Lâm Hà Hương thật sự không muốn buông tay, nhưng tối hôm qua sự thất vọng của ba đã khiến cô ta hoàn toàn hiểu rằng có một số việc nên nói ra Cho nên, tối hôm qua người nhà họ Lâm đã cãi nhau Cuối cùng Lâm Hà Hương đồng ý hôm nay đi lấy giấy chứng nhận ly hôn với Đổng Kiến Thiết Mà điều kiện tiên quyết là ba cô ta đã vạch ra một con đường ổn thỏa hơn cho cô ta Đi theo con đường này, cô ta mới có thể khống chế Đổng Kiến Thiết trong tay mình Hơn nữa, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Lâm Hà Hương vẫn muốn Đổng Kiến Thiết thi vào một trường tốt, như vậy, sau này cô ta làm vợ mới càng thêm vẻ vang.
Bây giờ đã hơn một tháng, coi như là cho Đổng Kiến Thiết một chút không gian Chờ hắn thi đại học xong, cô ta sẽ có cách giải quyết vấn đề của hắn —
Đổng Kiến Thiết không biết sau khi ly hôn hắn sẽ phải chịu rất nhiều hậu quả Buổi sáng, sau khi hắn lấy được chứng nhận ly hôn thì gấp rút gửi điện báo cho Tiêu Nhu ở Tây Bắc Nội dung điện báo rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: Đã ly hôn, chờ em Nội dung này làm điện báo viên của bưu cục khinh thường vô cùng Đây còn không phải là vì kẻ thứ ba nên mới ly hôn sao Sau khi ly hôn còn gấp rút gửi điện báo cho tình nhân ăn mừng hả?
Nếu là nửa năm trước, phỏng chừng điện báo viên đã đi tố cáo Đổng Kiến Thiết quan hệ nam nữ hỗn loạn Có điều thời cuộc bây giờ đã khác, có rất nhiều hạn chế đang dần được buông lỏng Vì thế, điện báo viên nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm, phát điện báo này đi Chờ sau khi Đổng Kiến Thiết rời đi, toàn bộ người của bưu cục đều biết có một người như vậy Hệ thống bưu cục là một vòng tròn, toàn bộ Bắc Thành có không ít bưu cục Mọi người hoặc là thân thích, hoặc là bạn bè, có khi là quan hệ bạn học Dù sao thì vào lúc Đổng Kiến Thiết đang sung sướng vì ly hôn, danh tiếng của hắn đã từng bước lan truyền khắp vòng quan hệ ở bưu cục, chỉ chờ có một ngày lên men, làm hắn té ngã thật đau Buổi trưa về đến nhà ăn cơm trưa Đổng Kiến Thiết chỉ cảm thấy cuộc sống quá mỹ mãn Nếu mẹ nấu cơm ngon hơn thì càng thêm tốt Sau đó, suy nghĩ hắn bay xa, nghĩ Tiêu Nhu có biết nấu cơm không Có điều lập tức Đổng Kiến Thiết đã nghĩ đến buổi chiều ngày mai hắn có thể thu được năm vạn tệ tiền bồi thường của nhà họ Lâm Có tiền này rồi, hắn lại trộm thuê một bà giúp việc làm việc nhà là được.
Đến lúc đó, mẹ không cần vất vả làm việc nhà nhà, sau khi Tiêu Nhu gả vào cũng có thể hưởng phúc Đổng Kiến Thiết cảm thấy mình thật là một người đàn ông tốt Có điều người đàn ông tốt Đổng Kiến Thiết không biết là bảo bối Tiêu Nhu của hắn nhận được điện báo vào buổi trưa khi đang ăn cơm thì tức đến mức suýt hộc máu.
Mấy năm nay Tôn Tiêu Nhu xuống nông thôn kỳ thật cũng không khổ là mấy Cô ta thông minh, EQ lại cao, rất dễ dàng hoà mình vào dân bản xứ Mà mỗi tháng Đổng Kiến Thiết lại gửi vật tư, tiền giấy tới càng làm không ít thanh niên trí thức sống chung cảm thấy cô ta là người có hậu thuẫn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bởi vì vậy mà cuộc sống của cô ta không tệ Hơn nữa, hơn hai năm trước nơi nông thôn cô ta được cử đến xây dựng một nhà xưởng chuyên sản xuất vải dệt từ lông dê, lông dê này được lấy từ các đại đội lớn ở nông thôn Tôn Tiêu Nhu thừa dịp cơ hội này đăng ký làm nhân viên ghi chép lông dê xuất nhập kho của đội sản xuất Ngày tháng lại càng thêm nhẹ nhàng Nếu Cố Lập Đông ở đây thì sẽ phát hiện Hơn hai năm trước khi anh hợp tác cùng công ty vận chuyển kia, vận chuyển một lô máy móc đến nhà xương Tây Bắc, mà nhà xưởng này có liên quan mật thiết với công việc của Tôn Tiêu Nhu.
Có đôi khi mọi chuyện trùng hợp như thế đấy Lần đó nhóm Cố Lập Đông vận chuyển máy móc thành công nên nhà xưởng nhỏ kia mới có thể thuận lợi đi vào hoạt động Mà Tôn tiêu Nhu cũng có cơ hội vào làm, khiến cuộc sống càng thêm thoải mái.
Người phụ trách đưa điện báo cho Tôn Tiêu Nhu là đại đội trưởng vừa đến công xã làm việc về Đại đội trưởng cũng đọc qua nội dung của tờ điện báo kia, sau đó đen mặt đưa tờ điện báo này tới ngay lúc các thanh niên trí thức đang ăn cơm.
Có mấy thanh niên trí thức tinh mắt, sau khi nhìn lướt qua nội dung, ánh mắt nhìn về phía Tôn Tiêu Nhu trở nên quái dị Ai thông minh thì chỉ trong chớp mắt đã liên tưởng đến không ít chuyện Lập tức, liền có người nói: “Ai da, Tiêu Nhu à Chẳng lẽ đồng chí Đổng thường xuyên gửi đồ cho cô là người đã kết hôn hả?”
Có nữ thanh niên trí thực không ưa Tôn Tiêu Nhu lập tức lớn tiếng ồn ào lên Bàn tay cầm điện báo của Tôn Tiêu Nhu dùng sức, làm tờ điện báo kia nhăn dúm dó.
“Có lẽ là ai gưi nhầm điện báo rồi Chờ lát nữa tôi đến bưu cục một chuyến, đáp lại họ Đừng để cho người ngóng chờ nhận tin lại không nhận được.”
Câu này đã khiến không ít người cảm thấy khá có lý Trong góc, có một đồng chí nữ cháy nắng đen sì nghe được lời này, biểu tình trên mặt khá vi diệu Nhưng gút mắt yêu hận này tạm thời chưa có ảnh hưởng gì với những người trong khu nhà chung tại Bắc Thành Mọi người cũng chỉ bàn tán về vấn đề Đổng Kiến Thiết ly hôn Sau đó lại chuyển đề tài lên việc thi đại học Dù sao thì đây mới là nhiệm vụ quan trọng nhất gần nhất Tới buổi chiều, khu nhà lại khôi phục sự bình tĩnh Người xin nghỉ về nhà đọc sách ngoại trừ Lữ Vĩ Văn ở sân trước thì còn có Tào Đức Học của nhà họ Tào, cùng với Hứa Thành Tài của nhà họ Hứa Những người này học tập khắc khổ, buổi trưa cũng không ăn bao nhiêu cơm, ăn xong thì về nhà vùi đầu học tập Bầu không khí nỗ lực học tập khắc khổ làm người nhìn thấy cũng vô thức càng chăm chỉ thêm Hà Ngọc Yến cũng như được tiếp thêm sức Tuy rằng có rất nhiều kiến thức cô đã thuộc làu nhưng cô vẫn không chê phiền, lại ôn tập đi ôn tập lại lần nữa.
Ngày này cứ như vậy mà trôi qua trong yên ả Rất nhanh đã đến ngày hôm sau Ngày tháng học tập thường khô khan Ngày hôm sau khi mặt trời lên, Hà Ngọc Yến lại học tập, khá bình đạm Nhưng đối với Đổng Kiến Thiết mà nói, hôm nay là một ngày quan trọng Sáng sớm, tâm tư Đổng Kiến Thiết như mọc cánh vậy, lơ lửng giữa không trung Điều này làm cho hắn đi đường cũng như lâng lâng, tựa như đang đạp trên lông chim vậy.
Mấy người nhìn thấy hắn lâng lâng đi ra ngoài, hoài nghi có phải hắn ly hôn xong thì bị bệnh rồi không Nói đi nói lại, đầu óc hai đứa con trai của bác gái Trịnh đều có bệnh, bà ấy cũng thật khổ Các bác gái giàu trí tưởng tượng, vừa nghĩ đã suy diễn ra một tiết mục đau khổ Chờ khi Trịnh bác gái ôm một đống quần áo bẩn đến bồn nước đã nghênh đón ánh mắt đầy thương cảm của các bác gái.
“Thần kinh……”
Bác gái Trịnh bị nhìn đến nổi da gà, hai mày đều đang liều mạng giật giật [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chờ khi giặt quần áo được một nữa, bồn gỗ thường đặt bên cạnh vốn không rơi lại bỗng loảng xoảng loảng xoảng hai tiếng, rơi xuống đất Vậy thôi thì không nói làm gì Điều khiến người ta để ý tới là chiếc bồn gỗ vững chắc lại vì lần rơi này mà vỡ thành từng mảnh Lập tức bác gái Trịnh cảm thấy lòng căng thẳng, trực giác mách bảo hôm nay sẽ có chuyện chẳng lành phát sinh.
Đổng Kiến Thiết đến xưởng làm lại có tâm tình sung sướng, nụ cười treo trên khoé miệng chưa từng hạ xuống Những người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy Lâm Hà Hương đáng thương Dù sao thì hôm nay Lâm Hà Hương cũng đỏ mắt đi làm.
Con người ta thường hay đồng cảm với kẻ yếu.
Đổng Kiến Thiết không biết thể diện mà bình thường mình chú ý duy trì đang dần biến hoá Hắn đang cân nhắc sẽ tiêu xài năm vạn đồng tiền kia như thế nào Tiền nhiều quá, tiêu không hết, thật sự là tiêu không hết mà Suy nghĩ này cứ trôi nổi mãi đến giữa trưa, khi ăn cơm ở nhà ăn hắn cũng chỉ lùa đại vài miếng rồi gấp rút ngồi xe đến kho hàng chứa tài liệu học tập ở vùng ngoại thành kia Đến lúc này, ý cười trên khóe miệng hắn vẫn rất sâu, làm chho những người gặp hắn đều tưởng hắn bị thần kinh.
Chờ đến sau khi xuống xe, Đổng Kiến Thiết dựa theo ký ức đi thẳng đến chỗ kho hàng Có điều, nếp nhăn do khoé miệng nhếch lên tạo thành trên mặt hắn lại bởi vì cảnh tượng trước mắt làm cho đông cứng lại trên mặt.
Nụ cười cứng đờ phối hợp với hai mắt trừng lớn lại sinh ra một tia hoảng sợ Trên thực tế, hắn quả thật đang cảm thấy hoảng sợ, bởi vì kho hàng trước mắt đã bị không ít người mặc đồng phục vây quanh Có người từ trong đi ra khiêng từng chồng, từng chồng sách một những cuốn sách đó hắn rất quen thuộc, còn không phải là những tài liệu ôn tập kia sao?
Sao lại biến thành như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đầu Đổng Kiến Thiết như hoá gỗ Mà nhân viên công tác phụ trách sự kiện lần này đã hùng hổ đi về phía hắn “Anh là ai Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này Những quyển sách này có liên quan gì đến anh không Anh biết được những gì?”
Những vấn đề liên tiếp đổ ập xuống làm cho Đổng Kiến Thiết choáng váng Cũng may, ít nhiều gì hắn cũng đã từng gặp mấy trường hợp như thế này Kinh nghiệm rơi vào lu phân lần trước đã khiến hắn đối diện với tình cảnh khó khăn, bây giờ hắn có thể thong dong hơn nhiều.
Đổng Kiến Thiết gian nan trả lời mấy vấn đề này, sau đó liền chạy mất, vừa chạy hắn vừa thầm mắng rất cuộc là kẻ nào tố cáo Đồng thời hắn lại càng thêm đau lòng khoản tiền năm vạn tệ kia, mất cả rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bây giờ có kêu hắn đi nhận tiền hắn cũng không dám Hơn nữa, có lẽ người nhà họ Lâm sắp sụp rồi Chuyện lớn như vậy nhất định bọn họ sẽ bị liên luỵ Nghĩ như vậy, trái tim vốn còn nhói đau của Đổng Kiến Thiết nháy mắt đã tốt hơn không ít, cuối cùng cũng có một ít chuyện tốt phát sinh.
Có điều hướng phát triển của sự việc lại không như những gì Đổng Kiến Thiết suy đoán ***
“Mọi người đã nghe nói chưa Bên chỗ mua đồ ăn có nhiều người đang nói hôm nay không thấy ai cõng sọt ra bán tài liệu học tập cả.”
Mấy ngày nay tài liệu học tập bán rất chạy, đó là việc rõ như ban ngày Tuy không biết rõ nơi sản xuất tài liệu học tập nhưng phần lớn người bán hàng đều là những người cõng sọt đó Những người này đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tính lưu động mạnh Trên cơ bản là chính quyền khó lòng kiểm soát hết các khu vực nên bọn họ mới dám làm việc mua bán này Có lẽ là việc bán tài liệu học tập thu được lợi nhuận không nhỏ, mấy ngày nay có rất nhiều người cõng sọt Chỉ là hôm nay ra ngoài nhìn thì toàn bộ những người đó giống như biến mất trong một đêm Có người suy đoán là bán hết rồi, dù sao thì cũng có nhiều người mua như vậy mà Nhưng cũng có người suy đoán là có thể đã có chuyện gì đó xảy ra Hà Ngọc Yến dậy sớm học từ vựng, không ngờ lại nghe thấy tin tức như vậy, kết hợp với cuốn sổ lúc trước chồng giao cho ông Lâm, Hà Ngọc Yến suy đoán những tài liệu học tập đó đã bị cơ quan liên quan tiêu diệt rồi Khi cô đang suy nghĩ thì nhìn thấy Đổng Kiến Thiết đen mặt đi ra ngoài Tuy nhiên sau khi hắn nghe thấy cuộc thảo luận của các bác gái, biểu cảm lập tức dịu lại không ít Hà Ngọc Yến thấy hắn thay đổi sắc mặt, cô nghĩ có lẽ mọi chuyện giống như cô suy đoán, chỉ là không phải Đổng Kiến Thiết nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi sao Dù sao thì người này cũng đang muốn nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Lâm Mà Đổng Kiến Thiết thật sự nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi Nếu hắn đã lấy được tiền bồi thường 50.000 nhân dân tệ kia thì có lẽ bây giờ hắn đã mừng rỡ đến mức phát điên Cố tình lại sót một bước cuối cùng, 50.000 nhân dân tệ cứ thế mà biến mất Tối hôm qua hắn nghĩ chuyện này cả đêm, đau lòng đến mức không ngủ được, thức trắng Các bác gái còn đang cảm thán: “Nghe nói có người không đủ tiền nên lúc trước không mua được, vất vả lắm mới gom đủ tiền thì hôm nay đi mua lại phát hiện không bán nữa.”
Mọi người vẫn đang tiếp tục cái đề tài này, sau khi Hà Ngọc Yến nghe thấy cũng hơi thổn thức “Còn không phải vậy sao, nghe nói người đó còn khóc lớn ở chỗ cửa hàng bách hóa bên kia đấy.”
“Cho nên mới nói mua sớm, hưởng thụ sớm.”
Đề tài này rất nhanh đã trở thành đề tài câu chuyện mới của mọi người, cũng khiến không ít người còn không nỡ tốn tiền mua sách cảm thấy rất hối hận, bởi vậy dẫn đến việc có không ít người tới nhà mượn sách Tuy nhiên mọi người trong khu nhà chung chỗ cô đều đã mua sách từ sớm nên không có xuất hiện loại chuyện này Mọi người nói càng nhiều thì càng cảm thấy may mắn May mắn lúc trước mình đi mua nhanh, bằng không không chừng bây giờ lại phải tới nhà người khác cầu xin mượn sách Mà vài ngày sau, trên báo chí xuất hiện một tin tức khiến mọi người hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân tại sao tài liệu học tập đột nhiên hết hàng “Thế mà bị bắt thật này.”
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Cố Lập Đông đã cầm một tờ báo về, trên trang nhất của tờ báo đã đưa tin về vụ án in lậu tài liệu giành được lợi nhuận kếch xù Họ không viết rõ quá trình mà chỉ viết tóm tắt mọi chuyện đã trải qua, nhưng điều này cũng đủ khiến mọi người mở rộng tầm mắt “Trời ơi Sách được chúng giấu trong kho hàng ở ngoại ô này Tôi còn từng đi qua chỗ đó đấy!”
“Gan cũng lớn thật đó!”
Mấy ông già, bác gái liên tiếp truyền đọc một tờ báo Cho dù họ có biết chữ hay không thì cũng phải cầm tờ báo tấm tắc cảm thán hai tiếng.