Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 229: Chuyện lớn vô tình hóng được





“Em gái, thế nào
Con cá này to quá đi!”
Ngày thứ hai của ngày cuối năm, tất cả mọi người đều đang bàn tán nhà máy sẽ phát quà Tết gì còn anh ba Hà đã kéo một chiếc xe ba gác đến
Trên xe ba gác đặt mấy cái giỏ lớn
Khi chuyển giỏ từ xe ba gác xuống, hàng xóm nào nhìn thấy đều vô cùng hâm mộ
Khi anh ba Hà chuyển con cá dài gần một mét xuống, mọi người không chỉ ghen tị mà trực tiếp trợn mắt nhìn
“Thằng ba nhà họ Hà
Cháu lấy con cá này từ đâu vậy!”
Bác gái Trịnh thực ra rất không vừa mắt nhà mẹ đẻ của Hà Ngọc Yến thường xuyên mang đồ về nhà chồng
Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy con cá lớn như vậy, bà ta không nhịn được mà tới hỏi
Cá lớn tốt quá
Nghe nói đầu cá lớn ăn vào có thể bổ não
Con trai út của bà ta từ năm đó bị bệnh, đầu óc luôn không được minh mẫn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà đầu con cá trước mắt lại to hơn nắm tay của bà ta gấp mấy lần lận
Rất thích hợp để hầm canh cho con trai út ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay cả thân cá, con cá lớn như vậy, thịt bên trong chắc chắn nhiều lắm
Vừa vặn thích hợp để lấy ra giữ thể diện khi con trai lớn kết hôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không sai, ngày hôm qua con trai lớn vừa tuyên bố sẽ kết hôn với Tôn Tiêu Nhu
Hôm nay hai người đã cầm giấy tờ đi làm giấy đăng kí kết hôn rồi
Sau khi làm giấy đăng kí kết hôn xong vẫn phải tổ chức một bữa tiệc. 
Con trai lớn đã nói rồi, cô gái hiểu chuyện như Tôn Tiêu Nhu không đòi hỏi sính lễ
Nhưng bọn họ là nhà trai thì không thể nhỏ mọn
Không chỉ phải có sính lễ mà còn phải cho nhiều hơn
Hơn nữa bữa tiệc cũng phải cao cấp
Con cá lớn trước mắt chẳng phải rất phù hợp sao
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Anh ba Hà nhận ra bác gái Trịnh, biết người này thường xuyên gây khó dễ cho em gái mình, hắn thu lại vẻ mặt vui vẻ, giả vờ đáp lại một câu: “Ồ, con cá lớn này à
Con cá này là do anh họ em họ cậu chú của vợ cháu gửi từ nông thôn đến.”
Người này hẳn đã bị một vòng quan hệ vòng vo này làm choáng váng
Nhưng mọi người vẫn khá thích thú với con cá lớn đó
Một con cá lớn như vậy chẳng lẽ đã thành tinh à
Không biết con cá lớn này thịt có ngon không
Bác gái Trịnh rất thẳng thắn: “Thế chia con cá này cho bác được không?”
Cố Lập Đông vừa mới chuyển một cái giỏ vào nhà, vừa ra ngoài đã nghe thấy câu này, anh lắc đầu: “Không được đâu
Đây là tấm lòng của người thân
Anh ba, anh mang cá vào nhà đi!”
Anh ba Hà cười hì hì đáp lại một tiếng rồi ôm con cá lớn chạy vào nhà họ Cố
Cố Lập Đông chuyển những cái giỏ còn lại vào nhà
Trong suốt quá trình cũng không để ý đến bác gái Trịnh
Những người khác ngược lại cũng bàn tán về nguồn gốc của con cá này
“Con cá này á
Là mua lại từ một tài xế lái xe hàng
Nghe nói anh ta vừa mới trở về từ thành phố Thanh
Không phải bên đó có biển sao
Có thuyền chở được rất nhiều cá lớn về
Có người lén bán một ít
Nhân lúc trời lạnh, người này vội vàng kéo về gần nửa xe cá lớn
Những con cá đó anh cũng đã mua hết
Một con gửi đến đây, để lại ở nhà một con
Còn lại tất cả đều bán ra ngoài rồi.”
Hà Ngọc Yến nhận ra con cá này, đúng là một loại cá biển, tên thì cô quên mất rồi nhưng mà con cá này ăn rất ngon
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đổng Kiến Thiết trở về cùng Tôn Tiêu Nhu với sắc mặt tái xanh
Bác gái Trịnh vui vẻ tiến lên: “Thế nào
Đã làm giấy đăng kí kết hôn chưa?”
Làm thì làm rồi nhưng mà vừa làm giấy đăng kí kết hôn xong, vợ cũ của đối phương liền chạy đến
Điều này khiến cho Tôn Tiêu Nhu rất bực bội
Một biến cố như vậy khiến cô ta ý thức được rõ ràng Đổng Kiến Thiết chỉ là một món hàng cũ
Mà Tôn Tiêu Nhu cô ta lại dùng lại đồ cũ
“Mẹ, làm rồi
Con còn có chút chuyện cần bàn với Tiểu Nhu.”
Bác gái Trịnh không hiểu được sắc mặt của con trai và con dâu mới
Ngược lại bà ta còn vui tươi hớn hở kể chuyện con cá lớn mà vừa rồi anh ba Hà mang đến
Đổng Kiến Thiết nghe vài câu, không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa
Con thực sự cần bàn chuyện với Tiểu Nhu.”
Bị con trai lớn nói một câu như vậy, bác gái Trịnh đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng
Còn Tôn Tiêu Nhu đã cùng Đổng Kiến Thiết đến căn phòng cô ta đang ở, nghe Đổng Kiến Thiết kể lại chuyện vừa mới xảy ra
Vừa rồi cô ta và Đổng Kiến Thiết đang ở nơi đăng ký làm giấy kết hôn
Kết quả vừa lấy giấy chứng nhận ra đã bị Lâm Hà Hương bất ngờ xuất hiện làm cho giật mình
Đối phương như phát điên, nhìn chằm chằm vào giấy đăng kí kết hôn trên tay bọn họ
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi
Đương nhiên, những lời nói sau đó nói ra càng khiến Tôn Tiêu Nhu nghiến răng nghiến lợi
“Anh sắp làm cha rồi, tôi còn phải chúc mừng anh sao?”
Đây là lần đầu tiên Tôn Tiêu Nhu nói lời cay nghiệt như vậy với Đổng Kiến Thiết
Nhưng mà Đổng Kiến Thiết không cảm thấy gì, bởi vì hắn ta cũng muốn chửi trời chửi đất
“Tiểu Nhu, chuyện này chắc chắn là giả
Anh và Lâm Hà Hương đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa rồi
Bọn anh đã ly hôn lâu rồi
Bây giờ cô ta có thai, đứa con cũng không phải của anh
Cô ta chỉ ghen tị vì em có thể gả cho anh nên lúc này mới bày ra chuyện như vậy thôi
Chúng ta đã kết hôn rồi, không cần sợ cô ta.”
Tôn Tiêu Nhu kết hôn để đối phó với tin đồn
Bây giờ giấy chứng nhận kết hôn đã làm xong rồi, cô ta không sợ tin đồn nữa
Vì vậy cô ta khoanh tay trước ngực nói: “Được, vậy anh giải quyết xong chuyện này trước đi
Giải quyết xong, sau này chúng ta mới tổ chức đám cưới.”
Trước khi tổ chức đám cưới, cô ta không thể sống chung với Đổng Kiến Thiết
Thông tin này đối với Đổng Kiến Thiết như sét đánh giữa trời quang
Nhưng hắn ta không dám nói thêm gì khác
Dù sao họ cũng vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn xong mà đã gặp phải chuyện như vậy, là ai cũng sẽ rất tức giận
“Chị, bác Tôn có chuyện muốn tìm chúng ta.”
Tôn Tiêu Mỹ từ ngoài vội vã chạy vào
Nhìn thấy bộ dạng chị và anh rể như vậy, cô ta có chút sợ hãi
Nhưng bác Tôn nói có chuyện rất quan trọng phải nói nên cô ta cũng vội vàng chạy đến
Đổng Kiến Thiết nghe đến bác Tôn, biết đó là họ hàng xa của chị em nhà họ Tôn, cũng là người nuôi dưỡng hai chị em lớn lên
Vì thế hắn ta cũng muốn cùng đi ra nhìn một chút nhưng lại bị hai chị em nhà họ Tôn từ chối
 “Anh cứ giải quyết cho xong việc của mình trước đi.”
Ngoài cửa, bác Tôn đang đợi, thấy Tôn Tiêu Nhu đi ra thì lập tức tiến lên nói nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đã tìm thấy một món đồ rồi.”
“Có thật không
Đồ ở chỗ nào?”
Buổi sáng hôm nay đã gặp được chuyện không tốt, đột nhiên nghe thấy tin tức như thế khiến Tôn Tiêu Nhu quả thật vui vẻ muốn điên rồi
Bác Tôn cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng: “Gần đây tình thế không căng thẳng như lúc trước, bác tìm tài liệu trước kia đã giấu kín
Bên trong có một nơi, trước kia ông chủ viết thư từng nhắc qua
Nơi đó cách trạm bán đồ ăn không xa, mấy năm trước chỗ đó là tài sản của nhà họ Tôn.”
Nghe thấy đồ ở trạm bán đồ ăn, Tôn Tiêu Nhu nhíu chặt mày lại
Trạm bán đồ ăn là nơi người đến người đi, muốn đi đến chỗ đó tìm đồ cũng không hề dễ dàng
Mấy năm trước kia xảy ra vụ án vàng một lần, còn không phải bởi vì vàng giấu ở nhà vệ sinh công cộng và khi đào lên gây tiếng động rất lớn nên mới khiến chuyện này bị tiết lộ ra bên ngoài sao
Nhớ tới chuyện này, Tôn Tiêu Nhu cảm thấy đau lòng
Số vàng kia là số tài sản lớn nhất mà nhà họ Tôn bọn họ che giấu, cứ như vậy mà mất trắng, thiếu chút nữa khiến cô ta bị tức chết
Nếu bây giờ số vàng đó ở trên tay cô ta, cô ta còn cần ở trong khu nhà chung rách nát này sao
Còn phải nghe những bà già không văn hóa kia lải nhải sao
Cũng càng không cần bởi vì sợ hãi lời đồn đã bị ép gả cho Đổng Kiến Thiết, cái người đàn ông hỉ đương đa* kia
(*Hỉ đương đa: vợ hay bạn gái gì đó có con với người khác, bản thân phải làm ba cho con của người khác.)
Càng nghĩ càng tức, Tôn Tiêu Nhu nắm chặt nắm tay lại rồi buông ra, nắm chặt lại rồi buông ra
Một lúc lâu cô ta hỏi: “Bác Tôn, có thể xác định vị trí đồ ở hướng nào trong trạm bán đồ ăn không?”
Bác Tôn gật đầu: “Có thể, tiểu thư
Chỗ đó chắc cất giấu hai cái rương quan bì khảm xà cừ
Năm đó ông chủ mua mười cái rương như vậy của một gia đình
Ngài ấy tặng hai cái đi, để lại trong nhà tám cái
Có ba cái cho bà chủ, cô hai là cô và cô ba.”
Khi bác Tôn nói tới đây, Tôn Tiêu Nhu cũng có ấn tượng
Cái rương quan bì kia khá hiếm lạ, một bộ có 10 cái
Mỗi một cái đều được khắc hoa văn khác nhau
Năm đó cái rương của cô ta dùng để đựng khóa vàng nhỏ của cô ta, sau đó trong nhà xảy ra chuyện cũng không biết nó chạy đi đâu
Bên kia, bác Tôn tiếp tục: “Còn dư lại năm cái rương được ông chủ đựng đủ loại đá quý
Sau khi tình thế căng thẳng, những cái rương này đã biến mất
Gần đây bác lấy tài liệu ra điều tra, lúc này mới phát hiện tung tích thứ này.”
Sau khi Tôn Tiêu Nhu nghe xong thì liên tục gật đầu
Năm cái rương quan bì này không lớn, không dễ thấy như cái rương đựng vàng ở nhà vệ sinh
Cho dù giấu ở trong trạm bán đồ ăn cũng dễ dàng tìm ra
“Vậy được rồi
Bác Tôn, con……”
Hai người còn chưa nói xong đã thấy trong ngõ nhỏ có người đang đi về phía này
Vì vậy, họ lập tức im lặng
Bọn họ vội vàng đi về phía đầu kia của ngõ nhỏ
Cổng lớn của đại tạp viện số 2, Hà Ngọc Yến dựa vào cạnh cửa nghe hết bí mật, cô cảm thấy rất khiếp sợ
“Nè, em út
Rốt cuộc những chuyện bọn họ nói……”
Hà Ngọc Yến lắc đầu, ra hiệu anh ba đừng hỏi trước
Sau đó cô quay đầu nhìn tình huống phòng đảo tòa ở tiền viện
Rất tốt, thời tiết lạnh nên không có ai ở tiền viện đi ra ngoài
“Đi, trở về rồi lại nói.” Nói xong, cô lôi kéo anh ba vốn muốn đi về quay trở lại nhà
“Hửm, tại sao……”
Cố Lập Đông còn chưa mở miệng nói ra ba chữ lại quay về thì nhìn thấy biểu cảm của vợ
Anh gật đầu, kêu vợ và anh vợ vào nhà trước
“Cậu ba, cậu ba
Cậu lại tới rồi!”
Viên Viên và Đan Đan nhớ rõ ràng cậu ba vừa mới đi, vậy mà bây giờ lại tới rồi
Thật sự khiến bọn chúng vui vẻ
Hai đứa nhỏ đều thích người cậu ba này, nhào qua đi kêu cậu ba chơi trò chơi cùng với chúng
“Anh ba, anh chơi trò chơi với hai đứa nhỏ trước đi
Chờ một lúc nữa em sẽ nói với anh về chuyện lúc nãy.”
Nói xong lời này, Hà Ngọc Yến lôi kéo chồng ngồi xuống, kể lại một lần chuyện vừa xảy ra cho chồng mình nghe
Hơn mười phút trước, anh ba lại đây đưa đồ tết
Sau khi đưa đồ xong, anh ba muốn về nhà để kịp ăn cơm trưa
Bởi vì đồ quá nhiều, Cố Lập Đông đang thu dọn
Hà Ngọc Yến định tiễn anh ba ra cổng lớn
Ai biết được mới vừa đi đến tiền viện thì mơ hồ thấy chị em nhà họ Tôn đứng cách cổng lớn không xa, đang nói chuyện với một ông già
Nhìn xem động tác và biểu cảm nói chuyện của ba người họ có thể xác định ba người này chắc chắn quen biết nhau
Hơn nữa chắc là quan hệ họ hàng linh tinh
Cô nghĩ đến chồng mình từng kể về bối cảnh nhà họ Tôn
Hà Ngọc Yến suy đoán ông già kia chắc là quản gia nhà họ Tôn lúc trước
Mọi chuyện tới đây cũng chẳng có gì, nhưng chuyện xảy ra kế tiếp hơi thần kỳ
Thật ra giọng nói nói chuyện của Tôn Tiêu Nhu và ông già cũng không lớn
Có thể là năng lực bẩm sinh, dù sao thính lực của anh em nhà họ Hà đều rất nhanh nhạy
Hơn nữa thời tiết lạnh lẽo, bên ngoài ngõ nhỏ không có nhiều người đi lại, rất yên tĩnh, cho nên cuộc trò chuyện của hai người đều bị cô nghe thấy rõ ràng
Sau đó, trong lòng của Hà Ngọc Yến chỉ có một suy nghĩ: Thế giới này đúng là một vòng tròn rất lớn
Vừa lúc nhà cô cũng có một cái rương quan bì khắc hoa
Là cái năm đó Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông dùng 50 nhân dân tệ mua được từ trên tay của một ông già ở thành phố Tân
Sau đó, cô tìm được một chiếc chìa khóa cổ xưa được làm bằng đồng cộng thêm một cái bản đồ đơn giản được gấp bằng vàng lá từ bên trong cái rương quan bì này
Mà cái chìa khóa và bản đồ này khiến cô tìm được tứ hợp viện nhỏ ở trung tâm thành phố
Cuối cùng, vợ chồng bọn họ dùng tiền mua tứ hợp viện nhỏ kia
Điều này dẫn đến việc sau này họ lại phát hiện tầng hầm ngầm chứa đầy đồ vật phong phú và những chuyện nhận người thân với nhà họ Cố
Bây giờ, Hà Ngọc Yến vậy mà lại nghe thấy được cái gì từ trong miệng của ông già kia vậy
Thì ra cái rương quan bì như vậy, năm đó vậy mà là do ba của Tôn Tiêu Nhu tặng
Dựa theo suy luận logic, người được đối phương tặng có khả năng là chủ nhà ban đầu của tứ hợp viện nhỏ kia
Cũng chính là Cố Minh Lý, anh trai của Cố Minh Hà
Mối quan hệ vòng tròn như vậy khiến Hà Ngọc Yến không thể không cảm thán
Ông trời thật sự rất biết sắp xếp
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, theo chính phủ nói, năm đó ba ruột của Tôn Tiêu Nhu đi phương Nam gặp được chuyện ngoài ý muốn rồi mất tích
Mà Cố Minh Lý cũng có tình huống giống như vậy
Như vậy, có phải lúc trước hai nhóm người này thật ra gặp tai nạn giống nhau
Cuối cùng từ mất tích biến thành tuyên bố tử vong
Nghĩ lại như vậy, chuyện trùng hợp này thật sự hơi đáng sợ
Sau khi Hà Ngọc Yến nói ra suy đoán của mình với chồng, bản thân cũng bị sự trùng hợp này làm cho sửng sốt
Cô lập tức duỗi tay nắm lấy bàn tay to của chồng
Hơi ấm phát ra từ bàn tay có tác dụng xua tan những chuyện khác do Hà Ngọc Yến tưởng tượng ra
“Thật ra anh đã sớm nghi ngờ bọn họ gặp tai nạn cùng nhau.”
Đối với con người Cố Minh Lý này, Cố Lập Đông rất tò mò, dù sao thì chứng cứ trước mắt cho thấy người này chính là ba của anh
Anh đã trưởng thành đến cái tuổi không cần ba mẹ chăm sóc, nhưng con người luôn tìm nguồn cội của mình
Cố Lập Đông cũng có suy nghĩ như vậy đối với Cố Minh Lý
Sau đó, sau khi anh hỏi chú Cố không ít chuyện, anh nghi ngờ hai người này gặp tai nạn cùng nhau
“Lúc ấy chú Cố nói em trai của chú ấy đi đến phía Nam khảo sát hoàn cảnh địa chất của một đảo nhỏ, lại nghe thấy tin tức thì người đã mất tích
Nghe nói lúc ấy khi mất tích là ngồi thuyền đi đến đảo, mà người nhà họ Tôn lại đi công tác ở phía Nam cùng thời gian
Nhưng thật ra anh không hỏi thăm rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện như thế nào, tuy nhiên cũng có lời đồn là mất tích khi ngồi thuyền.”
Nói tới đây, Cố Lập Đông ngẩng đầu nhìn về phía tiền viện
“Em nhớ ông Tiền ở tiền viện đúng không
Nhà ông ấy có một đứa con trai duy nhất, tên là Tiền Gia Hưng, năm đó cậu ấy là nhân viên mua sắm của nhà máy chúng ta
Nghe nói cũng trong khoảng thời gian kia cậu ấy đi đến phía Nam mua sắm một đám nguyên vật liệu, không lâu sau đó thì mất tích.”
Thật ra Hà Ngọc Yến cũng không để ý đến chuyện này
Sau khi nghe chồng phân tích xong, cô trừng lớn hai mắt
Vụ án mất tích này thật sự liên lụy không ít người
Bây giờ nghe chồng nói thì có tới người của ba gia đình mà bọn họ quen biết
“Vậy…… Vậy cái thuyền mất tích này chắc không phải gặp sự cố đắm thuyền đúng không?”
Cố Lập Đông lắc đầu: “Không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Lúc ấy thông tin con thuyền tương đối lạc hậu
Chỉ nghe nói con thuyền chạy được một nửa thì radar mất tích
Trong lúc đó chính phủ phái thuyền đi cứu hộ như không thu hoạch được gì, sau đó nữa hành khách trên con thuyền này từ mất tích biến thành tuyên bố tử vong.”
Kết quả này cũng không kỳ quái, với điều kiện vào mười mấy năm trước, tìm một khoảng thời gian không thấy thì thật sự chỉ có thể tuyên bố tử vong
Nghĩ đến chuyện này, Hà Ngọc Yến nhịn không được mà suy đoán, có khi nào con thuyền kia không xảy ra chuyện gì không
Hoặc là người trên thuyền cũng chưa chết
Lắc đầu, Hà Ngọc Yến tạm thời áp suy đoán này xuống
Cô vẫn tiếp tục nói về mục đích của nhóm Tôn Tiêu Nhu, “Thật sự không ngờ rằng cái rương quan bì kia còn có địa vị như vậy
Bọn họ muốn đi trạm bán đồ ăn tìm rương quan bì, chúng ta có nên nói chuyện này cho đội trưởng Hoắc không?”
Lúc trước sau khi trải qua chuyện đào vàng ở nhà vệ sinh, một số cuộc điều tra về nhà họ Tôn đang được tiến hành
Đội trưởng Hoắc bên kia từng dặn dò nếu phát hiện bất kỳ tình huống gì của nhà họ Tôn thì tốt nhất nói một tiếng với hắn
Về phần điều tra cái gì, nhóm Hà Ngọc Yến cũng không rõ
Hà Ngọc Yến không định đi theo nhặt của hời gì đó
Dù sao từ giờ đến lúc thị trường mở cửa cũng chỉ còn lại 10 tháng
Nhà cô có nhà ở, có tiền tiết kiệm, có sự nghiệp, có việc học, thật sự không cần đi tranh giành mấy thứ này với người khác
Cố Lập Đông suy nghĩ, nói: “Để ngày mai anh đi làm rồi gọi điện thoại qua chỗ đội trưởng Hoắc.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.