Vừa nghe Hà Ngọc Yến nói muốn đi đến Văn phòng đường phố, Tôn Tiêu Nhu lập tức không nói chuyện nữa Bối cảnh của cô ta chưa qua điều tra, những lời đồn đãi bên ngoài đã rất khoa trương rồi Tôn Tiêu Nhu chỉ muốn sống yên ổn một khoảng thời gian thôi Nghĩ đến đây, cô ta không tình nguyện mà nói: “Tôi xin lỗi.”
Hà Ngọc Yến không để ý đến cô ta, cô cúi đầu nói chuyện với Đan Đan: “Đan Đan, vừa rồi cái người mắng con đang nói xin lỗi với con Con có muốn nghe không?”
“Mẹ, con không tha thứ cho dì ấy có được không?”
Lời này vừa nói ra khiến Hà Ngọc Yến bật cười một tiếng, “Được, con có thể nghe lời xin lỗi của cô ta Tha thứ hay không là quyết định của con.” Cô không phải người có lòng bao dung lớn đến mức mà người ta đánh mặt cô một cái rồi nói một câu xin lỗi là đã tha thứ Vì vậy, mọi người nhìn thấy Tôn Tiêu Nhu, một người lớn xin lỗi với trẻ con Sau khi nhóc con nghe xong thì gật đầu không nói lời nào, xoay người nắm tay mẹ muốn đi về nhà Tình huống trở nên rất xấu hổ Tôn Tiêu Nhu nhìn bóng dáng của người nhà họ Cố, cô ta hận đến ngứa răng Những người xung quanh nhìn thấy mọi việc đã kết thúc thì sôi nổi tản ra trở về làm việc Không có ai chú ý tới có một bóng dáng dựa vào chân tường ngoài cửa lớn Sau khi nghe náo nhiệt ở bên trong xong, khóe miệng người nọ mỉm cười mà quay về khu nhà chung số 3 “Sao hả Có đánh nhau không?”
Hứa Thúy Bình thấy Ngô Cáp Bình ngân nga trở về, lập tức nhận ra kế hoạch đã thành công “Không có, nếu đánh nhau thì càng xuất sắc hơn.”
Ngô Cáp Bình nói, trực tiếp nằm lên trên giường Hắn ta nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì cảm thấy rất buồn cười Hắn ta còn nghĩ rằng Tôn Tiêu Nhu sẽ khó đối phó thế nào, sau khi suy nghĩ cả đêm, hắn quyết định gây rắc rối cho đối phương Nếu đối phương thật sự là chủ nhân của số vàng và quan bì tương kia, hơn nữa cũng biết mấy thứ này được giấu ở chỗ nào thì lúc này đối phương chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm đồ ra Nhưng chỗ của hắn ta đã có Hứa Thúy Bình Hứa Thúy Bình sẽ nằm mơ về các loại bảo vật Vì sợ thứ tốt bị nhóm của Tôn Tiêu Nhu lấy đi, Ngô Cáp Bình quyết định gây rắc rối cho đối phương trước Ví dụ như làm hỏng danh tiếng của bọn họ, hoặc gây áp lực cho danh tiếng của bọn họ Cứ như vậy, đối phương sẽ như ném chuột sợ vỡ bình* Tạm thời không dám đi khắp nơi tìm đồ nữa Mà trong khoảng thời gian này là cơ hội tốt của bọn họ (*Ném chuột sợ vỡ bình: Trừng trị, tiêu diệt kẻ thù cần phải khôn ngoan, tránh làm tổn hại chính mình.)
Nghĩ đến đây, Ngô Cáp Bình nói với Hứa Thúy Bình: “Đêm nay chúng ta không ngủ, đi đào cái rương hôm qua em nằm mơ thấy sớm một chút.”
Một bên khác, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông mỗi người ôm một đứa con về nhà Mở ra một cuộc trò chuyện an ủi với con Viên Viên biết ra mặt lấy lại công bằng cho em gái, chắc chắn nên khen thưởng Khen thưởng đồng thời cũng phải dạy cô bé không được xúc động như vậy Nếu như trẻ con thật sự cãi nhau với người lớn, thể lực và hình thể cách xa nên chắc chắn sẽ có hại Mà Đan Đan vô cớ bị mắng một trận cũng cần an ủi “Bảo bối Đan Đan, không phải là con sai Là cái dì kia tự té ngã Dì ấy té xong còn mắng con là muốn tìm một chỗ để phát tiết Chỉ là con không may mắn, bị dì ấy chọn trúng mà thôi.”
Lời mẹ hơi phức tạp, Đan Đan như đã hiểu lại tựa như không hiểu lắm nhưng Đan Đan biết mình không làm sai chuyện là được rồi Vì vậy, cô bé lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Dạ, con tin mẹ.” Lời mẹ nói chắc chắn là đúng Những lời nói của cái dì dọa người kia chắc chắn là nói dối Sau khi lại chia cho mỗi đứa trẻ mứt hồng, nhìn thấy bọn nhỏ ăn ngon miệng Lúc này Hà Ngọc Yến mới nói với chồng: “Cảm xúc của Tôn Tiêu Nhu không quá ổn định.”
Cố Lập Đông gật đầu, anh nghĩ chắc đối phương đã nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài Dù sao thì ngay cả người thường như mẹ vợ anh cũng có thể nghe thấy những lời đồn bên ngoài Có thể đoán được bên ngoài có bao nhiêu người đang thảo luận về Tôn Tiêu Nhu cùng với động cơ bọn họ đào hố ở trạm bán đồ ăn “Chuyện này không đơn giản.”
Hà Ngọc Yến nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của chồng, thật sự là có hơi kỳ quái Tuy nhiên chắc chắn bên đội trưởng Hoắc cũng đã chú ý đến những việc này rồi Nên xử lý như thế nào, chắc bọn họ cũng có kế hoạch Bên kia, đội trưởng Hoắc cũng nghe thấy lời đồn hôm nay ở bên ngoài Trải qua thảo luận, tin đồn được dập tắt rất nhanh vào ngày hôm sau, kéo theo đó còn có hành động tiếp theo liên quan đến nhà họ Tôn Đêm nay, Hà Ngọc Yến chú ý bọn nhỏ đi ngủ, thấy bọn nhỏ không tỉnh lại giữa chừng hay khóc, cô biết hôm nay bọn nhỏ không bị chuyện này dọa “Có thể yên tâm đi ngủ rồi.” Cố Lập Đông cũng ở bên cạnh quan sát tình huống của bọn nhỏ Đứa trẻ bình thường đột nhiên bị hoảng sợ rất dễ giật mình lúc nửa đêm Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng nuôi con, những chi tiết này đều là nghe những người già nói lại Lần đầu tiên họ gặp phải chuyện này nên cứ lo lắng Bây giờ thì tốt rồi, nhìn dáng vẻ bọn nhỏ có lẽ không bị dọa sợ “Xem ra lá gan của hai đứa con gái nhà chúng ta rất lớn đấy.”
Chờ đến ngày hôm sau thức dậy, nhìn dáng vẻ cười ha ha của bọn nhỏ chắc không để lại bất kỳ bóng ma tâm lý gì thì Hà Ngọc Yến cũng thả lỏng lại Hôm nay Cố Lập Đông đi đến nhà máy giúp phân phát phúc lợi ăn tết, sáng sớm anh đã thức dậy đi ra ngoài Hà Ngọc Yến không đi ra ngoài, cô ở trong nhà dùng miếng vải gói kỹ gia vị món kho chuẩn bị vào ngày hôm qua, khi nào kho thịt là có thể sử dụng được Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, không có đứa trẻ nào đi ra ngoài chơi, cũng chưa thấy bóng dáng của chị em nhà họ Tôn, có lẽ họ không đi ra ngoài Phải nói rằng sau khi trải qua việc ngày hôm qua, chị em nhà họ Tôn không đi ra ngoài nữa Hà Ngọc Yến không để ý tới người như vậy Sau khi cô chuẩn bị gia vị nấu món kho xong, cô kêu hai đứa nhỏ cùng chia hạt dưa Buổi sáng trôi qua trong yên bình Buổi trưa khi Cố Lập Đông trở về, anh cầm không ít quà tết do nhà máy phát Sau khi bọn nhỏ nhìn thấy thì oa một tiếng thò lại gần hô: “Ba, ba Là cái gì vậy ạ?”
Cố Lập Đông nhìn thấy hai đứa con gái vui vẻ như vậy, anh lấy từng món đồ ra Gạo và mì, dầu chuẩn bị cho ngày lễ, ngày tết đều đủ hết Ngoại trừ những thứ này thì còn có một miếng thịt ba chỉ to, một con gà hong gió, một con vịt hong gió, một túi lá trà, một túi đường đỏ, một túi hạt dưa, một túi kẹo cứng trái cây, một hộp quả táo lớn Quốc Quang Ngoài ra, lương thực khô cũng phát hai sọt khoai tây và khoai lang đỏ “Tại sao năm nay lại phát nhiều đồ vậy?”
Cố Lập Đông cười nói: “Năm nay nhà máy hợp tác với nhà máy số 1 bên kia, hiệu quả và lợi ích được nâng lên không ít Giám đốc nhà máy lên tiếng để năm nay chúng ta có một cái tết no.”
Mỗi nhà trong khu cũng đang vui vẻ vì lấy được quà tết Trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì tuyết lớn khiến khu nhà yên tĩnh suốt buổi sáng lại trở nên náo nhiệt Các bác gái không sợ lạnh, đi đến từng nhà bắt đầu hỏi thăm tình huống quà tết của mỗi nhà Tôn Tiêu Nhu trốn trong chăn cùng với em gái, cô ta nghe thấy bên ngoài lại bắt đầu ầm ĩ thì cảm thấy đầu óc rất đau Những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không có chuyện nào khiến cô ta bớt lo Sau khi Đổng Kiến Thiết trở về biết những chuyện đó cũng không giúp cô ta được cái gì, điều này khiến Tôn Tiêu cảm thấy rất bực bội [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mà những người ở nơi này đều không có kiến thức, có chút đồ tết rách nát đã có thể vui vẻ thành cái dạng này, cãi cọ ồn ào không hề kém gì trạm bán đồ ăn Vừa nhớ tới trạm bán đồ ăn, Tôn Tiêu Nhu nghĩ tới những lời đồn đó, đầu cô ta càng đau hơn Cô ta phải nghĩ cách làm những lời đồn kia lắng xuống [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy nhiên, rất nhanh cô ta đã nhận được một tin tức tốt “Có thật không Bên ngoài không còn những lời đồn đó sao?”
Đổng Kiến Thiết tan làm trở về, trên tay cũng xách theo không ít quà tết cuối năm Hôm nay hắn đi làm, bận việc một lúc rồi chạy xung quanh khắp nơi Sau khi xác định không có lời đồn truyền ra ngoài, hắn mới vô cùng vui vẻ trở về nói cho Tôn Tiêu Nhu “Thật sự đã không còn, anh đoán có lẽ những lời đồn kia không đáng tin Những người đó cảm thấy không thú vị cho nên đã vứt ra sau đầu rồi Hôm nay đề tài náo nhiệt nhất ở bên ngoài là phúc lợi ăn tết của mấy nhà máy lớn như nhà máy sắt thép, nhà máy số 1.”
Vừa nghe không có lời đồn về mình, Tôn Tiêu Nhu đột nhiên cảm thấy đầu không còn đau nữa Bên ngoài vẫn ầm ĩ như vậy nhưng Tôn Tiêu Nhu lại cảm thấy rất vui vẻ Rất tốt, cô ta lại an toàn Tuy nhiên tạm thời không ai nhắc đến cũng chưa an toàn, Tôn Tiêu Nhu quyết định gần đây không đi ra ngoài Còn về mấy thứ mà ba cô ta đã giấu, đương nhiên cô ta còn muốn tiếp tục đi tìm Chỉ là cô ta không dám đi, kêu bác Tôn dẫn em gái đi tìm là được rồi Sau khi hạ quyết tâm, Tôn Tiêu Nhu cảm thấy cả người đều lơ lửng, nhìn Đổng Kiến Thiết cũng cảm thấy hắn là người chồng tốt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngay cả không thích bác gái Trịnh nhưng cô ta vẫn nở nụ cười với đối phương Đương nhiên, Tôn Tiêu Nhu không phát hiện bác gái Trịnh bởi vì nụ cười này của cô ta mà cho rằng gặp quỷ vào ngày Tết Sự náo nhiệt của khu nhà đương nhiên không thể tan đi nhanh như vậy Bởi vì rất nhanh lần lượt có người tới nhà, có người xách đồ đến nhà Đều là những người đã được phát quà tết nên bắt đầu đi đến nhà họ hàng, nhà mẹ đẻ, nhà chồng tặng quà vào ngày Tết Loại hành động trao đổi quà tết này trên cơ bản hàng năm đều có Khi mùa màng tốt thì có thể lấy nhiều đồ hơn một chút, khi mùa màng không tốt thì mang theo hai quả trứng gà cũng là lòng thành Loại hành vi có qua có lại này, mọi người nhận được rất nhiều vui vẻ từ trong những tương tác này Đương nhiên, có đôi khi sẽ xảy ra những chuyện khiến người ta buồn bực Ví như nhà mình xách một hộp bánh tặng ngoài, ba ngày sau lắc lư một vòng lại bị người khác coi thành quà tết tặng ngược về Nhà Hà Ngọc Yến cũng chào đón bạn bè tới tặng quà tết Đầu tiên là anh La xách theo thịt heo, đầu heo, chân heo Sau đó là hai người Lâu Giải Phóng, Hạ Tự Cường Cuối cùng anh hai của Hà Ngọc Yến cũng tặng không ít đồ đến đây Phần lớn là những đồ tốt được nhà máy thực phẩm sản xuất Hà Ngọc Yến lần lượt tặng quà lại cho bọn họ, sau khi tiễn bọn họ đi ra ngoài, cô về nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc cùng với chồng.