Mẹ Hà xách đồ tiến vào từ bên ngoài thì nhìn thấy dáng vẻ cười to của con rể Tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng mẹ Hà rất vui vẻ Nhìn xem, nhìn xem Đây mới là cách ở chung đúng đắn của vợ chồng Kết hôn hơn ba năm, quan hệ của hai người còn tốt như vậy Thật sự khiến người làm mẹ là bà cảm thấy vui vẻ “Ủa mẹ Tại sao hôm nay mẹ đến đây vậy?”
Một giây trước Hà Ngọc Yến còn hơi cạn lời khi nhìn thấy dáng vẻ cười to của chồng, cô vừa định duỗi tay nhéo thịt ngứa của anh thì thấy mẹ ruột đã đến đây “Nếu mẹ mà không tới thì chỉ sợ con quên làm đồ mới cho hai đứa nhỏ.”
Hà Ngọc Yến vỗ trán một cái, hình như cô thật sự quên mất, mọi chuyện cuối năm quá nhiều Trong khoảng thời gian này cô không chỉ bận rộn chuyện ăn tết, cô còn phải chuẩn bị đồ đạc đi học, khảo sát nhà trẻ để đưa con đi học…, tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành đồng bộ Phía bên kia, mấy đứa trẻ còn đang thảo luận đề tài “Kiếm tiền” nặng nề này đã bắt đầu hoan hô khi nhìn thấy mẹ Hà xuất hiện: “Bà ngoại, bà ngoại Bà ngoại tới……”
Hai đứa trẻ nói, trực tiếp lôi kéo bé Xuân Mai cùng chạy về phía mẹ Hà Mỗi đứa ôm một cái đùi của mẹ Hà, ríu rít nói chuyện Nhìn thấy bé Xuân Mai đứng ở kia không biết làm sao, Viên Viên và Đan Đan duỗi tay kéo người qua bổ nhào vào đùi của mẹ Hà Sự nhiệt tình như vậy khiến mẹ Hà cảm thấy rất vui vẻ Mà hành động của bọn nhỏ khiến Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đồng thời phát hiện sự tốt bụng của hai đứa “Ay da, đều là bé ngoan, đều là bé ngoan.” Mẹ Hà nói, duỗi tay lấy bốn viên kẹo trái cây từ trong túi ra Bà đưa cho mỗi đứa một viên kẹo, viên kẹo cuối cùng đặt vào trong tay của Hà Ngọc Yến Hà Ngọc Yến vừa thấy, cô lén nở nụ cười với chồng, nhận được ánh mắt cưng chiều của chồng Bình thường mẹ cô tới đây đều mang theo bốn viên kẹo, hai đứa nhỏ mỗi đưa hai viên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hôm nay đột nhiên có thêm một đứa trẻ nên bà dứt khoát đưa viên kẹo còn dư lại cho Hà Ngọc Yến Cách làm như vậy khiến Hà Ngọc Yến không khỏi cảm thán mẹ cô thật sự là một bà già thấu hiểu “Đây là quần áo làm cho bọn nhỏ, một lúc nữa con cho bọn nhỏ thử một lần đi.”
Mẹ Hà đương nhiên nhận ra đứa trẻ có mặt ở trong nhà Bà biết tình huống trong nhà của đứa trẻ này, bây giờ không nên lấy quần áo mới làm cho cháu gái ra Hà Ngọc Yến gật đầu, cô đặt cái rổ đựng quần áo ở trên đầu tủ Chờ sau khi vị khách nhỏ rời đi lại cho bọn nhỏ mặc thử sau Sau khi uống một ngụm trà nóng, mẹ Hà nói: “Có phải người vợ mới của Đổng Kiến Thiết trong khu con chạy tới đào đất ở trạm bán thức ăn không?”
“Chuyện này đã lan truyền đến nhà máy thực phẩm rồi ạ!”
Còn chưa đến một ngày nữa Không ngờ rằng ngay cả người của nhà máy thực phẩm cũng đã biết được chuyện này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Đã sớm lan truyền qua đó rồi Không phải đã sắp ăn tết rồi sao Chuyện trong nhà máy không nhiều lắm, mọi người đều đang nói chuyện về chuyện này Có người nói có phải trong trạm bán đồ ăn kia có vàng không Giống như nhà vệ sinh công cộng ở đầu hẻm nhà con ấy?”
Suy đoán như vậy không chỉ có các bác gái ở khu nhà chung mới nghĩ ra được, có không ít người ở bên ngoài đều đang nói về chuyện này Chưa kể đến việc hồi đó nhà họ Tôn rất nổi tiếng cho nên vào lúc vận động trước kia cũng không có ai đào sâu về bối cảnh của Tôn Tiêu Nhu Trong khoảng thời gian ăn Tết xảy ra chuyện ồn ào này, cũng không biết lời đồn được truyền tới từ nơi nào Nói là ở trong trạm bán đồ ăn có chôn vàng Mà bối cảnh gia đình của Tôn Tiêu Nhu cũng không biết bị người nào truyền ra “Cho nên, đồng chí nữ kia thật sự là con gái của nhà tư bản à!”
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông liếc nhau, hai người cũng chưa nghĩ đến bên ngoài vậy mà lại lan truyền chuyện này thành cái dạng này Vừa nghe đã biết có người nào đó cố ý lan truyền tin tức Đương nhiên, chắc chắn không phải nhóm của đội trưởng Hoắc làm Nhưng ai làm loại chuyện này thì rất khó nói “Mẹ Bây giờ con không còn để ý chuyện này nữa, mẹ cũng đừng đi ra ngoài trò chuyện về chuyện này Còn về bối cảnh nhà cô ta thì tương đối phức tạp Dù sao dân chúng chúng ta cũng không có liên quan gì đến cô ta hết.”
Hà Ngọc Yến nói chuyện với mẹ một lúc thì Hồ Văn Lý tới nhà đón con về Vì vậy, hai chị em gái lại mặc thử bộ quần áo sẽ mặc vào lúc ăn tết Chờ sau khi chúng mặc quần áo xong, mẹ Hà cũng định đi về “Con yên tâm, mẹ cũng chỉ nghe người ta nói chuyện phiếm một chút mà thôi.”
Con gái và con rể cẩn thận như vậy, nói không chừng bên trong thật sự có chuyện bí mật gì đó Mẹ Hà biết điều này rất rõ Sau khi tiễn mẹ Hà đi, hai vợ chồng chuẩn bị tiếp tục làm việc thì nhìn thấy bé Xuân Mai nắm tay Kim Tư Tư, cháu ngoại của nhà họ Tôn đi tới đây “Thím Hà, tụi con muốn tìm Viên Viên và Đan Đan chơi ạ.”
Hà Ngọc Yến nhìn thời tiết bên ngoài Bây giờ là gần 3 giờ chiều, mặt trời còn có thể chiếu lên nửa cái sân, cũng không có tuyết rơi, đứa nhỏ mặc nhiều một chút chơi ở ngoài sân cũng không đáng ngại “Được rồi, để dì kêu hai đứa nhỏ ra đây Các con chơi ở ngoài sân, đừng đến tiền viện có biết không?”
“Dạ, thím Hà.”
Hai bé gái đều hơn sáu tuổi, vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu Từng tiếng thím khiến Hà Ngọc Yến nghe thấy cảm thấy rất đáng yêu Sau khi đội mũ len, đeo khăn quàng cổ và bao tay cho Viên Viên và Đan Đan Hà Ngọc Yến để bốn bé gái chơi ở ngoài sân Mà cô và Cố Lập Đông thì tiếp tục làm việc Rất nhanh tiếng cười đùa của bọn trẻ vang lên trong sân Trong khu nhà chỉ có bốn bé gái, những đứa trẻ còn lại đều là bé trai Bình thường những đứa trẻ đó sẽ chơi cùng với nhau Cho nên khi tiếng cười truyền ra, rất nhanh trong sân càng ngày càng có nhiều trẻ con Những người lớn vội vàng làm việc, nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con, khóe miệng của ai cũng nở nụ cười Lại qua hơn mười phút, khi Hà Ngọc Yến đang chuẩn bị cầm gừng đi đến phòng bếp cắt ra thì nhìn thấy Tôn Tiêu Nhu tiến vào sân sau Sau đó có lẽ không quen ngạch cửa ở của thùy hoa, hoặc là tâm trạng không tốt linh tinh gì đó Dù sao, Hà Ngọc Yến nhìn thấy cô ta vấp ngạch cửa của cửa thùy hoa ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng phịch rất lớn Một vết máu chảy ra từ giữa hàm răng của đối phương Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh chóng, những người ở đây đều chưa kịp phản ứng lại Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Tôn Tiêu Nhu thì biết người này cũng chưa phản ứng lại Tôn Tiêu Mỹ đi theo phía sau Tôn Tiêu Nhu thấy chị gái đột nhiên ngã trên mặt đất, cô ta hét to: “Chị hai, chị hai, chị không sao chứ?”
Tôn Tiêu Mỹ chân tay luống cuống vây quanh Tôn Tiêu Nhu, nhìn dáng vẻ kia không khác gì ruồi nhặng Sau khi ngơ ngác lúc đầu, Tôn Tiêu Nhu lập tức phản ứng lại, cô ta che miệng kêu đau Vô tình mấy đứa trẻ trong sân lại đang chơi trò diều hâu bắt gà con, không chú ý đến chuyện xảy ra ở phía sau, vì vậy bọn nhỏ cười ha ha chơi đùa, Tôn Tiêu Nhu thì đang che miệng kêu đau Mọi chuyện tới đây, mấy bác gái và thím định đi qua giúp đỡ người đứng lên Không ngờ Tôn Tiêu Nhu lại dùng một tay chống đất nhảy dựng lên, sau đó bắt đầu mắng đứa trẻ ở gần cô ta nhất “Ồn ào cái gì vậy hả, mỗi ngày đều ồn ào Đều tại tụi bây ồn ào nhốn nháo như vậy nên mới hại tao té ngã đây này.”
Việc này khiến Hà Ngọc Yến ném đồ trong tay xuống rồi vọt qua Cố Lập Đông lên nhà chính lấy đồ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng lập tức vọt qua “Cô làm gì vậy hả?”
Hà Ngọc Yến tiến lên ôm Đan Đan đang bị mắng vào trong lòng ngực Từ khi sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên đứa nhỏ bị mắng như vậy, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, trông hơi ngơ ngác một chút Chờ khi được mẹ ôm vào trong lòng ngực, cảm nhận được hương vị quen thuộc rốt cuộc bé cũng òa khóc Cô bé vừa khóc, Viên Viên là chị gái múa may nắm tay nhỏ muốn xông lên đánh Tôn Tiêu Nhu một cái Cố Lập Đông vừa lúc chạy tới, anh ôm Viên Viên vào trong lòng ngực Không phải anh ngăn cản Tôn Tiêu nhận được sự trừng phạt nên có mà là không muốn con anh còn nhỏ tuổi đã phải chịu tiếng đánh nhau với người lớn Những đứa trẻ chơi cùng cũng bị biến cố như vậy dọa cho sửng sốt Đứa hướng nội thì chạy về nhà kêu ba mẹ, ông nội, bà nội Đứa hướng ngoại cũng giống như Viên Viên, múa may nắm tay nhỏ muốn xông lên đánh Tôn Tiêu Nhu một cái “Tôn Tiêu Nhu, tại sao cô mắng con gái của tôi chứ Xin lỗi đi!” Hà Ngọc Yến nắm tay chồng, mở miệng nói trước Tiếng động này rất nhanh đã khiến người trong khu nhà chung vây quanh lại đây Từ khi Tôn Tiêu Nhu bắt đầu té ngã, mọi người cũng đã chú ý tới bên này Tiếp theo đối phương nổi điên một trận thật sự khiến mọi người cảm thấy không thể hiểu được Có người nhà của đứa trẻ bị Tôn Tiêu Nhu dọa sợ cũng kêu cô ta xin lỗi “Làm gì vậy, làm gì vậy?”
Bác gái trịnh đang thu dọn đồ đạc trong phòng, trong nhà đột nhiên có hai người dọn vào ở nên có rất nhiều đồ đạc cần phải thu dọn Mà hai chị em dọn tiến vào kia, ăn cơm trưa xong thì vỗ vỗ mông rời đi không nhìn thấy bóng dáng Bà ta chỉ đành tự mình đi thu dọn Ai biết được còn chưa thu dọn đồ đạc xong đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài Vừa nhìn thì thấy con dâu nhà mình bị mọi người vây quanh ở chính giữa, giống như đang bị người khác bắt nạt vậy Hà Ngọc Yến thấy bác gái Trịnh ồn ào đẩy đám người ra đi đến, dáng vẻ như ai cũng đừng hòng bắt nạt con dâu của bà ta thì rất muốn cười “Sao hả Tự cô không nhìn rõ đường rồi té ngã thì có thể tùy tiện mắng con người khác sao?”
Đan Đan trong lòng ngực đã dừng khóc thút thít, cô bé chôn mặt trên hõm vai của mẹ không hé răng Hà Ngọc Yến chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của con gái, thật sự khiến cô đau lòng muốn chết Cô cũng có thể đoán được tâm trạng của Tôn Tiêu Nhu Có lẽ cô ta gặp chuyện gì đó ở bên ngoài, tâm trạng rất kém Khi trở về không thấy rõ đường nên té ngã, sau đó muốn tìm chỗ để phát tiết cảm xúc Vừa lúc con gái nhà cô ở trước mặt đối phương, cứ như vậy trở thành nơi trút giận của đối phương [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bác gái Trịnh đã nghe thấy mọi chuyện xảy ra từ những người khác, trong khoảng thời gian ngắn bà ta không biết nên nói cái gì mới tốt Theo đạo lý bà ta nên bước lên càn quấy, giữ gìn lợi ích của người trong nhà, nhưng Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông không phải người dễ bắt nạt Bác gái Trịnh nghĩ như vậy, bà ta nhịn không được mà trừng mắt nhìn Tôn Tiêu Nhu Bà ta đang nghĩ người con dâu mới này không phải là sinh viên sao Tại sao tính tình lại tệ thế, mắng cả trẻ con Tôn Tiêu Nhu không nghĩ nhiều như vậy Cô ta chỉ biết mình ngã rất đau, còn chảy máu Những đứa trẻ đó ồn ào như vậy, mắng chúng nó hai câu thì có vấn đề gì chứ Sau khi bắt đầu dọn vào khu nhà này, trên cơ bản ban ngày cô ta đều phải bị những tiếng cười đùa của bọn trẻ, tiếng nói chuyện ồn ào của các bác gái khiến đầu óc đau đớn Cô ta đã sớm muốn khiến cho tất cả bọn họ đều câm miệng lại Cô ta không thể kêu những người đang lan truyền lời đồn nói cô ta đang đào vàng gì đó câm miệng, nhưng chẳng lẽ lại không bắt mấy tên quỷ nghèo trong khu nhà im miệng được sao Hà Ngọc Yến nhìn ra đối phương không hề để ý đến, cười lạnh nói: “Cô không xin lỗi đúng không Nếu không xin lỗi thì tôi sẽ kêu người của Văn phòng đường phố lại đây nói chuyện.”
Nếu thật sự kêu người của Văn phòng đường phố đến hòa giải, vậy Hà Ngọc Yến sẽ không để ý mà nói ra một ít chuyện xấu của đối phương Hà Ngọc Yến đã nhìn ra tính cách của người này Từ sau khi đi vào khu nhà chung thì cô ta tỏ vẻ chịu ấm ức, thiệt thòi, nghẹn cảm xúc trong lòng, mặt ngoài thì giả bộ làm người tốt Vừa rồi khi mắng chửi người khác, có lẽ gặp bất kỳ đứa trẻ hay bác gái nào khác thì cô ta cũng sẽ mắng hết Con nhà cô chỉ là xui xẻo, đụng trúng họng súng mà thôi Nhưng tại sao chứ Tôn Tiêu Nhu ấm ức thì có thể mắng chửi người khác sao?