Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 234: Chuyện chia nhà ở riêng của nhà họ Chu





Đêm nay Hứa Thúy Bình thật sự nằm mơ một giấc mơ mới
Trong mơ lại xuất hiện cái rương quan bì giống y như vậy
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô ta vừa kinh ngạc vừa vui vẻ kể lại cho Ngô Cáp Bình nghe về giấc mơ của mình
Sau khi Ngô Cáp Bình nghe xong, vui vẻ nói: “Đi, chúng ta đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa ngon
Sau đó đi đến nơi đó.”
Hứa Thúy Bình nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, trong lòng rất vui vẻ
Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy may mắn vì hành động tố cáo Ngô Cáp Bình lúc trước của mình
Nhìn xem, không phải ai cũng có năng lực này của cô ta
Cô ta đi tố cáo Ngô Cáp Bình khiến hắn không học đại học được, đối phương mới có thể ỷ lại, lấy lòng cô ta như vậy
Khóe mắt của Ngô Cáp Bình nhìn thấy vẻ đắc ý dào dạt của đối phương, khóe miệng cong lên thành độ cung kỳ quái
Cố Lập Đông thức dậy từ lúc sáng sớm, anh đi tiệm cơm quốc doanh mua sữa đậu nành thì vừa lúc gặp được Ngô Cáp Bình và Hứa Thúy Bình
Nhìn hai người này, Cố Lập Đông luôn cảm thấy kỳ quái
Chờ khi xách sữa đậu nành đi về nhà, anh phát hiện ông Tào và chú Thẩm cả đêm không về đã trở lại
Đi theo phía sau hai người là Đổng Kiến Thiết và hai chị em nhà họ Tôn
Xem ra mọi chuyện đã được giải quyết
Quả nhiên, chờ khi nhà bọn họ ăn sáng
Bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt
Hà Ngọc Yến ăn bánh bao và sữa đậu nành, trực tiếp dọn cái ghế ngồi ở cửa xem náo nhiệt
“Không có, chúng con không có làm chuyện gì hết
Ngày hôm qua đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm
Chúng con đã giải thích rõ ràng với trạm bán đồ ăn bên kia rồi.”
Đổng Kiến Thiết bắt đầu giải thích với người lại đây hỏi, hắn vừa giải thích vừa kêu chị em nhà họ Tôn trở về nghỉ ngơi
Mà ông Tào là người quản lý khu nhà, ông hắng giọng kể lại đại khái chuyện ngày hôm qua
“…… Cho nên, chuyện chị em nhà họ Tôn và họ hàng xa của bọn họ đào hố ở trạm bán đồ ăn này bởi vì không tìm được thứ gì cuối cùng trạm bán đồ ăn bên kia cũng không truy cứu
Chỉ cảnh cáo bọn họ và kêu bọn họ lấp hố lại rồi có thể quay trở về.”
Còn về việc tại sao lại tốn thời gian cả đêm, đó là bởi vì trong đó tốn không ít thời gian để cãi cọ
Dù sao nếu nói tiếp về chuyện tối hôm qua thì ông Tào cũng cảm thấy cạn lời
Bởi vì không tìm được thứ gì ở trong cái hố to kia
Người nhà họ Tôn kiên quyết nói lý do mất đồ nên đào hố tìm kiếm, người của trạm bán thức ăn cũng không có cách nào với bọn họ hết
Mọi người vừa nghe kết quả là như thế này, ai nấy đều bắt đầu thảo luận
Không ai tin lý do mất đồ nên đào hố này cả
Có người đi hỏi thẳng Đổng Kiến Thiết, rốt cuộc vợ hắn muốn tìm thứ gì
Hỏi đến mức trán Đổng Kiến Thiết chảy đầy mồ hôi
Bác gái Trịnh là mẹ chồng cũng bị không ít người hỏi
Kết quả đương nhiên không hỏi ra được điều gì
Bác gái Trịnh thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Tới hơn 9 giờ sáng, ngay cả Đổng Hồng Mai, chị hai của Đổng Kiến Thiết cũng chạy về nhà hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Một buổi sáng, toàn bộ khu nhà chung đều náo nhiệt như chợ bán thức ăn
Hà Ngọc Yến hóng chuyện đến mức quả thật không rảnh để làm việc
Mỗi một bác gái đều có thể nghĩ ra một nguyên nhân về chuyện chị em nhà họ Tôn đào hố ở trạm bán thức ăn
Trong đó, bác gái Khúc đoán gần chính xác nhất, “Chắc chắn là đi đào vàng, mọi người đừng không tin
Mọi người nhớ lại chuyện dưới nhà vệ sinh công cộng ở đầu hẻm đã đào ra rất nhiều vàng thỏi đi
Nói không chừng Tôn Tiêu Nhu kia biết trạm bán đồ ăn có chôn vàng cho nên lén lút đi đào, đáng tiếc cũng không đào được cái gì hết.”
Mọi người thảo luận kêu khí thế ngất trời, thiếu chút nữa không muốn làm chuyện gì hết
Mà từ trước đến nay bác gái Chu thích tham gia náo nhiệt hôm nay lại hiếm khi không đi ra ngoài
Hà Ngọc Yến nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt lại của nhà họ Hồ, giống như đang suy nghĩ gì đó
***
Một bên khác, sáng sớm Cố Lập Đông đã gọi điện thoại cho đội trưởng Hoắc
“Đội trưởng Hoắc, lúc trước không phải anh kêu tôi chú ý hành động của nhà họ Tôn sao
Tối hôm qua bọn họ gây chuyện ồn ào, anh đã nghe nói chưa?”
Đội trưởng Hoắc cũng đã nghe nói qua, bọn họ có người chú ý đến hành động của người nhà họ Tôn
Tuy nhiên, chỗ của Cố Lập Đông thường có thể nghe thấy được những tin tức không thể tưởng tượng được
Vì vậy, hắn nói chuyện với Cố Lập Đông một lúc lâu, nghe không ít tin tức ngoài lề
Sau khi hắn cảm ơn đối phương rồi chuẩn bị cúp máy thì Cố Lập Đông đã mở miệng hỏi một vấn đề mà mình rất muốn biết
“Rốt cuộc nhà họ Tôn có chỗ nào có vẫn đề vậy?”
Đội trưởng Hoắc nghe thấy vấn đề này, thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn lộ ra một chút: “Số vàng của nhà bọn họ có vấn đề.”
Sau khi nói xong câu này, đội trưởng Hoắc cúp máy
Mà Cố Lập Đông ở đầu bên kia điện thoại lộ ra biểu cảm quả nhiên là như vậy
Về lịch sử nhà họ Tôn, rất lâu trước kia anh đã nghe ông nội và ông Lâm nói qua
Những chuyện mà người ở Bắc Thành lâu năm mới biết được, bây giờ đã rất ít người thảo luận về nó
Nhưng lịch sử làm giàu lúc trước của nhà họ Tôn, cùng với một loạt hành động sau đó đều mơ hồ lộ ra nhà bọn họ có vấn đề
Mà lúc trước đào ra không ít vàng ở dưới nhà vệ sinh công cộng
Cho dù là số lượng hay tỉ lệ đều không phải giai tầng bình thường có thể có được
Tuy rằng đội trưởng Hoắc không nói rõ ràng nhưng lời trong lời ngoài đã để lộ ra
Số lượng của số vàng kia không đúng
Nghĩ như vậy, Cố Lập Đông đã biết tại sao đội trưởng Hoắc chưa bao giờ nói về chuyện này
Những việc này không phải là chuyện dân chúng bình thường nên tiếp xúc, anh vẫn nên thành thật làm người bình thường thì tốt hơn
Chỗ của Cố Lập Đông đã biết được chuyện khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, mà bên khu nhà cũng không hề yên bình
Hà Ngọc Yến rất kinh ngạc khi nhìn Hồ Văn Lý ôm con gái lớn tiếng nói chuyện ở dưới hành lang
Từ khi cô bắt đầu quen biết Hồ Văn Lý thì hắn là một người ôn hòa
Một người như vậy, vậy mà lớn tiếng nói với bác gái Chu: “Chúng ta chia nhà đi.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hà Ngọc Yến mà những người xung quanh đều sửng sốt
Rõ ràng một giây trước mọi người còn đang thảo luận rốt cuộc chị em nhà họ Tôn đào đồ gì ở trạm bán đồ ăn
Giây tiếp theo thì nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ nhà họ Hồ
Sau đó, Hồ Văn Lý bình thường bận rộn làm việc hiếm khi xin nghỉ ở nhà, ông Hồ cũng ở nhà
Cả nhà năm người nhà họ Hồ chỉnh tề đứng nói chuyện dưới hành lang
Hai bên càng nói càng kích động, sau đó Hồ Văn Lý nói ra một câu như vậy
“Nè, không đúng
Văn Lý, ba mẹ con chỉ có một đứa con là con
Tại sao con có thể chia nhà với bọn họ chứ?”
Người ở khu nhà bên cạnh chạy tới nói chuyện phiếm
Nhìn thấy tình huống này, nhịn không được mà khuyên nhủ vài câu
Hồ Văn Lý lại lắc đầu: “Đến bây giờ mẹ con còn suy nghĩ việc cưới vợ cho con, con nói bất kỳ lời nào mẹ cũng không nghe
Ngay cả lời ba con mẹ cũng không nghe, chúng con chia ra ở riêng là tốt nhất
Chia nhà thì là người của hai gia đình, mẹ không cần lo lắng chuyện của con nữa
Có thể sống cho thật tốt.”
Bác gái Phùng nhìn thấy chuyện này không biết nên nói cái gì mới tốt
Nhưng bà vẫn khuyên vài câu: “Sắp ăn tết rồi, có chuyện gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau
Đừng nhất thời xúc động nói ra lời khiến bản thân hối hận.”
Hồ Văn Lý biết ý tốt của bác gái Phùng, “Bác gái Phùng, con rất nghiêm túc
Con biết từ nhỏ con không giống như người khác, không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh
Mẹ con vẫn luôn áy náy với con, mà sau khi Thái Chiêu Đệ đi rồi thì loại tình cảm này hoàn toàn biến chất.”
Có một số người cảm thấy rất kỳ quái khi nghe thấy lời nói này nhưng trong nháy mắt Hà Ngọc Yến đã hiểu rõ suy nghĩ của người này
Người này sống rất rõ ràng
“Mặc kệ tại sao mẹ con làm như vậy, từ góc độ của bà ấy đều là vì muốn tốt cho con
Nhưng con không muốn bà ấy vì chuyện của con mà lo lắng như vậy
Bà ấy đã 60 tuổi rồi, đã đến lúc nên sống cho bản thân mình rồi.”
Thật ra Hồ Văn Lý nghĩ những lời này đã rất nhiều năm, nhưng bởi vì hắn yếu đuối nên không có dũng khí để nói ra
Sau đó vì chuyện của Thái Chiêu Đệ khiến hắn không dám nói gì, chỉ có thể vùi đầu làm việc, cố gắng đạt được những kỳ vọng của mẹ
Chỉ là ngày hôm qua con gái mất tích khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ
Hắn là con trai của mẹ nhưng cũng là ba của con gái
Hắn nên gánh vác trách nhiệm của một người làm ba chứ không phải đắm chìm trong suy nghĩ làm một người con trai tốt
Hắn tự tay chăm sóc con, mẹ hắn cũng có cuộc sống của riêng mình
“Đánh rắm, cái gì mà sống cho bản thân
Không có mẹ, con lại phải đi làm, hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ
Chăm sóc bọn nhỏ là cuộc sống của mẹ.”
Cuộc cãi nhau như vậy thật sự khiến các bác gái vây xem cảm thấy khiếp sợ
Rất nhiều người cũng không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hồ Văn Lý, nhưng bọn họ lại cảm thấy trong những lời này giống như ẩn chứa ý nghĩa nào đó mà tạm thời bọn họ không thể hiểu được
Thật ra bác gái Phùng hiểu suy nghĩ của Hồ Văn Lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà hỏi một câu hỏi tương đối thực tế, “Vậy khi con đi làm thì sẽ sắp xếp bọn nhỏ như thế nào đây?”
Hồ Văn Lý: “Trong nhà máy có lớp Mầm, con có thể cho hai đứa nhỏ đi học ở đó
Giáo viên ở nơi đó rất tốt.”
Hai đứa nhỏ trong nhà, con gái đã bắt đầu bị mẹ hắn bỏ qua
Mà con trai thì bị nuông chiều đến mức rất sợ người lạ, cứ tiếp tục như vậy là không được
Bác gái Chu vừa nghe thì cảm thấy sốt ruột: “Không được
Đi đến đó rất phí tiền!”
“Mẹ, tiền con kiếm được cũng đủ nuôi bọn nhỏ đi học
Hơn nữa, tình huống của con đặc thù nên nhà máy sẽ chăm sóc.”
Người tàn tật như Hồ Văn Lý, trong nhà lại không có vợ nên nhà máy thật sự sẽ chăm sóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho con đi học ở lớp Mầm căn bản không cần tốn tiền, chủ yếu là tốn tiền ăn cơm và tiền sách vở của bọn nhỏ
Đến lúc đó hắn xin miễn giảm những thứ này, cũng có thể tiết kiệm không ít tiền
Mấy năm nay hắn cũng tiết kiệm được một chút tiền, cũng đủ nuôi sống bọn họ
Còn về tiền trong tay của ba mẹ, Hồ Văn Lý tỏ vẻ tuyệt đối không lấy
Trong tay người già cũng nên có tiền, cuộc sống mới có thể thoải mái được
Ông Hồ vẫn luôn yên lặng ngồi ở kia, ôm cháu trai nghe con trai nói chuyện
Bây giờ sau khi nghe xong sắp xếp của con trai, ông cảm thấy vui mừng
Cuối cùng con trai luôn ôn hòa không có chính kiến đã bắt đầu biết tự mình làm chủ
Điều này rất tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này có nghĩa là hắn có thể tự mình gánh vác trách nhiệm
Đối với một người làm ba mà nói, đây là một việc đáng để vui vẻ
“Được, ba đồng ý chia nhà
Hai căn phòng trong nhà đều do nhà máy chia, con mang con của con ở một phòng, ba và mẹ của con ở một phòng
Bình thường khi đi làm, đi học thì hai đứa nhỏ ăn cơm ở trường, chờ khi nghỉ ăn cơm với ba mẹ
Con không có ý kiến về điều này đúng không!”
“Không ạ, cảm ơn ba!” Thấy ba đồng ý ở riêng, Hồ Văn Lý tương đối vui vẻ
Mà bác gái Chu lại bị những lời nói của hai cha con này làm cho tức giận muốn chết
Ngay sau đó bà ta ngã xuống đất: “Tôi tạo nghiệt gì vậy chứ!”
Ông Hồ thấy vậy, an ủi nói: “Bà phản đối gì chứ
Đây là con trai đang muốn tự gánh vác trách nhiệm, bà nên vui vẻ mới đúng
Bà nên để cho thằng bé tự sống cuộc sống của chính nó.”
Những người khác thấy vậy, bắt đầu sôi nổi an ủi
Trong khoảng thời gian ngắn, khu nhà chung lại trở nên náo nhiệt
Tối hôm qua chị em nhà họ Tôn không ngủ
Từ buổi sáng đến bây giờ chỉ ngủ được hai, ba tiếng đồng hồ đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của nhà họ Hồ
Nghe chuyện lông gà vỏ tỏi như tách ra ở riêng, quả thật khiến họ tức giận muốn chết
Tôn Tiêu Nhu hiếm khi đen mặt, mở cửa phòng ra định kêu bọn họ yên tĩnh một chút
Kết quả nghe thấy ông Hồ nói: “Vợ Kiến Thiết, cô tới đây đúng lúc lắm
Chúng tôi không cho thuê căn phòng này nữa, làm phiền hôm nay cô dọn ra ngoài
Người nhà chúng tôi muốn ở……”
“Dựa vào cái gì……”
Vốn cô ta còn muốn oán giận mắng chửi, đột nhiên nhận được thông báo như vậy khiến phổi Tôn Tiêu Nhu tức đến mức muốn nổ tung
Có phải khu nhà này có độc rồi không
Đầu tiên không nói đến việc làm hại cô ta tìm đồ không thuận lợi còn bị người của trạm bán đồ ăn bắt được
Tuy rằng cuối cùng cũng không sao nhưng cũng phải viết một tờ kiểm điểm và bồi thường một chút tiền
Bây giờ, vậy mà lại không cho cô ta thuê nhà
Cũng đâu phải cô ta không trả tiền! 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.