Một bên khác, Cố Lập Đông đi vào sân cũng không nói thẳng ra chuyện của chị em nhà họ Tôn mà anh đi tìm anh em nhà họ Tào và ông Tào nói vài câu Sau đó ba người cùng nhau đi đến trạm bán đồ ăn Sợ lãng phí thời gian, ba người còn chạy xe đạp Vì vậy quãng đường đi bộ mười mấy phút được bọn họ biến thành tám phút là đã đến trạm bán thức ăn “Tôi còn chưa bao giờ đến trạm bán đồ ăn vào giờ này đâu!”
Tào Đức Tài không rõ tại sao Cố Lập Đông lại dẫn hai anh em bọn họ đến nơi này Vừa xuống xe họ đã thấy trạm bán đồ ăn đen thui trước mắt, hắn nhịn không được cảm thán một câu “Cậu nhỏ giọng một chút, đi thôi.”
Cố Lập Đông nói xong lại kêu hai người tắt đèn pin Ba người dựa vào một chút ánh sáng của ánh trăng mà đi xung quanh trạm bán đồ ăn Cũng vào ngay lúc này, bọn họ nghe thấy kho hàng nhỏ ở phía sau trạm bán đồ ăn truyền đến tiếng đào đất Vì vậy, Cố Lập Đông làm gương chạy qua đó Rất nhanh, anh đã thấy ba người đang vội vàng đào đất ở mảnh đất trống được lát gạch xanh Ba người đang ra sức đào đất, căn bản không chú ý tới sự xuất hiện của Cố Lập Đông Cố Lập Đông nhìn bọn họ vài lần, lập tức xoay người kêu hai anh em nhà họ Tào ở phía sau đừng nói chuyện Cổ Lập Đông cẩn thận xem xét khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện thân thể nhỏ ngồi xổm trong góc Chờ khi anh ghé sát vào nhìn thì quả nhiên là đứa nhỏ Hồ Xuân Mai Có lẽ đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi, cô bé đang dùng tay che miệng và cơ thể hơi run rẩy Mấy người đàn ông nhìn thấy rất không đành lòng Mới đầu bé Xuân Mai rất sợ hãi khi nhìn thấy nhóm Cố Lập Đông đến đây Sau khi bọn họ tới gần, cô bé phát hiện người đi đầu là ba Viên Viên và Đan Đan nên không sợ nữa Chú ấy là một người ba tốt, chắc chắn là người tốt Người tốt Cố Lập Đông thấy đứa nhỏ không còn run nữa Anh ngồi xổm xuống rồi lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra đặt ở trong tay đứa nhỏ, sau đó anh ra hiệu bằng động tác kêu đối phương đừng nói chuyện Hai anh em nhà họ Tào thấy vậy cũng học Cố Lập Đông ngồi xổm xuống nhìn về phía ba người đang đào đất ở bên kia Thật ra bọn họ cũng rất tò mò vào buổi tối ba người này đào hố ở đây là muốn làm gì Chẳng lẽ định đào hố chôn người sao Vừa vặn lúc này có gió lạnh thổi qua khiến anh em nhà họ Tào rùng mình một cái ***
Một bên khác, ông Tào dẫn người của khu nhà đi tìm xung quanh khu, cảm thấy chắc đứa nhỏ không ở trong ngõ nhỏ này Nếu mà con bé có ở đây bọn họ kêu lớn tiếng như vậy thì đứa nhỏ đã sớm đi ra rồi Có người nhịn không được nói thầm có phải bác gái Chu làm cái gì nên mới khiến đứa nhỏ chạy ra ngoài vào buổi tối không Có người hỏi nếu không thì trở về hỏi bác gái Chu một chút, sau đó lại đi tìm tiếp Nhưng ông Tào không đồng ý với những ý kiến đó Ông Tào suy nghĩ một lúc nói: “Mấy người cùng tôi đi đến trạm bán thức ăn bên kia tìm thử xem.”
“Tại sao lại đến trạm bán đồ ăn vậy?” Có người không rõ, lập tức hỏi Thật ra ông Tào cũng không rõ lắm nhưng Cố Lập Đông dẫn hai đứa con trai của ông đi qua đó Đối phương là một người thông minh, sẽ không làm gì mà không có nguyên nhân Nói không chừng trạm bán đồ ăn bên kia đã xảy ra chuyện gì đó “Văn Lý, đi Con cũng đi cùng đi.” Ông Tào cũng không giải thích mà kêu Hồ Văn Lý, lại kêu Thẩm Thiết Sinh đi cùng Hàng xóm trong ngõ nhìn thấy bọn họ ồn ào lớn tiếng như vậy thì biết là có trẻ con mất tích nên cũng có người ra ngoài hỗ trợ tìm đứa nhỏ Dù sao trong một khoảng thời gian ngắn, con ngõ bên này càng ngày càng có nhiều hàng xóm hỗ trợ tìm người nên khi nhóm của ông Tào rời đi cũng không có ảnh hưởng gì Mà nhóm của ông Tào đều đi bộ, trong đó chân của Hồ Văn Lý đi không được nhanh nhẹn, để đến trạm bán đồ ăn cần tốn không ít thời gian Tuy nhiên tới sớm không bằng tới đúng lúc Bọn họ vừa mới đến trạm bán đồ ăn thì nghe thấy một tiếng rống giận truyền đến từ trạm bán đồ ăn Giọng nói khá đáng sợ vào ban đêm Lập tức, Thẩm Thiết Sinh có tố chất thân thể tốt nhất đã chạy về phía giọng nói phát ra Sau đó, ông nhìn thấy ba người đang vây quanh một cái hố to được đào ra, đang chửi bới ầm ĩ “Các người đang làm gì vậy?”
Thẩm Thiết Sinh rống lớn tiếng khiến ba người đứng trước hố to sợ tới mức nhìn lại đây Cố Lập Đông ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này, anh suy nghĩ rồi đứng dậy, đồng thời ra hiệu kêu anh em nhà họ Tào để ý đứa nhỏ Anh mở đèn pin ra chậm rãi đi về phía Thẩm Thiết Sinh “Thì ra con thật sự ở chỗ này à Nhận thấy được có người tới gần, Thẩm Thiết Sinh nói một câu như vậy với Cố Lập Đông Ngay lập tức ông đi về phía ba người kia Tôn Tiêu Nhu trừng mắt nhìn người tới Trong khoảng thời gian ngắn cô ta không biết nên phản ứng như thế nào Tôn Tiêu Mỹ cũng sợ tới mức hai chân run lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vẫn là bác Tôn đi ra một cách rất bình tĩnh Ông ta đứng phía trước che chở hai chị em, mở miệng: “Xin chào đồng chí Đồng chí là nhân viên công tác ở trạm bán đồ ăn sao Đồng chí đến đúng lúc lắm Chúng tôi bị mất đồ ở chỗ này, đang tìm kiếm nãy giờ Chúng tôi đang muốn tìm người tới hỗ trợ đây.”
Thẩm Thiết Sinh nghe thấy lời này, cười ha ha hai tiếng: “Trạm bán đồ ăn là chỗ của Nhà nước Các người làm gì đào hố xung quanh ở chỗ này, đừng có nói dối tôi Rơi đồ gì chứ Rơi thứ gì mà có thể đào cái hố to như vậy chứ.”
Là một quân nhân xuất ngũ kiêm Trưởng khoa khoa bảo vệ của nhà máy Thẩm Thiết Sinh có ý thức cảnh giác rất mạnh Nhìn thấy ba người này đào hố ở đơn vị Nhà nước vào buổi tối, ông đã phân tích ra những khả năng khác nhau Bác Tôn cảm thấy rất khó giải quyết với người chính trực như vậy Lúc này Tôn Tiêu Nhu mới phản ứng lại, lập tức giải thích: “Là tôi bị mất đồ Khi chúng tôi đến đây thì đã có cái hố này rồi Tôi tò mò nên tiếp tục đào tiếp.”
Lời giải thích như vậy mà cũng nói được Khi Thẩm Thiết Sinh đang muốn nói cái gì đó thì ông Tào và Hồ Văn Lý đi theo phía sau ông cũng đuổi theo lại đây Đứa nhỏ Hồ Xuân Mai ở trong góc đã đứng lên, vừa thấy ba tới, cô bé vui vẻ tiến lên ôm chặt lấy ba “Ba, ba Con sợ quá……”
Hồ Văn Lý không ngờ niềm vui bất ngờ tới nhanh như vậy, con gái đang ở trước mặt hắn Hắn lập tức vui vẻ ngồi xổm xuống, ôm con gái lên Hắn là một người chân thọt, sau khi con gái lớn lên thì rất ít khi ôm con Bởi vì chân hắn không thể trụ lâu lắm nhưng lúc này Hồ Văn Lý đã rất kích động đến mức không rảnh lo mấy cái này Ông Tào nhìn thấy như vậy thì rất vui vẻ Cuối cùng cũng có thể tìm được đứa nhỏ, ông đang muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Thẩm Thiết Sinh ở phía bên kia đột nhiên đi về phía trước vài bước Lúc này ông Tào mới phát hiện, mặt đất ở phía trước lại xuất hiện một cái hố to Hai chị em nhà họ Tôn đứng bên cạnh hố to cùng với một ông già hơi quen mắt Mà lúc này Thẩm Thiết Sinh đi về phía trước vài bước là chặn đường chạy trốn của mấy người này Phía sau Thẩm Thiết Sinh, là Cố Lập Đông Mà hai đứa con nhà ông ở trong góc tối thui cũng đã đi về phía ông “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hai anh em nhà họ Tào nghe thấy câu hỏi của ba, một năm một mười mà kể hết mọi chuyện ra Mà phía bên kia, Cố Lập Đông đã giúp Thẩm Thiết Sinh ngăn cản ba người chuẩn bị rời đi “Các người không cần giải thích mọi chuyện với tôi, tôi không phải nhân viên công tác ở trạm bán đồ ăn Các người chờ ở chỗ này, tôi đi gọi trưởng trạm bán đồ ăn đi qua đây Có chuyện gì thì các người giải thích với đối phương là được rồi.”
Thẩm Thiết Sinh vừa nói xong, ba người kia đều rất căng thẳng Mà Cố Lập Đông đã ở dưới sự ám chỉ của đối phương, nhanh chóng chạy về phía nhà ngang cách trạm bán đồ ăn không xa Nơi đó là khu nhà của nhân viên công tác trạm bán đồ ăn Đêm nay đứa nhỏ Hồ Xuân Mai đã xảy ra rất nhiều chuyện Cô bé đi theo dõi hai người lớn gần mười mấy phút, làm chân căng mỏi nhừ như muốn gãy ra Tiếp theo bé lại ngồi xổm rất lâu trong góc tường, sau đó lại nhìn thấy hành động đêm nay của người nhà họ Tôn Vì vậy sau khi phát tiết cảm xúc xong, cô bé lén tiến đến bên tai ba nói ra chuyện mà mình biết “A……”
Sau khi nghe xong quá trình “Kiếm tiền” của con gái, Hồ Văn Lý cảm thấy rất kinh ngạc Hắn không dám chậm trễ, kể lại lời con gái cho ông Tào nghe trước Sau khi ông Tào nghe xong, biểu cảm rất kỳ quái Vào ngay lúc này, Cố Lập Đông đã dẫn mấy người đi về phía này “Thật sự cảm ơn mọi người.” Trước khi trưởng trạm bán đồ ăn tới đây đã nghe Cố Lập Đông kể lại mọi chuyện, ông ấy vội vàng dẫn người chạy đến đây Đây là đơn vị Nhà nước, có người đào hố ở cửa kho hàng của đơn vị chẳng phải là phá hỏng tài sản của đơn vị Nhà nước sao Quan trọng nhất là không biết tại sao đối phương lại muốn làm như vậy Kho hàng của trạm bán đồ ăn nói là kho hàng nhưng chỉ để cất cải bắc thảo không đáng tiền, có người tới đào hố thì có vẻ rất đáng nghi Cố Lập Đông nhìn đến đây thì chuẩn bị về nhà “Văn Lý, người phụ trách đã tới rồi Sắc trời không còn sớm, chúng ta dẫn đứa nhỏ đi về trước đi Con bé chưa ăn cơm, lúc này chắc chắn đã rất đói bụng rồi.”
Từ trong miệng của con gái Hồ Văn Lý biết được chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ Cố Lập Đông Vì vậy sau khi nói vài câu cảm ơn với Cố Lập Đông, hắn ôm con gái đi ra bên ngoài Ông Tào ở lại, chuẩn bị đi cùng với Thẩm Thiết Sinh Hai anh em nhà họ Tào thì bị đuổi đi về cùng với Cố Lập Đông Vì vậy, một nhóm năm người bọn họ dựa vào ba chiếc xe đạp để quay về khu nhà Những người hỗ trợ tìm đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ đã trở lại nên ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng bọn họ mới bước vào khu nhà, bác gái Chu lập tức tiến lên bắt lấy bé Xuân Mai bắt đầu đánh Hà Ngọc Yến nghe thấy âm thanh bên ngoài đã mở cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng bác gái Chu đánh đứa nhỏ Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy rất cạn lời Việc đứa nhỏ này mất tích ngay từ đầu có quan hệ rất lớn với bác gái Chu Đối phương thì hay rồi, đứa nhỏ vừa trở về, còn chưa nói gì hết đã bắt đầu đánh trước Động tác của bác gái Chu rất nhanh, những người đứng ở đây đều chưa kịp phản ứng lại Hồ Văn Lý cũng chưa kịp phản ứng Chờ sau khi hắn phản ứng lại thì lập tức duỗi tay cướp con gái lại Nhìn thấy đôi mắt to của con gái đang rơi nước mắt nhưng tiếng khóc lại rất nhỏ khiến Hồ Văn Lý cảm thấy đau lòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Mẹ làm gì hả Mẹ đang dạy dỗ đứa trẻ không nghe lời chạy lung tung khắp nơi này!”
Cố Lập Đông thật sự rất không muốn quan tâm chuyện này nhưng anh cũng không muốn đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy bị oan uổng Anh kể hết mọi chuyện vừa xảy ra cho bác gái Phùng đứng bên cạnh nghe “Cho nên đứa nhỏ này cũng không phải đi lung tung Cô bé muốn kiếm tiền cho nhà, lúc này mới nhất thời đi đường vòng Không thể bởi vì cái này mà đánh nó.”
Khi Cố Lập Đông nói thì những người khác đã dựng lỗ tai lên nghe hết toàn bộ quá trình Vì vậy mọi người đều nhìn về phía đứa nhỏ và bác gái Chu đang cãi nhau với con trai, trong nháy mắt không biết nên nói gì mới tốt Tại sao lại có người mẹ già không nói lý lẽ như vậy chứ “Làm gì hả Làm gì hả Tôi sai rồi sao Con bé là một đứa trẻ 6 tuổi, trời tối như vậy không biết chạy đi đâu Tôi làm bà nội không thể dạy dỗ nó một chút sao Làm phiền nhiều hàng xóm hỗ trợ đi tìm người vào trời tối như vậy, chuyện này phải để cho bé ghi nhớ khắc sâu mới được.”
Không ai hiểu lời bác gái Chu “Ai da, chị đừng nói nữa Nói đến cùng Xuân Mai nhà chị cũng chỉ muốn kiếm tiền cho nhà Tôi nói nè, chị Chu Tuy rằng điều kiện nhà chị bình thường nhưng cũng không nghèo đến mức phải ép buộc con trai làm việc kiếm tiền!”
“Đúng vậy, đúng vậy Dù sao thì Hồ Văn Lý làm việc mệt mỏi bao nhiêu mới khiến đứa con gái 6 tuổi cũng không chịu được, nhất định phải giúp ba kiếm tiền.”
“Con gái hiếu thảo như vậy, đặt ở nhà tôi yêu thương còn không kịp đâu!”
Mọi người bàn tán sôi nổi khiến bác gái Chu càng bực bội hơn Bà ta không quan tâm, muốn kéo con trai và cháu gái đi về nhà, dáng vẻ chuẩn bị giải quyết mọi chuyện ở trong nhà Vào ngay lúc này, ông Hồ chạy từ trong nhà ra kéo tay của bác gái Chu ra “Đủ rồi, bà còn muốn ồn ào tới khi nào nữa hả?”
Bác gái Chu không ngờ rằng ngay cả chồng cũng không đứng về phía mình, bà cảm thấy ấm ức, cả khuôn mặt đều đỏ lựng lên Hà Ngọc Yến đứng ở cửa nhà nhìn thấy cảnh này, thật sự cảm thấy con người bác gái Chu rất kỳ quái Trong nhà rõ ràng không nghèo, cũng ăn thịt được Mấy năm nay bà ta lại liều mạng ép chồng và con trai nhận thêm nhiều nhiệm vụ chi viện bên ngoài nhà máy Ngay cả cô cũng biết tuy rằng nhiệm vụ như vậy kiếm được nhiều tiền nhưng thật sự rất mệt, hơn nữa khi bận rộn còn không thể ăn cơm đúng giờ Cố Lập Đông đi đến cửa nhà, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu này của vợ “Mọi chuyện xử lý ổn thỏa rồi Em đừng lo lắng chuyện nhà bọn họ, ông Hồ cũng không phải người ngốc Ông ấy có thể giải quyết chuyện nhà mình.”
Hà Ngọc Yến gật đầu, cô kêu chồng nhanh chóng vào nhà uống nước ấm làm ấm thân thể Buổi tối đi ra ngoài hơn một giờ, đừng để bị cảm lạnh ===
TN Team: Bám tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhé (´▽`ʃ♡ƪ)