng hai đứa nhỏ vẫn ê ê a a mà kêu lên “Đứa nhỏ này thật đúng là ngoan ngoãn.”
Có người khen con mình, Hà Ngọc Yến đương nhiên vui vẻ Cô chỉ cảm thấy hai người đột ngột tới cửa nên hơi xấu hổ một chút Cố Minh Hà vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của Hà Ngọc Yến, bà ấy cười tủm tỉm mà nói: “Con yên tâm, hôm nay chúng ta đến đây chỉ muốn ghé thăm để hai bên làm quen nhau một chút Tạm thời không nói những chuyện khác.”
Thấy đối phương nói như vậy, Hà Ngọc Yến cũng nhẹ thở phào Cô còn hơi sợ hãi thái độ tự quen thuộc này, cái kiểu vừa nhìn thấy cô đã lôi kéo làm quen, trò chuyện về việc nhà ấy Thôi thì cứ làm bạn bè trước, từ từ quen biết dần, cô có thể dễ dàng chấp nhận hơn Bên kia, Cố Lập Đông đã bắt đầu trò chuyện với Cố Quảng Thịnh Hà Ngọc Yến thấy vậy thì mỉm cười Cô nhờ Cố Minh Hà hỗ trợ chăm sóc con, cô còn phải đi đến nhà bếp nấu thịt kho tàu và canh Chờ Hà Ngọc Yến trở ra từ phòng bếp thì phát hiện hai đứa nhỏ đã ngủ rồi Mà Cố Minh Hà đang lấy ra một phong thư từ trong túi xách mang theo bên người Sau khi mở phong thư ra, bà lấy ra mấy tấm ảnh chụp Có tấm ảnh chụp một người, cũng có ảnh gia đình Hình ảnh trắng đen còn hơi ngả vàng, vừa nhìn đã biết được chụp rất nhiều năm “Ảnh chụp này là khi bọn dì còn nhỏ Hai đứa nhìn đi, đây là Cố Minh Lý, anh trai của dì.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hà Ngọc Yến đi qua, nhìn thấy trên một tấm ảnh chụp nho nhỏ là một người thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi Tấm ảnh trắng đen chụp lại dáng vẻ của thanh niên rất rõ ràng Quả nhiên, người này có vẻ ngoài giống với Cố Lập Đông đến bảy, tám phần Chỉ nói về độ tương tự này, nói hai người không có một chút quan hệ huyết thống thì thật sự không ai tin Tuy rằng Hà Ngọc Yến cảm thấy thế giới to lớn, người giống người là rất bình thường Nhưng gia đình của hai người đều ở Bắc Thành, nói không chừng Cố Lập Đông có một chút quan hệ với vị Cố Minh Lý này Xét nghiệm ADN xuất hiện vào những năm 1980, đầu 1990 mới bắt đầu xuất hiện trong nước Mà trước lúc đó, muốn kiểm tra quan hệ huyết thống của hai người hình như chỉ có tiến hành suy đoán nhóm máu và cùng với một cái gọi là xét nghiệm HLA, phát hiện kháng nguyên kháng bạch cầu trong máu gì đó Hà Ngọc Yến không có kiến thức y khoa, cũng không biết bây giờ trong nước có loại xét nghiệm này không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cho nên, trước khi kỹ thuật xét nghiệm ADN xuất hiện, dựa vào vẻ ngoài trên ảnh chụp để nhận người thân thật ra cũng không chính xác lắm Tuy nhiên Hà Ngọc Yến cũng không mất hứng, mà cô nghe Cố Minh Hà kể lại những chuyện của anh trai trong ký ức “Dì biết chuyện này rất đột ngột nhưng xin hai đứa yên tâm, bọn dì xuất hiện cũng sẽ không thay đổi cuộc sống của các con Dì chỉ nghĩ thỉnh thoảng hai nhà chúng ta có thể ở chung tâm sự, ăn cơm với nhau, như vậy thôi là đủ rồi.”
Mối quan hệ qua lại có chừng mực như vậy, đúng là thứ hai vợ chồng Hà Ngọc Yến đều muốn Bọn họ đang muốn nói cái gì đó thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng khóc của trẻ con, tiếng bước chân đi đường của người lớn Xuyên qua cửa phòng rộng mở có thể nhìn thấy được mười mấy đứa trẻ ăn mặc cũ nát dơ bẩn, tuổi tác lớn nhỏ không đồng đều đang được một bác gái có vẻ mặt nghiêm túc dẫn vào trong “Sao hả, các người là ai vậy?”
Nhóm hàng xóm trong khu nhà cảm thấy kỳ quái Tại sao hôm nay luôn có người tìm tới khu nhà của bọn họ vậy Hai người vừa mới tới ăn mặc lịch sự, lại cầm theo quà tặng, nhìn như là đi thăm người thân Tại sao nhìn những người trước mắt lại như đi tới cửa tống tiền Đặc biệt là hai bác gái dẫn đầu kia, dáng vẻ trông rất hung dữ Mấy đứa trẻ đang ngồi xổm dưới hành lang chơi ném đá nhìn thấy bọn họ thì sợ tới mức liều mạng chạy về nhà Bác gái Phùng cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ, bà đi đến trước mặt hai bác gái kia “Đồng chí, hai người ở đơn vị nào vậy Thư giới thiệu đâu Tại sao lại dẫn nhiều trẻ con đến sân của chúng tôi vậy?”
Bác gái Phùng đánh giá mười mấy đứa trẻ trước mắt Thật sự rất nhiều, cho người ta cảm giác giống như một tổ ong Không nói đến việc đứa nào cũng mặc quần áo cũ nát, hơn nữa còn rất bẩn Mà đầu tóc, trên mặt của mấy đứa trẻ này đều rất bẩn Không nói đến vẻ bề ngoài, mười mấy đứa trẻ có lớn có bé Đứa nhỏ tuổi còn đỡ, đôi mắt của đứa lớn hơn chuyển động xung quanh lia lịa nhìn bốn phía của khu nhà Biểu cảm nhìn ngó kia khiến bác gái Phùng cảm thấy rất không thoải mái “Chúng tôi là nhân viên công tác của Hội Phụ Nữ vùng núi XX bên kia Đây là chứng minh công tác của tôi Những đứa trẻ này đều là cháu trai, cháu gái của Thái Chiêu Đệ, sau này sẽ sinh sống cùng với cô ấy.”
“Cái gì?”
Những người hàng xóm vừa xem náo nhiệt, ai nấy đều bị lời này làm cho khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời Ông trời ơi, đây là mười mấy đứa trẻ đấy Vậy mà đều là cháu trai, cháu gái của Thái Chiêu Đệ Không đúng, cháu trai, cháu gái của Thái Chiêu Đệ có liên quan gì đến Thái Chiêu Đệ chứ Bác gái Phùng cũng nghĩ như vậy: “Ba mẹ của những đứa trẻ đó đâu Chuyện nuôi con cũng không đến lượt Thái Chiêu Đệ Những người trong họ hàng đâu?”
Lúc này nếu ba mẹ của đứa trẻ trong họ hàng không nuôi con được thì đều là cho anh em nuôi dưỡng Trừ phi cả gia đình anh em đều chết hết, bằng không sẽ không tìm đến đứa con gái đã xuất giá Bác gái dẫn đầu không kiên nhẫn mà vẫy tay: “Ba mẹ của những đứa trẻ đó đều phạm tội ngồi tù, có lẽ sẽ bị bắn chết Rất nhiều chú bác, anh em nhà họ Thái đều cùng nhau bị bắt đi Những đứa trẻ này đương nhiên cần để Thái Chiêu Đệ phụ trách.”
Bác gái Chu đã tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ vừa rồi Bây giờ nghe thấy lời nói của bác gái, bà khó chịu trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu, mắng: “Tôi nhổ vào Thái Chiêu Đệ đã chạy trốn rồi Ở chỗ của chúng tôi không có ai họ Thái hết Đừng có nhét rác rưởi gì vào chỗ của chúng tôi.”
Bác gái vừa nghe thì cảm thấy không vui Bọn họ đi rất xa đưa người đến chỗ này, cũng không thể mang về lại “Vậy Thái Chiêu Đệ đi chỗ nào vậy Không phải cô ta có chồng sao Chồng của cô ấy đâu?”
Bác gái Chu vừa nghe thấy liên lụy đến con trai của mình thì tức giận đến mức không thể cầm dao băm bác gái này “Chồng của cô ta hả Người đã chạy rồi nên làm gì còn chồng nữa Các người mau đi đi, đừng làm bẩn khu nhà của chúng tôi.”
Nhìn thấy bác gái này còn muốn nói gì đó, bác gái Chu đã lộc cộc chạy ra ngoài Chưa được vài phút thì kéo chủ nhiệm Hồ về đây Thật sự trong lòng chủ nhiệm Hồ có 10.000 câu hỏi tại sao Tại sao khu nhà này mỗi lần đều có một đống lớn việc kỳ quái Nhưng chủ nhiệm Hồ vẫn tận tình hỏi rõ chi tiết mọi việc, sau đó nhíu mày nói:
“Hộ khẩu của những đứa trẻ đó đều ở trong công xã của các người, không có liên quan gì với chỗ của chúng tôi Họ hàng của bọn họ là Thái Chiêu Đệ, bây giờ Thái Chiêu Đệ đã không còn ở đây Hơn nữa, tư liệu hộ khẩu của Thái Chiêu Đệ vẫn ở trong công xã của các người Cho nên họ hàng bên cha chú của những đứa trẻ không nuôi dưỡng được thì cũng không đến lượt nhà chồng của Thái Chiêu Đệ.”
Trong phòng, Hà Ngọc Yến nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi Tới lúc này thì quả thật kinh ngạc đến mức không biết nói cái gì mới tốt Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của Thái Chiêu Đệ, bao gồm họ hàng nhà mẹ đẻ đều là người ác sao Lúc này Cố Quảng Thịnh đột nhiên mở miệng: “Nếu mấy người này ở vùng núi XX, thật ra bên kia cũng không có nhiều hộ gia đình lắm Cộng lại cũng không vượt quá hai mươi hộ gia đình Trong đó có một nửa là phạm tội trái pháp luật như cướp đường, lừa bán trẻ con Người của công xã đưa những đứa trẻ này đến đây có lẽ cũng cảm thấy Thái Chiêu Đệ gả vào trong thành phố, điều kiện sinh hoạt sẽ tốt hơn so với những người họ hàng còn lại.”
Xử lý chuyện nhà vào niên đại này, rất nhiều lúc khiến người khác hơi không thể bình luận được Phải nói rằng tự cổ chí kim, cách xử lý chuyện nhà luôn khiến người khác cảm thấy cạn lời Mười mấy đứa trẻ trước mắt đều là cháu trai, cháu gái của Thái Chiêu Đệ, có thể thấy được anh trai, em trai nhà mẹ đẻ của cô ta rốt cuộc sinh được bao nhiêu đứa con Số lượng con như vậy mà chê chút tiền giấy Thái Chiêu Đệ cho thì có vẻ cũng có chút “lý lẽ” kỳ quái Phía bên kia, bác gái có vẻ mặt nghiêm túc kia bị chủ nhiệm Hồ nói đến mức không thể nói nên lời Người trong công xã của bọn họ cảm thấy Thái Chiêu Đệ là người gả tốt nhất trong nhà họ Thái, lúc này mới nhét trẻ con đến chỗ của cô ta Nếu nơi này của cô ta không nhận thì chỉ có thể đưa những đứa trẻ này đến Canh Sơn tìm chị gái của Thái Chiêu Đệ Hoặc đưa những đứa trẻ đó về để những người họ Thái còn dư lại nuôi dưỡng Lúc này hàng xóm xung quanh và hàng xóm trong ngõ nhỏ cũng lần lượt đến đây nói giúp Thái Chiêu Đệ đã chạy trốn rồi, sao có thể nhét những đứa trẻ nhà họ Thái đến đây chứ Cho dù là pháo đài cũng không thể nhét liền mười mấy đứa Chuyện này không phải là bắt nạt người khác sao Sau khi ồn ào nhốn nháo một trận, hai bác gái có gương mặt nghiêm túc chỉ có thể xụ mặt dẫn tất cả những đứa trẻ đó đi Những đứa trẻ đó nghe thấy không thể ở lại, đứa nào đứa nấy cũng bắt đầu làm ầm ĩ, thậm chí còn có đứa chạy tới nhà Hà Ngọc Yến Lúc này Cố Lập Đông đi lên muốn đuổi chúng đi Mà Cố Quảng Thịnh, Giám đốc nhà máy cũng trực tiếp đứng ở phía trước, dáng vẻ như đang bảo vệ bọn họ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Điều này khiến cho Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến có hơi xúc động Sau đó lại là một trận ầm ĩ Cuối cùng cũng đuổi được những người đó rời đi Chủ nhiệm Hồ nhìn toàn bộ những người đó rời khỏi khu nhà, nhịn không được thở dài Chuyện lần này hoàn toàn đổi mới sự hiểu biết của ông, nếu còn đến khu nhà này thêm vài lần nữa, chủ nhiệm Hồ cảm thấy chắc bản thân có thể là chủ nhiệm Văn phòng đường phố biết xử lý tranh chấp nhất trong toàn bộ Bắc Thành, thậm chí là cả nước.