Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 231: Muốn kiếm tiền





Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy
Tới chiều tối, Hà Ngọc Yến đã làm ra gần hai mươi ký cá viên
Sau khi làm xong, số cá viên này có một phần được mang đi đông lạnh, một phần chuẩn bị để lúc nữa chiên mấy món khác rồi chiên cùng luôn
Đến lúc đó cá viên thơm nức chắc chắn có thể khiến cho trẻ con trong ngõ thèm phát khóc
Cá viên mới chiên xong tương đối dai mềm, Hà Ngọc Yến cẩn thận dùng dao cắt ra rồi đút cho hai đứa con gái ăn một chút
Vào ngay lúc này, cô nhìn thấy hai chị em nhà họ Tôn vội vàng đi ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này là giờ ăn cơm tối của mọi nhà, hai người này đi ra ngoài như vậy lập tức khiến không ít bác gái bắt đầu thảo luận
“Chị Trịnh, không phải chị nói chị hai nhà họ Tôn đã đăng ký kết hôn với Kiến Thiết nhà chị sao
Tại sao còn đi ra ngoài vào lúc này
Cơm cũng không ăn!”
Bác gái Trịnh cũng rất muốn biết đối phương có ý gì
Nhưng đối mặt với sự khó hiểu của hàng xóm, bà ta miễn cưỡng cười nói: “Tôi cũng không biết chuyện của mấy đứa, nhưng đứa nhỏ này là người tốt
Chắc là xảy ra việc gấp gì đó nên mới dẫn em gái cùng đi ra ngoài.”
Đổng Kiến Thiết về đến nhà vừa lúc nghe thấy lời này
Trong lòng hắn cảm thấy rất khó hiểu rốt cuộc Tôn Tiêu Nhu đi chỗ nào
Hà Ngọc Yến nhìn tương tác của nhà họ Đổng, cô nghi ngờ có phải bây giờ Tôn Tiêu Nhu đi đến trạm bán đồ ăn tìm đồ không
Vì vậy, cô nhìn về phía Cố Lập Đông đang ngồi bên cạnh
Cố Lập Đông cũng nhìn thấy được tình huống trong sân từ cửa phòng rộng mở, anh suy nghĩ nói: “Bọn họ sốt ruột như vậy, có lẽ là trong tay không có tiền để xài.”
Anh còn chưa nói chuyện này với đội trưởng Hoắc
Chỉ là đã tối rồi, trễ như vậy nên chắc người quản lý điện thoại cũng rời đi rồi, chỉ có thể chờ đến ngày mai đi gọi điện thoại cho đội trưởng Hoắc sớm một chút
Nếu tìm được trong một đêm, Cố Lập Đông chỉ có thể nói một câu bội phục
Thật sự là chị em nhà họ Tôn đang đi về phía trạm bán đồ ăn
Buổi tối hai người bọn họ ăn một gói bánh hạch đào trong phòng, ngay cả cơm chiều cũng không ăn
Trạm bán đồ ăn kia đã đóng cửa vào lúc năm giờ chiều
Lúc này họ đi chắc hơn sáu giờ sẽ đến bên kia
Đến lúc ấy, sắc trời tối tăm, rất thích hợp để tìm kiếm
Bác Tôn cũng đang chờ bọn họ ở gần đó, sau khi ba người gặp nhau lập tức chạy tới trạm bán thức ăn
Trạm bán đồ ăn chính là nơi tụ tập các loại lời đồn ở ngõ nhỏ gần đó, những lời đồn của Tôn Tiêu Nhu là bắt đầu từ nơi này
Cho nên Tôn Tiêu Nhu không thích cái nơi này mấy
Vừa đến nơi này thì cô ta xác nhận với bác Tôn xem đồ giấu ở chỗ nào
Trạm đồ ăn được xây dựng lại từ một đống nhà trệt
Trước kia khi nơi này thuộc về nhà họ Tôn, đều là cửa hàng dùng để bán đồ
Bác Tôn dẫn hai chị em đi thẳng đến nhà kho ở phía sau cửa hàng nhà trệt
Cùng lúc đó, trong khu nhà số 2
“Ăn cơm nào
Xuân Mai
Ăn cơm nào
Ăn một bữa cơm cũng phải có người kêu, thật sự không khiến cho người ta bớt lo, còn nhỏ đã như vậy, sau này sợ không thể kiếm tiền được.”
Bác gái Chu lẩm bẩm đi loanh quanh khắp nơi trong khu
Hà Ngọc Yến mới vừa ăn cơm xong, cô bưng chén đũa đi ra nhà chính thì nghe thấy lời nói thầm như vậy
Trong lòng cảm thấy rất chướng mắt bác gái Chu, bà ta vậy mà lại nói cháu gái mình như thế
Nhưng cô cũng không nhiều lời, cầm chén đi đến nhà bếp
Chảo sắt trong phòng bếp đang nấu một nồi nước ấm, mùa đông rửa chén cũng không vất vả lắm
Hà Ngọc Yến mới vừa cầm chén đũa đặt trong nồi chuẩn bị rửa lại nghe thấy giọng nói bác gái Chu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này đối phương chạy tới nhà họ Tôn ở đối diện hỏi cháu ngoại Kim Tư Tư của bọn họ có nhìn thấy Hồ Xuân Mai không
Kim Tư Tư và Hồ Xuân Mai bằng tuổi nhau, năm nay đã 6 tuổi rưỡi
Nghe thấy lời nói của bác gái Chu, cô bé lắc đầu: “Con không thấy
Hôm nay bạn ấy chưa tới tìm con.”
Thấy nơi này cũng không tìm thấy, bác gái Chu lại bắt đầu tức giận
Lúc này, bác gái Phùng ăn cơm chiều xong trực tiếp lại đây hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bác gái Chu vỗ đùi: “Còn không phải là do con nhóc Xuân Mai à
Sắp phải ăn cơm mà không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.”
Bác gái Phùng: “Không đúng
Bình thường Xuân Mai rất nghe lời, sẽ không làm ra chuyện như thế.”
Những người khác cũng tôi một câu chị một câu, đều cho rằng không có lý do gì để đứa nhỏ Hồ Xuân Mai chạy đi chơi vô cớ
Lúc này, Hà Ngọc Yến cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện
Quả nhiên, một người nói đỡ tốt
Khi người cả sân đều nói không thấy Hồ Xuân Mai thì bác gái Chu đã bắt đầu hơi sốt ruột
Hồ Văn Lý, người làm ba cũng nghe thấy chuyện này, hắn lập tức chạy ra hỏi: “Mẹ, thật sự không nhìn thấy Xuân Mai sao?”
Bác gái Chu: “Mẹ làm sao biết được chứ
Con bé không để cho người ta yên tâm được, không nghe lời mà chạy lung tung khắp nơi.”
“Bà nội, chị đi kiếm tiền đó.” Lúc này một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau lưng Hồ Văn Lý
Mọi người nhìn qua, nhìn thấy người nói chuyện là Hồ Nguyên Bảo, em trai của Hồ Xuân Mai thì lập tức mồm năm miệng mười bắt đầu hỏi
Nguyên Bảo chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy, cậu bé sợ tới mức trốn ở phía sau ba, chôn đầu trên đùi ba không cho người khác nhìn
Mà sau khi Hà Ngọc Yến cảm giác có chuyện gì đó không ổn thì đã rửa tay sạch sẽ trở lại nhà chính
Nhà chính, Cố Lập Đông cũng nghiêm túc nhìn tình huống trong sân
Viên Viên và Đan Đan vốn hoạt bát cũng yên tĩnh lại
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, lúc này Đan Đan mới kéo kéo góc áo của mẹ: “Mẹ, chị Xuân Mai muốn kiếm tiền tiền.”
Hà Ngọc Yến sửng sốt khi nghe thấy lời này
Tiếp theo cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên bả vai con gái nhỏ giọng hỏi: “Bảo bối, tại sao con biết được vậy?”
Đan Đan còn chưa tròn ba tuổi nhưng tư duy logic đã rất rõ ràng
Có một số lời cô bé không biết biểu đạt lắm nhưng vẫn cố gắng miêu tả với mẹ: “Kiếm tiền tiền, cho bà nội
Ba không bận, chơi cùng……”
Viên Viên nghe em gái nói, cũng hát đệm ở bên cạnh
Hai chị em khoa tay múa chân biểu đạt suy nghĩ của mình
Ý nghĩa lộ ra trong lời nói khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy kinh ngạc
Cô ngẩng đầu nhìn về phía chồng, phát hiện chồng cũng rất kinh ngạc
Thật ra ở trong khu nhà của bọn họ những người cùng tuổi với Cố Lập Đông sinh con không nhiều lắm, còn có mấy nhà chỉ sinh một đứa con gái duy nhất
Mà tới đời thứ ba càng không có bao nhiêu đứa con
Cho nên trẻ con trong khu nhà chung của bọn họ là đối tượng được mọi người yêu quý
Tuy rằng hai năm trước nhà họ Hồ bởi vì chuyện của Thái Chiêu Đệ mà sống khá khó khăn, nhưng trải qua hai ba năm cố gắng đã chậm rãi khôi phục lại
Tại sao Hồ Xuân Mai, đứa trẻ mới sáu tuổi đã có suy nghĩ khó khăn cực khổ như vậy chứ
Bên ngoài, Hồ Văn Lý đang kiên nhẫn hỏi con trai về chuyện của con gái
Chờ sau khi hỏi được là con gái đi kiếm tiền, quả thật khiến Hồ Văn Lý ngây ngẩn
Những người khác nhìn đến đây cũng có vẻ mặt khó tin
“Được rồi, được rồi
Chuyện khác chờ trễ chút rồi lại nói, bây giờ phải đi tìm đứa nhỏ về trước
Bây giờ bên ngoài đều tối đen, đừng chờ đến quá nửa đêm rồi không tìm đứa nhỏ về được
Đến lúc đó rất phiền phức.”
Hồ Văn Lý vừa nghe, lập tức phản ứng lại, “Mong mọi người giúp đỡ, giúp con tìm con gái.”
Mọi người chắc chắn không chậm trễ, ai cũng xoay người về phòng cầm đèn pin định ra ngoài giúp tìm đứa trẻ
Hà Ngọc Yến nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức nhìn về phía chồng, “Anh đi tìm đi, em ở lại nhà chăm sóc con.”
Cố Lập Đông đứng dậy, đi đến ngăn kéo tìm đèn pin đi hỗ trợ
Hà Ngọc Yến tìm một cái áo khoác có máu xanh lục quân đội cho anh: “Anh mặc cái này đi ra ngoài
Ban đêm rất lạnh.”
Chờ sau khi giúp chồng mặc áo khoác xong, Hà Ngọc Yến đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Anh có muốn đi đến trạm bán đồ ăn bên kia tìm thử không?”
Cố Lập Đông nghe xong lập tức hiểu ý vợ
Hai chị em nhà họ Tôn thuê nhà của nhà họ Hồ, cả gia đình nhà họ Hồ sống ở căn nhà bên cạnh
Nếu chị em nhà họ Tôn trốn trong phòng thảo luận, bị Hồ Xuân Mai ở căn phòng bên cạnh nghe thấy lời nào đó thì cũng là chuyện rất bình thường
Suy nghĩ của trẻ con đơn giản, nghe thấy có thể kiếm tiền mà bản thân lại muốn kiếm tiền nên chắc chắn sẽ đi cùng xem kiếm tiền như thế nào
Nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể rõ ràng
“Được, anh sẽ dẫn người đến trạm đồ ăn bên kia tìm xem
Em ở nhà đóng chặt cửa lại chờ anh về.”
Nhìn bóng dáng cao lớn của chồng rời đi, Hà Ngọc Yến hy vọng chồng có thể tìm được đứa trẻ ngoan ngoãn kia
Hà Ngọc Yến suy luận chính xác
Bởi vì lúc này ở trạm bán đồ ăn đang có một đứa trẻ vẫn luôn đi theo phía sau hai chị em nhà họ Tôn
Không ai biết được làm sao một đứa trẻ mới 6 tuổi có thể đi bộ suốt quãng đường mười mấy phút, nhưng khi cô bé nhìn thấy bầu trời xung quanh càng ngày càng tối thì trong lòng rất sợ hãi
Cô bé Hồ Xuân Mai chỉ có thể nắm chặt thẻ bài nhỏ bằng gỗ đeo trước ngực để giúp bản thân dũng cảm hơn một chút
Bà nội nói kiếm tiền rất vất vả
Cô bé không sợ vất vả, cô bé có thể chịu khổ
Nhưng rất nhanh bé Xuân Mai lại không hiểu rốt cuộc nhóm dì Tôn đang làm gì
Tại sao lại đi tới đi lui khắp nơi trong trạm bán đồ ăn là có thể kiếm tiền chứ
Trước kia khi bé Xuân Mai còn nhỏ thường xuyên cùng bà nội đi tới trạm bán đồ ăn, mỗi lần bà nội đều sẽ mua đồ ăn ngon cho cô bé
Tuy rằng bây giờ bà nội không thích cô bé nhưng Xuân Mai vẫn nhớ rõ những chuyện tốt của bà nội
Lúc này cô bé nhất định phải kiếm được tiền, sau đó sẽ đưa tiền cho bà nội để bà nội không kêu ba kiếm tiền mỗi ngày nữa
Khi bé Xuân Mai đang suy nghĩ, phía bên kia nhóm Tôn Tiêu Nhu đã dừng bước chân lại
Nơi này là kho hàng nhỏ phía sau trạm bán đồ ăn
Xung quanh kho hàng đều là mặt đường được lát bằng gạch đá xanh
Khe hở của gạch đá xanh rất lớn, tùy tiện lấy một cái xẻng cũng có thể đào gạch đá xanh lên
Sau đó có thể đào được đồ được giấu ở phía dưới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Là nơi này, cô hai
Đồ đang ở phía dưới gạch đá xanh này.”
Dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn pin có thể thấy được gạch đá xanh kia không giống với những viên gạch đá xanh khác
Ở chính giữa mơ hồ có một chữ “Tôn” được khắc lên
Tuy nhiên dấu khắc kia trải qua nhiều năm cọ xát nên có rất nhiều chỗ đã nhìn không rõ
Tôn Tiêu Nhu là người rất quyết đoán
Lúc này trên người cô ta không hề có một chút vẻ yếu đuối nào
Cô ta dựa theo lời hướng dẫn của bác Tôn mà cầm lấy xẻng dùng sức một chút thì đã cạy được viên gạch đá xanh kia lên
Gạch đá xanh không quá lớn nhưng động tác cạy này vẫn khiến bụi đất bay mù mịt
Chờ sau khi bụi đất bay đi, ba người nhìn về phía mặt đất đã có gạch đá xanh
Rất bình thường, chỉ là một miếng đất đỏ
Nhưng rất nhanh, bác Tôn kinh nghiệm phong phú phát hiện điều không thích hợp
“Cô hai, cô đứng yên ở đó trước đi.”
Nói xong, bác Tôn nhìn qua những viên gạch đá xanh ở xung quanh
Quả nhiên phát hiện trên mỗi khe hở của gạch đá xanh hầu như đều mọc không ít cỏ dại
Có đôi chỗ cỏ dại chỉ có rễ, có đôi chỗ cỏ dại mọc tương đối dài
Nhưng không có viên gạch đá xanh nào sạch sẽ như cái trước mắt này
Cỏ dại, đá vụn gì đó đều không hề có
Chẳng lẽ đồ đã bị người đào đi rồi
Nghĩ đến khả năng này, bác Tôn cảm thấy không thể tin được
Mảnh đất trống này được lát hơn một trăm viên gạch đá xanh, ai có thể trùng hợp đào được viên gạch này từ trong những viên gạch đá xanh chứ
Trong lòng không tin nhưng bác Tôn vẫn nói cho Tôn Tiêu Nhu nghe về kết quả quan sát của mình
Sau khi Tôn Tiêu Nhu nghe xong, cô ta nhíu chặt mày lại
Nhưng cô ta cũng không chậm trễ, lập tức kêu em gái và bác Tôn cùng nhau đào
Nghi ngờ nhiều cũng vô dụng, đào lên rồi sẽ biết
Sau đó ba người bắt đầu thở hổn hển mà đào lên
Mà bé Xuân Mai trốn trong góc cách đó không xa, cô bé nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã trợn mắt há hốc mồm
Mấy người lớn này đang muốn làm cái gì vậy
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.