Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 238: Cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không thốt nên lời





Trong khoảng thời gian chờ khách tới nhà, bọn họ còn phải kho thịt đầu heo
Quả thật rất bận rộn, cho nên bọn họ cũng không chú ý tới việc Tôn Tiêu Mỹ đi ra ngoài một mình
Khi tới buổi tối, lúc mỗi nhà ăn cơm chiều xong Tôn Tiêu Mỹ mới trở về với vẻ mặt như đưa đám
Hôm nay mọi người rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta cũng không ai đi hỏi thăm, miễn cho hỏi được chuyện không tốt gì đó khiến bọn họ không còn tâm trạng ăn tết
Nhưng Tôn Tiêu Nhu lại kéo em gái đi vào nhà vệ sinh hỏi rõ ràng tiến triển của mọi chuyện
Buổi trưa hôm nay, sau khi xác định bên ngoài không có lời đồn về mình
Buổi chiều cô ta kêu em gái đi tìm bác Tôn, kêu hai người cùng đi tìm đồ tiếp
Nhưng hiển nhiên kết quả cũng không lạc quan
“Bác Tôn dẫn em đi đến hai nơi, nhưng cũng không có đồ.”
Nói về chuyện này, Tôn Tiêu Mỹ cảm thấy tức giận
Hai nơi mà hôm nay bọn họ đi vốn là địa bàn của người nhà họ Tôn
Đồ đều giấu rất kín, giấu ở ngăn bí mật trên xà nhà
Tuy là như vậy nhưng đồ cũng đã mất
Dù là Tôn Tiêu Mỹ thì cũng biết chắc chắn có người lấy đồ trước bọn họ một bước
Chỉ là rốt cuộc là ai chứ
***
“Cạch cạch……” Âm thanh nặng nề vang lên, nghe vào tai khiến người khác cảm thấy khó nghe nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn xem thứ gì tạo thành âm thanh đó thì lập tức sẽ cảm thấy tinh thần và thể chất thoải mái
Ngô Cáp Bình hài lòng cầm hai thỏi vàng trong tay va chạm vào nhau lần nữa
Tiếng cạch cạch nặng nề lại phát ra lần nữa, hắn ta nở nụ cười hài lòng
“Anh Bình, sao hả
Có phải em rất lợi hại không?”
Ngô Cáp Bình nhìn những thỏi vàng phủ kín nửa cái giường, gật đầu đồng ý
Những thỏi vàng này đương nhiên không nhiều bằng vàng thỏi đào ra ở nhà vệ sinh
Nhưng nhiều vàng thỏi như thế này cũng đủ để hắn ta sống sung túc mấy năm
Đương nhiên, tìm được thỏi vàng đồng thời Ngô Cáp Bình cũng xác định một sự thật
Đó là chủ nhân của những thỏi vàng này chắc chắn là Tôn Tiêu Nhu, người vợ mới cưới của Đổng Kiến Thiết kia
Hắn ta quan sát hành động của nhà họ Tôn
Nhìn thấy hai nơi mà bọn họ đi đều là nơi giấu bảo vật hắn ta từng đào qua
Cho nên hắn có thể xác định những bảo vật này là do nhà họ Tôn giấu đi
Cũng không biết Đổng Kiến Thiết có vận may gì
Người vợ đầu tiên thì có một người cha bản lĩnh
Bây giờ cưới một người vợ khác thì trong nhà lại có bối cảnh lớn
Khi còn vận động thì người như vậy là một cái hố lớn, nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì Tôn Tiêu Nhu không phải là búp bê ôm gạch vàng sao
Hắn ta đã nhìn người phụ nữ này từ xa vài lần xem thế nào, vừa xinh đẹp, vừa có văn hóa
Quả thật đối lập với bà thím già ở bên cạnh hắn ta bây giờ
Cho dù là Lâm Hà Hương, người vợ đầu tiên của Đổng Kiến Thiết cũng bỏ xa Hứa Thúy Bình mấy chục con phố
Ngô Cáp Bình không hâm mộ Đổng Kiến Thiết, nhưng lại vô cùng ghen ghét nhân duyên với phụ nữ của hắn
Cũng may, hắn ta cũng không xui xẻo quá
Tuy rằng Hứa Thúy Bình này vướng chân vướng tay, lại dám tố cáo hắn ta, làm hại hắn ta không thể đi học đại học nhưng không thể phủ nhận, năng lực nằm mơ của đối phương thật sự rất tuyệt vời
Mấy ngày nay bởi vì động tác của người nhà họ Tôn, Ngô Cáp Bình tìm đồ nhanh hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ cần mỗi lần sau khi trong mơ của Hứa Thúy Bình xuất hiện đồ bị bọn họ tìm được, vào lúc ban đêm Hứa Thúy Bình có thể nằm mơ giấc mơ mới
Hiệu suất cao như vậy, mỗi ngày bọn họ đều có thể thu hoạch không ít thứ tốt
Trong đó, vàng thỏi là đồ mà Ngô Cáp Bình yêu nhất
Điều đáng tiếc duy nhất là lời đồn mới thả ra vào ngày hôm qua mà hôm nay đã bị người khác dẹp yên
Chuyện này có nghĩa là sau lưng của Tôn Tiêu Nhu có người
Không biết người này là ai
Cũng không biết mục đích của họ là gì
Nhưng Ngô Cáp Bình có thể xác định, phía sau chị em nhà họ Tôn có người đang nhìn chằm chằm
Phát hiện này làm Ngô Cáp Bình biết bước chân tìm bảo vật của bọn họ không chỉ cần nhanh hơn mà còn phải cẩn thận hơn
Hứa Thúy Bình không biết Ngô Cáp Bình suy nghĩ gì, cô ta vẫn luôn khoe thành tích ở trước mặt đối phương
“Cho nên anh phải đối xử với em tốt một chút
Nếu không có năng lực này của em thì anh cũng không tìm được nhiều bảo bối như vậy đâu.”
Ngô Cáp Bình cong khóe miệng lên gật đầu: “Đúng vậy, ít nhiều gì cũng nhờ có em hỗ trợ
Em yên tâm đi, sau này anh chắc chắn sẽ ‘báo đáp’ em.”
Phía bên này hai vợ chồng có tâm tư khác nhau, bên kia Tôn Tiêu Nhu cũng ông nói gà bà nói vịt với Đổng Kiến Thiết
Khi em gái Tôn Tiêu Mỹ trở về, phần lớn người sống trong khu nhà đều đã ăn cơm chiều xong
Cũng may bởi vì buổi tối nên cũng không có ai chú ý đến cái này
Nhưng Đổng Kiến Thiết, người anh rể này nhìn thấy tình hình này nên nhất định phải mở miệng nói hai câu
“Tiêu Nhu, Tiêu Mỹ là đồng chí nữ nên trở về khuya như vậy là không tốt lắm đâu.”
Đổng Kiến Thiết biết chị em nhà Tôn đang tìm đồ, cụ thể là tìm cái gì thì hắn không biết nhưng hắn biết là đồ rất quan trọng
Mấy ngày hôm trước sau khi hai chị em nhà này đào hố ở trạm bán đồ ăn bị bắt được, Tôn Tiêu Nhu đã nhắc tới chuyện này với hắn
Đổng Kiến Thiết cũng không để ý hành động này của Tôn Tiêu Nhu
Nhưng hắn không muốn hai chị em nhà này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì
Yêu ai yêu cả đường đi, câu này được thể hiện rất triệt để ở chỗ của Đổng Kiến Thiết
Tôn Tiêu Nhu nghe thấy lời đối phương, đương nhiên chỉ có thể gật đầu ừ ừ
Nhưng trong lòng cô ta lại không cho là đúng
Cô ta không thiếu tiền xài, Đổng Kiến Thiết kiếm được tiền đều đưa cho cô ta cả
Nhưng nếu cô ta không hành động nhanh hơn thì sợ là tất cả những đồ còn dư lại sẽ bị người khác đào đi hết
Mang theo loại cảm xúc này, hai người nói chuyện với nhau cũng không suôn sẻ
Bác gái Trịnh ở bên cạnh nhìn con trai út viết chữ
Bà ta nghe thấy cặp vợ chồng mới cưới cãi nhau, lại nhìn Tôn Tiêu Mỹ đang ăn cơm trên bàn cơm thì cảm thấy giận sôi máu
Nhà ai cưới con dâu mà còn phải nuôi thêm em gái vợ chứ
Hơn nữa, người em gái này chạy ra ngoài trễ như vậy mới trở về
Bà ta còn phải chừa đồ ăn lại cho đối phương
Hơn nữa, đã sắp ăn tết rồi, có thể đừng đen đủi như vậy không
Cả ngày không phải xụ mặt thì là cãi nhau với người trong khu nhà, hoặc là trở về giận dỗi với con trai
Bác gái Trịnh rất muốn rít gào những lời này ra nhưng bà ta nhớ đến lời dặn dò của con trai nên chỉ có thể nuốt vào
Trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, bác gái Trịnh chạy từ trong nhà ra sau đó gặp phải bác gái Chu cũng đang khó chịu trong lòng
Hai ngày này bác gái Chu cũng khó chịu
Nhà chỉ có một đứa con trai, cứ như vậy mà chia nhà ra ở riêng với hai vợ chồng già
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Là cái loại thật sự chia ra ở ấy
Chia phòng ở, tạm thời vẫn ăn chung với nhau nhưng tiền tiết kiệm để cưới vợ cho con trai cũng bị chia một nửa
Tuy rằng phân nửa số tiền này là do con trai liều mạng kiếm về nhưng bác gái Chu vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu
Nếu con trai không cưới vợ, khi già rồi không phải sẽ không có ai hầu hạ sao
Nó còn nói bà thiên vị cháu trai Nguyên Bảo, cũng không nghĩ đến mấy năm trước khi không có Nguyên Bảo, không phải bà đối xử rất tốt với cháu gái sao
Không ai nhớ tới điều tốt bà đã làm mấy năm qua
Chồng trách bà lo chuyện bao đồng, con trai trách bà quản lý quá nhiều thứ
Nghĩ như vậy, bác gái Chu cảm thấy trong khu nhà này chỉ có bà là bà già sống uất ức nhất
Vì vậy hai bà già ấm ức gặp nhau ở khúc quanh trên hành lang trong đêm đen tuyết lớn bay tán loạn
Ừ, nghe thì có vẻ rất lãng mạn nhưng lời phàn nàn trong miệng hai người này lại phá hủy ý cảnh như vậy
Hà Ngọc Yến chỉ định đi ra ngoài đến phòng bếp nhìn lửa của nồi thịt kho có tắt không, kết quả nhìn thấy cảnh tượng hai bà già nắm tay nhau trong tuyết
“Cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không thốt nên lời.” Một câu thơ của Liễu Vĩnh xuất hiện trong đầu Hà Ngọc Yến
Câu thơ đầu có thể hình dung trạng thái của hai bác gái, câu thơ còn lại là hình dung tâm trạng của Hà Ngọc Yến
Nghe một chút xem bọn họ đang nói cái gì nào
Phàn nàn thành viên trong gia đình, cảm thán bản thân cực khổ
Sau đó hai người càng nói càng nghẹn khuất, càng nói càng ấm ức
Rốt cuộc bọn họ muốn gì chứ
Đã sắp ăn tết rồi, còn không bằng nghĩ một chút chuyện vui vẻ khiến tâm trạng của mình vui vẻ, đỡ hơn là đau lòng ở đây
Gặp chuyện không vui thì nói ra là được rồi
Hà Ngọc Yến lắc đầu không để ý đến bọn họ nữa
Cô đi đến phòng bếp xem lửa của nồi thịt kho xong rồi đi về nhà chính
Trong nhà chính, chồng cô đang tháo gỡ radio ra
Không sai, là cái radio cũ đã được vài năm tuổi
Lúc trước họ đã sửa chữa nó, cái radio này vẫn được dùng đến bây giờ
Bình thường bọn cô dùng để nghe đài phát thanh, Hà Ngọc Yến thấy thứ này có thể sử dụng đến thế kỷ 21 luôn đấy
“Thế nào
Học được cách sửa chưa?”
Nghe thấy lời mẹ, Viên Viên và Đan Đan giơ hai tay hoan hô: “Học được ạ, học được rồi ạ!”
Cố Lập Đông đang lấy loa radio ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nghe thấy hai đứa con gái nói thì nhịn không được cười rộ lên
“Không phải chứ, ba còn chưa bắt đầu dạy nữa
Các con học được cái gì chứ?”
Viên Viên và Đan Đan nghiêng đầu nhìn ba: “Nhưng tụi con đã học xong rồi.”
Nói xong, hai đứa nhỏ bắt đầu khoa tay múa chân trên không khí, nhìn tư thế kia như là động tác đang cầm tua vít gỡ đồ ra vậy
Cái này khiến Hà Ngọc Yến cười ra thành tiếng
Hai đứa nhỏ rất thích xem ba mình làm việc
Tháo radio, sửa xe đạp, lên dây cót cho đồng hồ treo tường
Sau khi xem xong thì thích học theo động tác của anh mà khoa tay múa chân
Cố Lập Đông nghe thấy tiếng cười của vợ, anh hỏi sự sắp xếp ngày mai của cô
Màn thầu, bánh bao, sủi cảo ăn tết cần ăn đều đã chuẩn bị xong
Hôm nay đầu heo anh La đưa đến đây đã bắt đầu bỏ vào nồi kho, phần còn dư lại dùng để chiên lên.  Làm xong công việc ngày mai là đã chuẩn bị xong
“Ngày mai em chiên cá viên, đường viên và bánh quai chèo.”
Nghe thấy mấy món ăn ngon này, hai đứa nhỏ vừa mới khoa tay múa chân lập tức nhìn chằm chằm mẹ bằng đôi mắt sáng lấp lánh
“Mẹ, ăn ngon.”
Hà Ngọc Yến duỗi tay chọc cái miệng nhỏ của hai đứa con gái: “Được rồi, ngày mai sẽ có món ăn ngon
Đến lúc đó Viên Viên và Đan Đan đều phải ăn no mới được đó!”
“Tuyệt quá!”
Tuy rằng không nhớ những món ăn đó có hương vị gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hai đứa nhỏ nhắc mãi trong lòng
Cho đến khi hai đứa đi ngủ, cái miệng nhỏ còn đang cử động vài cái
Vừa thấy đã biết đang ăn ngon trong mơ
Hà Ngọc Yến nửa nằm trên giường đọc truyện thiếu nhi
Cô thấy Cố Lập Đông áp góc chăn cho tụi nhỏ, biết ngay là bọn chúng ngủ rồi
Hai đứa nhỏ ngủ chung một phòng với bọn họ, tuy nhiên không ngủ chung trên giường lớn
Bọn nhỏ vẫn ngủ trên cái giường nhỏ lúc mới sinh ra, lúc ấy cái giường nhỏ này làm có hơi lớn một chút nên chắc có thể để cho chúng ngủ đến khi học tiểu học
Bình thường giường nhỏ đặt ở bên cạnh giường lớn, chăm sóc hai đứa nhỏ cũng rất tiện
“Đều ngủ rồi, miệng còn đang nhích tới nhích lui
Chắc chắn là mơ thấy món ăn ngon gì đó.”
Cố Lập Đông đi đến trước mặt vợ, cúi đầu hôn lên trán cô
Anh vừa định cởi áo khoác trên người ra thì đột nhiên nhớ đến việc còn chưa che lửa than trong chậu than lại
Anh lại xoay người đi lấy cái kẹp gắp than dập lửa của chậu than đặt trước cửa lại, lúc này mới trở lại giường nằm xuống
Nơi này của bọn họ không có xây giường sưởi, mùa đông dựa vào chậu than và lò than để sưởi ấm
Thật ra cách sưởi ấm như vậy cũng được, nhưng phải làm tốt việc thông gió
Hà Ngọc Yến đang suy nghĩ có nên xây dựng giường sưởi ở tứ hợp viện nhỏ bên kia không
Cô đã lên kế hoạch chờ đến khi hai đứa con học tiểu học thì dọn đến bên kia ở
Trường học bên kia khá tốt, hơn nữa lúc ấy thị trường kinh tế đã bắt đầu phát triển
Trung tâm thành phố tiện lợi hơn so với nơi này
Đương nhiên, những điều này là kế hoạch tương lai
Hà Ngọc Yến cũng nói ra bàn bạc với chồng một chút, thỉnh thoảng lại nhắc đến những chuyện vặt vãnh trong khu nhà
Cố Lập Đông thích nói chuyện phiếm vào buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ nhất
Mỗi lần anh đều yên lặng nghe Hà Ngọc Yến kể lại những chuyện hôm nay cô đã gặp được, khiến anh có một loại cảm giác rất thỏa mãn. 
Nghĩ như vậy, anh lại cúi đầu hôn trán của đối phương
Hà Ngọc Yến cảm giác được ngực của chồng giật giật, cô biết ý định của chồng
Cô xoay người nhẹ cắn một cái lên trên bộ ngực kiên cố này, sau đó lại cọ cọ
Lúc này mới nhỏ giọng nói: “Để em nói xong trước có được không?”
Cố Lập Đông lại duỗi tay bế người lên, sau đó xốc chăn lên
===
TN Team: Nhớ còm nhiều nhiều nha cả nhà ơi, tụi mình mong mọi người lắm á (❁´◡`❁)
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.